CƯỠNG BỨC VỢ YÊU

Thiên Tịnh và Diệp Phi học cùng một trường, đương nhiên đều là bạn học của Cung Trạch Vũ, lần này Cung Trạch Vũ mời tất cả bạn bè gặp mặt, Thiên Tịnh đương nhiên sẽ đi.

Nếu như không phải Cung Trạch Vũ mời khách đến dùng cơm, đón cậu ấy về nước, Diệp Phi thật không muốn nhìn thấy cái bộ mặt làm người ta ghê tởm của Thiên Tịnh.

Một ngày sắp trôi qua, sau khi Mộ Thương Nam đi khỏi, anh vẫn chưa về công ty, cũng không gọi cho Diệp Phi cuộc điện thoại, cô nghĩ chắc anh mải đi tìm ông rồi.

Cung Trạch Vũ đến đón cô, cô ngồi xe Cung Trạch Vũ đến nhà hàng đã đặt sẵn. Nhà hàng đã được Cung Trạch Vũ bao trọn gói, tất cả các bạn đã đến đông đủ. Diệp Phi bước vào nhà hàng, liền nhìn thấy Thiên Tịnh đang đứng khoe khoang ở đó, rất nhiều các bạn nữ đang vây quanh Thiên Tịnh, ngắm quần áo cô.


"Chẹp chẹp...Nó là một thương hiệu lớn mấy chục vạn một bộ!"

"Thật sự khác với các thương hiệu bình dân, mặc lên thật quý phái!"

"Thiên Tịnh, cậu giàu thế!" Các cô gái ngưỡng mộ nói.

Thiên Tịnh lắc lắc cái túi xách trong tay, cái này là bản kinh điển giới hạn số lượng "Ai, Các cậu tưởng mình muốn à? Mặc bộ quần áo mấy chục vạn, cầm cái túi xách đính kim cương vài trăm vạn, mình ra ngoài chỉ sợ bị cướp thôi! Nhưng dì nói rồi, mình gả vào nhà họ Mộ, không được ăn mặc quá giản dị,như vậy sẽ làm mất mặt nhà họ Mộ, dì hôm nay mua cho mình bao nhiêu quần áo, giày dép, túi xách, còn có cả đồ trang sức, mình toàn chọn cái rẻ nhất." Cô làm ra bộ mặt bất lực, lòng thì sướng cười phát điên, chắc chắn tất cả các cô gái đều hận mình đầu thai nhầm chỗ.

"Mẹ chồng tương lai mua cho cậu á? Trời ạ. Mẹ chồng cậu tốt thế!"


"Chả thế, tiêu hết bao nhiêu tiền mua cho cậu cơ mà"

"Gả vào nhà họ Mộ? Cậu sắp kết hôn sao?". Các bạn nữ tò mò thi nhau hỏi.

"Ừ. Hai tháng nữa là mình kết hôn, bây giờ đang chuẩn bị cho lễ cưới. Thiên Tinh hất cằm tự hào, quay sang thì nhìn thấy Cung Trạch Vũ và Diệp Phi đang bước vào.

"Em họ, em đến rồi. Chờ chị kết hôn, chị sẽ để em làm phù dâu, dẫn em đi quanh xem tầng lớp quý tộc, bộ dạng của em, phải mặc hàng hiệu, trang điểm kỹ càng, biết đâu lại lọt vào mắt tiểu thiếu gia nào đấy." Thiên Tịnh nói, mắt đầy khiêu khích.

Diệp Phi nhếch mép lạnh lùng, thiếu gia đều là công tử đào hoa đùa giỡn với đời, cô mà lại để cho với công tử đào hoa chơi bời. Thiên Tịnh đang dùng cách này để chửi cô.

"Chả nhẽ chị lại thương em vậy sao? Đến tiểu thiếu gia cũng nghĩ cho em hết rồi. Chị hao tâm tổn trí rồi". Cô cười sặc lên quay đi.


Thiên Tịnh mặt biến sắc, dường như mình tự đắc quá mà quên mất hình tượng, không để ý dùng từ, cô phải là điển hình cho thục nữ có tài có đức, làm sao có thể tìm tiểu thiếu gia cho em họ mình.

"Em họ, tiểu thiếu gia cũng có người tốt, chị sẽ tìm một người tốt rước em!" Cô vội vàng nói lại lời của mình.

"Thiên Tịnh, cậu thật có lòng tốt, cô em họ này của cậu, chỉ sợ đem cho tiểu thiếu gia, người ta còn chê bẩn!" Vương Ngọc lập tức tiếp lời, cô bạn tốt của Thiên Tịnh, đương nhiên phải nói tốt cho Thiên Tịnh.

"Sao cậu lại nói như vậy? Phi Phi là em họ mình, mình đương nhiên phải lo cho em ấy rồi.? Thiên Tịnh bước dài về phía Diệp Phi, phải diễn đến cùng hình tượng một người chị. Tay cô kéo lấy cánh tay Diệp Phi "Phi Phi, em cần gì, dùng gì nói với chị, chị sẽ không bỏ mặc em".
"Chẹp chẹp...Diệp Phi số tốt thật, có một người chị họ tốt như này!" Một bạn nữ khen nức nở.

"Thiên Tịnh, cậu cũng nhận mình làm em học đi".

Diệp Phi cười lạnh lùng, lúc này nếu cô dám phản bác Thiên Tịnh, thì cô đúng là một cô em họ không biết xấu hổ, nhưng nếu cô thuận theo Thiên Tịnh thì nuốt những lời Thiên Tịnh vào trong, thật kinh tởm bản thân.

Ánh mắt cô nhìn thấu con dao ẩn trong mắt Thiên Tịnh, rêu rao cô mỗi phút mỗi giây.

"Không biết chú rể chị tìm cho em là ai? Bình thường chú rể được chuẩn bị giới thiệu cho cô dâu." Cô nhìn Thiên Tịnh cười

Cô chắc chắn Thiên Tịnh không dám nói ra tên tiểu thiếu gia, nói cho cùng phải làm phù rể cho Mộ Thương Nam, đương nhiên sẽ soái ca của gia đình quý tộc. Thiên Tịnh lại không cam tâm để cô gả vào chỗ tốt!" Cô nhìn sắc mặt hiên Tịnh dần chuyển sang trắng bạch, trong lòng phát ra tiếng cười hả hê.
Quả nhiên Thiên Tịnh mắc kẹt, cô ấy sẽ nói ai?

Nếu Diệp Phi được gả vào chỗ tốt, cô chết không nhắm mắt. Cô hận không thể đem Diệp Phi cho ông già xấu xa chà đạp, đó mới là sự thật.

"Cái này, cái này chị vẫn chưa định, chị phải hỏi ý của anh Thương Nam" Thiên Tịnh nói.

Cung Trạch Vũ đi đến "Nếu như chưa định, Tôi xin được vào vị trí phù rể. Nếu Phi Phi làm phù dâu, tôi muốn làm phù rể!"

Những người có mặt thổn thức, vừa nãy nói phù rể để chuẩn bị giới thiệu cho phù dâu, Cung Trạch Vũ xin được làm phù rể,dụng ý của Cung Trạch Vũ kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.

Thiên Tịnh mặt cắt không còn giọt máu, Cung Trạch Vũ xuất thân rất tốt, nhà có bệnh viện, cũng là quý tộc của nước ZH. Ở nước ZH có một câu nói nổi tiếng, mười thằng cướp không bằng một thằng bán thuốc. Bệnh viên chính là nơi hái ra tiền.
Diệp Phi và Cung Trạch Vũ? Cô ta chưa đến mức điên. "Cái này, Cái này mình phải về thương lượng với anh Thương Nam, anh yên tâm, chỉ cần anh Thương Nam đồng ý, vị trí phù rể chắc chắn sẽ là của anh!" Cô suýt chút nữa không giữ được cái bộ mặt giả tạo của mình rồi.

"Ok. Có cơ hội tôi sẽ hỏi Tổng giám đốc Mộ. Mọi người đến đủ cả rồi chứ? Ngồi xuống đi!" Cung Trạch Vũ mời mọi người ngồi tiệc. Tay anh nắm lấy tay Diệp Phi, kéo cô ngồi bên cạnh anh. Diệp Phi ngại ngùng, mặt đỏ ửng lên, tối qua rõ rang anh nhìn thấy cô và Mộ Thương Nam bên cạnh nhau, anh không để bụng sao?"

"Cái đó, anh, em..."

Cung Trạch cầm lý rượu " Anh sắp làm phù rể, em không mời anh một ly sao?"

Diệp Phi cầm ly rượu lên "Em mời anh, chúc mừng anh về nước!"

Cung Trạch Vũ và Diệp Phi cạn ly, ánh mắt cùng ngóng nhìn của hai người làm tất cả biết được tâm tư của Cung Trạch Vũ..
Các bạn ồn ào đùa giỡn.

"Học trưởng sao lại cạn lý với mỗi Diệp Phi?"

"Đúng vậy Trạch Vũ, cậu thiên vị quá, chỉ biết tìm em gái cạn lý, còn anh em chúng ta, cậu nhìn mà không thấy sao?" Bạn nam bạn nữ ồ ạt tranh luận.

Cung Trạch Vũ thu ánh mắt mình lại "Tất cả mọi người đang ngồi ở đây, mình cạn ly nào! Mọi người uống một ly thật sảng khoái!"

Thiên Tịnh suýt chút nữa tức hộc máu, não cô bắt đầu xoay chuyển, rốt cuộc phải làm thế nào mới làm Cung Trạch Vũ ghét bỏ Diệp Phi.

Trong lúc trong quán rượu mọi người đang uống khí thế sôi sục ngất trời, bóng dáng một người con gái kéo theo vali hành lý từ cửa chạy vào.

"Anh Vũ! Anh mời khách mà không gọi em?" cô gái đó xông vào trong, vất va li ra, rúc đầu vào trong lòng Cung Trạch Vũ.

Cung Trạch Vũ cau mày " Mộ Lạc Lạc, sao em lại đến đây?" Lúc anh học đại học ở nước ngoài, Mộ Lạc Lạc là khóa dưới của anh.
"Không tìm thấy ông em, mà ông còn bị ung thư phổi, nên ba em cho em nghỉ học vài tháng để chơi cùng ông, vừa hay em có thể về để thăm anh" Mộ Lạc Lạc nói.

Mắt Thiên Tịnh phát sáng, không ngờ em chồng tương lại của mình lại mập mờ với Cung Trạch Vũ như vậy.

"Lạc Lạc à! Em về rồi sao? Em ôm học trưởng như này, có phải muốn nói với bọn chị, quan hệ hai người không phải bình thường?" Thiên Tịnh nhắc nhở Mộ Lạc Lạc. Haha. Lần này tuyệt đối có thể mượn tay tát Diệp Phi rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi