CƯỠNG CHẾ HOAN SỦNG: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA



Edit: Quân Ly
"Ngươi!"
Vô Thanh tiến lên vài bước,
"Ngươi buông nàng ra!"
Chu Húc sờ sờ nơi bị đánh đau, hừ lạnh một tiếng,
"Thả? Ta không thả đấy! Bắt lấy hắn!!"
Hai người bị đánh lại lần nữa nghiêng ngả lảo đảo bò lên, sắc mặt không được tốt chạy lại đánh Vô Thanh.
Xem diễn đủ rồi, Dạ Mộc hừ một tiếng,
"Kêu ngươi đừng nhân từ nương tay, giờ tốt rồi, hai ta đều bị hắn bắt tới làm ấm giường......"
Sắc mặt Vô Thanh khó coi, bởi vì Dạ Mộc bị bắt nên hắn không có phản kháng, tùy ý để hai tùy tùng kia tới trói hắn.
"Thật là ngốc không tả......"
Dạ Mộc thở dài, sau đó một cái vật qua vai hung hăng quăng ngã Chu Húc đang đắc ý sau lưng trên mặt đất.
Vô Thanh cả kinh, vội vàng chạy tới, lại nghe Dạ Mộc nói một tràng!

"Ta xem ai dám lại đây! Bước một bước, ta liền đánh chết hắn!"
Nàng không nói dối, đao nhỏ của Chu Húc còn ở trong tay nàng đây, lúc này lưỡi đao đối diện với Chu Húc, tay Dạ Mộc thực ổn, hóa ra cũng là một người biết võ!
Nàng nói ra lập tức dọa đến hai người kia, nếu Chu Húc có chuyện gì, bọn họ không biết ăn nói thế nào nữa!
Vô Thanh vội vàng chạy đến bên người Dạ Mộc, lúc này hai bên giằng co, hắn vội vàng hỏi Dạ Mộc,
"Mộc Nhi, hiện tại làm sao bây giờ?"
Tha thứ cho tiểu hòa thượng chưa từng gặp tình huống như vậy.
Dạ Mộc hướng mắt lên trời trợn trắng,
"Xem trọng, về sau gặp được loại người này, ngươi nên làm như vậy!"
Nói xong Dạ Mộc nâng chân hung hăng đá vào hạ bộ của Chu Húc! Chỉ nghe hét thảm một tiếng, Chu Húc còn tưởng bị đánh hung ác, nhưng sắc mặt đều thay đổi! Che lại nửa người dưới ngao ngao hét lên, thật sự không nghĩ tới chính mình có một ngày bị người râu ria đá vào chỗ đó!
Vô Thanh cũng sợ ngây người,
"Ngươi......!Ngươi sao lại có thể làm như vậy?!"
"Ồ, thế phải làm thế nào?"
Dạ Mộc hơi hơi nhướng mày,
"Hắn muốn đem chúng ta cùng nhau lên giường như vậy, ta liền không thể đá hắn?"
"Vậy......!Cũng không thể đá nơi đó......"
Mặt Vô Thanh đỏ bừng, vạn phần quẫn bách.
"Vì sao không thể?"
Dạ Mộc nhìn chằm chằm người đối diện không dám động thủ, cười tủm tỉm nói,
"Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua sao?"
"Cái gì?"
"Đánh người, phải chuyên chọn chỗ đau mà đánh!"
Nói xong nàng lại nâng chân đá vào hạ bộ Chu Húc! Cái này, Chu Húc đau đến suýt lăn lộn! Nhưng mỗi khi hắn muốn làm cái gì đó, đao nhỏ trên tay tiểu cô nương luôn có thể chọc lại đây trước tiên, rõ ràng không có nội lực nhưng thân thủ lại hết sức nhanh nhẹn, hắn đây là đụng vào ván sắt!
Hai tùy tùng thấy sự tình nghiêm trọng hơn, trong đó một người vội vàng đi mật báo, một người lắp bắp nói,
"Các ngươi dừng, mau dừng tay! Các ngươi biết công tử nhà ta là ai sao? Hắn là Chu công tử của tam đại thế gia, các ngươi làm như vậy không sợ đắc tội Chu gia sao?!"
Chu Húc nằm trên mặt đất liên tục gật đầu, hai chân liên tiếp bị đạp, hơn nữa nơi đó cực kỳ đau, hắn muốn bò dậy nhưng không thể, cuộc đời lần đầu tiên chật vật như vậy.
Hắn hung ác nhìn chằm chằm Dạ Mộc, nghiến răng nghiến lợi nói,
"Mau thả ta đi! Bằng không, ta, ta sẽ chu di cửu tộc nhà ngươi!"
Chỉ có như vậy, mới có thể báo thù làm hắn nhục nhã hôm nay!

Sắc mặt Vô Thanh khó coi, không nghĩ tới vừa ra ngoài đã gặp một người xấu có quyền có thế, hắn đang cảm thấy khó xử lại nghe Dạ Mộc cười nói.
"Chu di cửu tộc ta à? Rất sợ hãi a, ta đá hai chân ngươi liền chu di cửu tộc, ta nên đá nhiều mấy cái nhỉ?"
Nói xong nàng lại hung hăng đạp hai chân, Chu Húc muốn tránh cũng không được, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, sau đó mắng đến càng hận!
"Có giỏi các ngươi đừng đi! Ta muốn giết các ngươi!"
Vừa mới đã có người đi gọi người, nói vậy quản sự thực mau liền sẽ tới, Vô Thanh kéo Dạ Mộc một phen,
"Chúng ta đi nhanh đi, không cần làm lớn chuyện!"
Hơn nữa Dạ Mộc đá vài cái là thật sự rất lợi hại, đều là chỗ yếu nhất trên cơ thể, Chu Húc cao to lúc này đau đến co rúm lại không bò dậy được cũng coi như báo thù.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!!]
Dạ Mộc gật gật đầu,
"Chắc là thực mau liền tới, nhưng muốn ta đi, có thể a, ngươi cũng đi đá hai chân hắn chúng ta liền đi."
"Ngươi! Các ngươi dám!"
Tùy tùng kia run rẩy, hai người rốt cuộc có biết Chu gia là người nào không? Cư nhiên cuồng vọng như vậy!
Vô Thanh cũng kháng cự,
"Không......!Ta không đả thương người."
Dạ Mộc một chút cũng không vội,
"Như vậy đi, ngươi đá hắn ba cái chúng ta lập tức liền đi.

Không đá, chúng ta liền ngồi ở chỗ này, dù sao ta cũng không vội."
"Đáng giận, các ngươi chẳng lẽ không sợ chết sao?"
Tùy tùng kia gấp đến độ hét to lên, nếu Chu Húc bị người đá phế chân, hắn cũng không thể sống, vì thế không có biện pháp lại lần nữa cắn răng xông tới,
"Các ngươi buông công tử nhà ta ra!"
Nhưng công phu của hắn với Dạ Mộc mà nói chính là mèo ba chân, chỉ nghe rắc một cái, tay hắn đã bị phế đi, hơn nữa bị Dạ Mộc đạp ngã, nửa ngày cũng không bò dậy được.

Chu Húc thấy thế muốn bò dậy chạy, nhưng Dạ Mộc xử lý người kia xong xoay người một chân liền đá hắn xuống, sau đó dương đầu nhìn Vô Thanh nhướng mày cười.
"Đá đi! Ngươi dùng sức đá ba cái, chúng ta liền đi!"
Vô Thanh liên tục lắc đầu, hắn làm sao có thể làm chuyện như này? Tuyệt đối không thể!
Dạ Mộc buộc hắn,

"Ngươi nhanh lên chút, nếu Chu gia tới phát hiện thân phận chúng ta thì phiền toái lớn a......"
Vô Thanh nghĩ chính mình bị người phát hiện làm hòa thượng mà ra uống rượu ăn thịt thật sự là làm nhục Phật môn, tuyệt đối không thể bị người phát hiện!
"Hơn nữa hắn vừa mới muốn ngươi nằm dưới thân hầu hạ, ngươi nói nếu Phật Tổ đã biết, nên nghĩ như nào?"
Từng câu chữ của Dạ Mộc đều đang ép Vô Thanh, mặt Vô Thanh nghẹn đến mức đỏ bừng,
"Ta không thể, không thể!"
Chỗ đó yếu ớt như vậy, nếu phế đi chính là tội lớn!
Dạ Mộc dẫm lên Chu Húc nảy sinh ác độc nói,
"Ngươi nếu không đá vậy ta đá, lực đạo của ta ngươi hẳn là đã biết!"
Cho dù không cần nội lực, từ thân thủ nàng mới biểu hiện thì người khác cũng không phải đối thủ, nếu để nàng đá ba cái có lẽ người này sẽ bị phế đi.
Vì thế Vô Thanh yếu ớt nói,
"Có thể......!Có thể không đá nơi đó không?"
Dạ Mộc vui vẻ,
"Có thể a, tùy ngươi, nhưng lực đạo không tàn nhẫn liền không tính!"
Vô Thanh nghe xong, thấy đường phố phía dưới truyền đến xôn xao, hiển nhiên là quan binh tới, mà Dạ Mộc vẫn bình tĩnh đứng nhìn, liền biết hôm nay mình không hạ chân, nàng sẽ không đi rồi.
Vì thế hắn cắn răng, một chân đá vào trên bụng Chu Húc trên bụng, cảm xúc mềm mại đàn hồi rất mới lạ!
Chu Húc cũng nghe thấy động tĩnh, la to lên!
"Giết người! Mau tới cứu mạng!"
Thấy hắn lúc này còn không thành thật, Vô Thanh cũng có chút tức giận, lại đạp hắn một chút,
"Không được kêu!"
Lần này dẫm đến mạnh, Chu Húc hét một tiếng liền nói không ra lời.
Vô Thanh tựa hồ là thú, tiếp theo lại đạp hai cái, muốn cho hắn nằm dưới thân hầu hạ? Phật Tổ đáp ứng rồi sao?
Ánh mắt hắn hơi hơi nảy sinh ác độc, lần đầu tiên không lưu tình như vậy!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi