CƯỠNG BỨC VỢ YÊU

Diệp Phi trốn tránh môi người đàn ông nhưng lại bị anh ta giam cầm trong ngực, "Mộ Thương Nam, anh đừng giống con chó có được không?"

"Hóa ra em thích nhân thú?" Mộ Thương Nam cọ cái mũi vào chiếc cổ trắng ngần của cô gái.

Tay Diệp Phi đẩy đầu của người đàn ông, anh ta liếm cổ cô ngứa ngứa, "Khốn kiếp, ai thích nhân thú? Em mới không thèm anh!"

Mộ Thương Nam ngẩng đầu, ánh mắt bám lấy cô gái, khóe môi cong lên 1 nụ cười hấp dẫn, "Bảo bối, em vẫn luôn là của anh!"

Tóc cô đã được Nhiếp Hạo đưa đi rồi, chỉ cần lại làm mẫu của Thiên Tịnh và Thiên Huệ, anh ta liền có thể vạch trần bí ẩn.

Duy Phi hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu Mộ Thương Nam, "Em đính hôn rồi? Anh quên rồi sao? Mộ tổng giám đốc, anh như này ôm vợ sắp cưới của người khác có tốt không?"

Cô nghĩ đến, nhưng cánh tay của người đàn ông khóa vào eo cô, cô căn bản không động đậy được. Bực đến mức dùng Cung Trạch Vũ chọc tức chết Mộ Thương Nam.


Quả nhiên Mộ Thương Nam bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, "Anh không cho em gả, em đừng mong được gả! Em ngoan ngoãn nghe lời, đợi lúc em kết hôn, anh lấy cửa hàng này làm của hồi môn cho em.!"

Diệp Phi kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông, cửa hàng 10 vạn, anh ấy làm của hồi môn cho cô?

Đây là 1 lời bất hòa thì tặng cửa hàng sao?

"Anh thật sự cho em?" Gặp qua nhà giàu, chưa gặp qua nhà giàu tùy tiện tặng người 10 vạn.

Ngón tay Mộ Thương nam vẩy vẩy cái mũi của cô gái "Đương nhiên, lời anh nói ra khi nào thì không tính rồi?"

Diệp Phi đẩy tay người đàn ông ra, từ người anh ta xuống, "Em sẽ nhớ lời anh nói, còn nữa, em sẽ khinh doanh cửa hàng thật tốt, 1 buổi sáng nay đã bán mấy bộ quần áo, em tính rồi, kiếm được 5 vạn rồi."

Loại quần áo này chi phí cao lợi nhuận cao, đây đều là lợi nhuận ròng sau khi cô trừ đi toàn bộ chi phí.


"Làm tốt thưởng cho em. Công ty nước ngoài xảy ra chút vấn đề, anh phải đi xử lý 1 chút, ngày mai là đi rồi, em đi cùng anh hay ở lại đây trông cửa hàng." Mộ Thương Nam đứng dậy, bàn tay to nắm chặt lấy tay cô gái nhỏ, không ngờ cô gái nhỏ cũng làm rất tốt.

"Em ở lại trông cửa hàng." Diệp Phi vội nói, cô vẫn chưa tìm được phục vụ, đương nhiên phải tự trông cửa hàng.

Nghĩ tới cửa hàng này tương lai là của cô, khóe môi cô tẩm 1 nụ cười ngọt ngào.

Mộ Thương Nam chưa từng gặp qua người con gái nào cười đắc ý như vậy, vốn dĩ muốn đem cô đi cùng, vì nụ cười của cô, anh ta bỏ qua ý niệm này.

"Chúng ta ra ngoài, cho người đi sạch sẽ, không thể lỡ dở em kiếm tiền."

Diệp Phi bị người đàn ông kéo đi ra khỏi phòng làm việc.

Trong đại sảnh tầng 1, tất cả mọi người đều vọng nhìn tầng 2, đợi xem kịch hay, chỉ hận không thể dựng đứng tai lên để nghe động tĩnh ở trên.


Cuối cùng chờ đến Mộ Thương Nam ra ngoài, đằng sau đi theo Diệp Phi với bộ mặt muốn khóc.

Đáy lòng Thiên Tịnh bộc phát ra tiếng cười như tiếng chuông, ha ha ha, không cần hỏi cũng biết Diệp Phi bị đá đi rồi!

Cô ta giả nhân giả nghĩa đi tới, "Em họ à? Anh Thương Nam phạt em như nào vậy? Em nói cho chị, chị giúp em xin anh Thương Nam cho!"

Đáng tiếc Mộ Thương Nam không nói chuyện, cô ta cũng không tiện hỏi, cô ta quá muốn biết Mộ Thương Nam trừng phạt Diệp Phi như nào.

Đôi mắt to long lanh nước của Diệp Phi chớp chớp, " Mộ tổng giám đốc, cho tôi kinh doanh cửa hàng này, cho tôi làm cửa hàng trưởng, tôi còn làm trợ lý đặc biệt cho anh ấy, nhiều việc như vậy đều là 1 mình tôi làm, thật vất vả!"

Thiên Tịnh không thở được "Cô, cô nói gì?"

Lông mày Diệp Phi cong cong, "Tôi là nói, tôi bây giờ là cửa hàng trưởng của cửa hàng này.!'
Thiên Tịnh chỉ cảm thấy bản thân bị sét đánh, đầu óc 1 mảng trắng xóa, 1 chữ cũng không nói ra được.

Liễu Họa lần này nghe rõ rồi, "Thương Nam, sao con có thể để Diệp Phi làm cửa hàng trưởng? Không được, mẹ không đồng ý."

"Mẹ, phụ nữ nhà Mộ gia không được can thiệp vào việc kinh doanh của tập đoàn, mẹ rõ mà." Mộ Thương Nam lạnh lùng nói.

"Mẹ không can thiệp vào kinh doanh của con, nhưng Diệp Phi quẹt trộm thẻ ngân hàng của con, trộm mua cửa hàng ở đây, con không trừng phạt cô ta sao? Cho dù con không phạt cô ta, cũng nên báo cảnh sát bắt cô ta!" Liễu Họa tức tối hét lên.

"Mua cửa hàng này là con đồng ý, cô ấy không làm sai gì cả." Mộ Thương Nam nói.

Lần nay ngay Diệp Phi cũng ngốc rồi, cô mua cửa hàng, anh ấy biết!

"Không thể nào,bọn em là đột nhiên cá cược mà mua."Thiên Tịnh vội nói.
Cô ta không tin Mộ Thương Nam ngay cả việc đột nhiên phát sinh mà cũng biết!

"Các người cảm thấy, cô ấy quẹt tiền trong thẻ tôi không nhận được tin nhắn báo sao? Số thẻ dự trữ là số điện thoại tôi, cần tôi đồng ý mới có thể quẹt tiền đi" Mộ Thương Nam giải thích 1 câu.

Anh ta làm việc chưa từng giải thích, hiếm khi phá lệ 1 lần, chỉ là không muốn những người phụ nữ này hiểu lầm Diệp Phi.

Loại thẻ không giới hạn này, bắt buộc chính chủ đồng ý, mới có thẻ quẹt tiền, khi Diệp Phi mua cửa hàng này, anh ta đã biết rồi, có điều là anh ta muốn xem xem cô gái nhỏ này rốt cuộc dùng 10 vạn vào việc gì, mới đồng ý thanh toán.

Lời người đàn ông, làm cho tất cả mọi người ở hiện trường không còn gì để nói, là Mộ Thương nam đồng ý, cũng là Diệp Phi nửa điểm sai không có.
"Việc mua cửa hàng con có thể không truy cứu, nhưng cửa hàng này, mẹ vừa mới đồng ý tặng Thiên Tịnh! Từ bây giờ trở đi, Thiên Tịnh là bà chủ!" Liễu Họa mưu họa cho Thiên Tịnh phúc lợi.

Lưng Thiên Tịnh lập tức thẳng, nâng cằm lên, cô ta là bà chủ, Diệp Phi là nhân viên, cảm giác này mới đúng.

Ha ha, cho dù mua cửa hàng cũng làm sao, vô ích tặng cho cô ta thôi, cô ta rất muốn biết Diệp Phi nghe thấy cửa hàng thành của cô ta rồi, ám ảnh tâm lý là bao nhiêu?

"Em họ, em thích bán quần áo thì bán đi! Em yên tâm, chị nhất định sẽ cho em bán quần áo bán đến sảng khoái!"

Xem cô ta thu thập Diệp Phi như nào.

"Dựa vào cái gì bảo Diệp Phi bán quần áo? Tôi không cho các người bắt nạt Diệp Phi!" Cung Trạch Vũ 1 bước tiến vào cửa hàng đúng lúc nghe thấy lời của Thiên Tịnh.

Diệp Phi mấy bước chạy về phía Cung Trạch Vũ, " Học trưởng, bệnh của ba anh như thế nào rồi?"
Cô vẫn luôn không yên tâm ba của Cung Trạch Vũ, dù gì cũng là vì cô mới xảy ra chuyện, cô vẫn chưa kịp thương lượng với Cung Trạch Vũ, làm sao để Mộ Thương Nam thu hồi lại việc thu đất, bây giờ ba của Cung Trạch Vũ không thể có chuyện.

"Ba anh đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, Phi Phi, anh không cho em bán quần áo, không cho em chịu oan ức này!" Cung Trạch Vũ nói.

Anh ta vừa này nhận được điện thoại của mẹ anh ta, bảo anh ta đến đây xem Diệp Phi, không ngờ anh ta kịp đến rồi lại nghe thấy lời của Thiên Tịnh.

"Trạch Vũ, mẹ không cho phép con đưa Diệp Phi đi, con cũng không thể đính hôn cùng cô ta, con mang chiếc nhẫn đòi về!" Đỗ Mai thiếu chút bị Cung Trạch Vũ chọc tức, bà ta bảo Cung Trạch Vũ đến đòi nhẫn.

Cung Trạch Vũ quay đầu nhìn Đỗ Mai, " Con đã đính hôn rồi, sẽ không thoái hôn. Phi Phi, chúng ta đi."
Anh ta kéo tay Diệp Phi, muốn đem cô đi.

Diệp Phi xoay ngược nắm lấy tay người đàn ông, "Em sẽ không chịu oan ức đâu! Cửa hàng này không thể cho Thiên Tịnh, bởi vì Mộ Thương Nam nói rồi, muốn cho em làm quà cưới. Lúc em kết hôn, cửa hàng là của em rồi! Có phải không, Mộ tổng giám đốc?"

Cô hỏi Mộ Thương Nam, không tin không chọc tức chết Thiên Tịnh!

Mặt Mộ Thương Nam co rút nhẹ, nhìn Diệp Phi từ bên cạnh anh ta chạy tới chỗ Cung Trạch Vũ, anh ta liền tức giận xông lên đầu mày, cô là muốn mang theo quà cưới anh ta cho, gả cho Cung Trạch Vũ?

Anh ta sẽ cho cô quà cưới, nhưng người cô cưới chỉ có thể là anh ta!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi