CƯỠNG CHẾ HOAN SỦNG: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA



Edit: Quân LyMặc Lâm Uyên nói xong làm người kia lập tức an tĩnh, trên mặt hắn lộ ra biểu tình kinh nghi*, chậm rãi cúi đầu.(*): kinh ngạc và nghi ngờ.Mặc Lâm Uyên không vội, cho hắn thời gian phản ứng.Lúc trước Thái Hoàng Thái Hậu cầm tù Mặc Thế Văn nhưng không giết, nghe nói là bởi vì Mặc Thế Văn biết một bí mật.

Nhưng sau đó hắn chính tay giết Mặc Thế Văn, nếu ông ta thật sự biết bí mật, trong lúc nguy cấp không có khả năng không mang ra bảo mệnh, cho nên Mặc Lâm Uyên nhận định Mặc Thế Văn cái gì cũng không biết, chỉ nói vậy để lừa gạt Thái Hoàng Thái Hậu.Sau khi Mặc Thế Văn đã chết, hắn cố ý đi điều tra những việc này, phát hiện Thái Hoàng Thái Hậu vẫn luôn tìm kiếm bảo tàng trong truyền thuyết.Hơn nữa hắn còn tình cờ biết vốn dĩ Thái Hoàng Thái Hậu có trong tay nửa bản đồ, nhưng năm đó vì hợp tác cùng thế gia nên bà ta phân bản đồ ra làm ba cho thế gia.Văn gia bởi vì Văn Tắc yêu cầu chỉ cần Hoàng Hậu, cho nên không lấy bản đồ, chỉ có Chu gia và Chung gia mỗi bên được 1 phần.Những năm gần đây, thế gia và Thái Hoàng Thái Hậu chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm Ấp Giới Đồ, mà hiện tại, Mặc Lâm Uyên lấy cái này làm mồi dụ làm cho nước đã gợn sóng càng thêm đục!"Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì......"Thích khách kia suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy.Mặc Lâm Uyên cười."Ngươi không biết không liên quan, người phía sau ngươi biết là được."Hắn nói xong phất phất tay liền có người đưa thích khách ra ngoài, chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.


Nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết làm cho mọi người trong địa lao da đầu tê rần, chỉ có Mặc Lâm Uyên ngồi ở chỗ kia cười cười cũng không biết nghĩ cái gì...Rất nhanh, hoạt động săn thú ba năm một lần sắp tới.Lúc này, Dạ Mộc có chút không yên tâm, vốn dĩ muốn kêu Mặc Lâm Uyên hủy bỏ, nhưng cùng Mặc Lâm Uyên nói chuyện xong, hắn lại hơi hơi mỉm cười, cũng không hủy bỏ săn thú, cho nên săn thú vẫn đúng hạn cử hành.Trên đường, Dạ Mộc vịn cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy rừng rậm xanh um tươi tốt thường thường có động vật nhỏ chạy tới chạy lui, khắp nơi đều là rừng rậm với đá tảng, thật đúng là chỗ tốt để hành thích!Nghĩ đến đây, Dạ Mộc quay đầu lại nhìn Mặc Lâm Uyên nói,"Tại sao ngươi lại đồng ý đi? Nơi này vừa thấy liền có nguy hiểm, vạn nhất có người hành thích làm sao bây giờ?"Mặc Lâm Uyên ngồi trên ghế có hoa văn rồng màu cam, tay cầm một quyển sách, đôi mắt phượng nhìn nàng."Đương nhiên, là vì cho bọn hắn một cơ hội......"Dạ Mộc nhíu mày.Mặc Lâm Uyên cười dùng sách gõ nhẹ cái trán của nàng."Ngươi nghĩ lại xem, sau trận chiến lần trước, hoàng cung đã hoàn toàn giới nghiêm, có người muốn giết ta lại vào không được, ta đây đành phải chạy ra ngoài thôi......"Dạ Mộc hoài nghi nhìn hắn,"Đừng gạt người.

Mau nói, ngươi có âm mưu gì??"Mặc Lâm Uyên vô tội nhìn nàng,"Ta sao có thể ngấm ngầm giở trò?"Dạ Mộc nhịn không được trợn mắt, sau đó đã bị Mặc Lâm Uyên kéo qua, thuận thế nằm trong lòng ngực hắn."Ừ, lúc này khẳng định sẽ xảy ra chuyện, nhưng chúng ta chỉ cần xem diễn thôi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, muốn nghe truyện cổ tích không?"Dạ Mộc nghe hắn nói xong liền quên giãy giụa, giương giọng hỏi,"Ngươi kể cho ta truyện cổ tích???"Biểu tình nàng thập phần cổ quái, nàng từ rất nhỏ đã phải huấn luyện, trước nay đều không được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Mặc Lâm Uyên là xem nàng như nữ nhi mà nuôi sao?[Truyện được đăng song song trên Wattpad junli0522 và .com Quân Ly!]Đừng nói Mặc Lâm Uyên ý như vậy thật!Xe ngựa lung lay, đọc sách cũng không tiện, Mặc Lâm Uyên liền đặt sách một bên, ôm nàng nói."Ừm, ngươi ngoan chút, ta kể cho ngươi."Hắn dừng một chút, liền bắt đầu nói,"......!Thật lâu thật lâu trước kia, trong rừng cây có một con quạ đen, một con hồ ly, một con sói và một con hổ."Dạ Mộc dở khóc dở cười,"Đây không phải là bản khác của truyện khi còn nhỏ ta kể cho ngươi chứ?"Mặc Lâm Uyên quét mắt nhìn nàng một cái,"Cứ nghe đi.""Ồ."Dạ Mộc ngậm miệng không nói.Mặc Lâm Uyên tiếp tục nói,"......!Quạ đen, hồ ly, sói và hổ vốn dĩ không can thiệp chuyện của nhau.

Nhưng có một ngày, mỗi người bọn chúng đều có được một miếng thịt.""Hồ ly nói với sói hắn có thể giúp sói lấy được của cải của quạ, chỉ cần sói nguyện ý cho nó miếng thịt trong miệng sói.


Sói nghĩ đến quạ đen có rất nhiều bảo vật, vì thế liền đáp ứng, đem thịt cho hồ ly.

Sau đó hồ ly lại đi nói với hổ, trong tay nó có thịt, nếu muốn miếng thịt đó hổ cần cùng nó giết sói.

Dù sao chờ sói giết quạ đen cũng là nỏ mạnh hết đà, bọn họ căn bản không cần cố sức giết sói.

Vì thế, hổ liền đồng ý."Dạ Mộc bị hắn quay vòng vòng, tuy nàng là thiếu nữ ngay thẳng nhưng cũng hiểu một chút, liền hỏi,"Vậy ngươi là hổ hay là hồ ly?"Mặc Lâm Uyên cười mà không nói, Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hắn phản chiếu dáng vẻ không hiểu của nàng."Nha đầu ngốc."Môi mỏng của hắn hơi nhếch, dùng tay xoa xoa đầu nàng rồi nói,"Làm sao ta có thể là thú được?"Tuy rằng là một câu cười nói, nhưng là Dạ Mộc nghe xong lại cảm thấy lưng chợt lạnh.Thực mau bọn họ liền đến nơi, nhóm cấm quân đã được huấn luyện thì đi cắm trại, các quan viên cũng đều bận rộn, nhưng trong mấy ngày này, tình hình bất ổn trên triều làm cuộc săn thú trở nên im ắng, rất nhiều người không dám nhiều lời một chữ.Chập tối, lều trại đã dựng xong, trong không khí có mùi hương đồ ăn thơm phức, đoàn người thu dọn đồ xong thay y phục rồi ra tiệc.Bởi vì muộn chút có tiệc tối lửa trại nên mọi người đều muốn có mặt.Mọi người tới gần hết rồi Mặc Lâm Uyên mới cầm tay Dạ Mộc khoan thai tới muộn, bởi vì săn thú cho phép mang gia quyến, Dạ Mộc liền thấy có rất nhiều nữ tử trộm nhìn mình, trong mắt mang theo ý cực kỳ hâm mộ.Đúng thật là hâm mộ, bởi vì nhiều năm như vậy, ngoài Dạ Mộc ra bên người Mặc Lâm Uyên không hề xuất hiện nữ nhân khác.


Cho dù các quan viên trên triều có thúc giục tuyển tú đi nữa thì Mặc Lâm Uyên vẫn làm theo ý mình.

Hắn là vì ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.Từ xưa đến nay, liên hôn là con đường ngắn nhất để củng cố thế lực, nhưng Mặc Lâm Uyên vì Dạ Mộc mà từ bỏ con đường đơn giản nhất kia, lựa chọn đối mặt với nhiều thế lực cũng không chịu làm Dạ Mộc thương tâm.

Loại tình yêu này các nàng cũng rất muốn!!Sau khi ngồi xuống, Mặc Lâm Uyên trực tiếp kéo Dạ Mộc ngồi bên cạnh mình, thấy Ngự đại phu tựa hồ có chuyện muốn nói, hắn liền cười nói trước."Hôm nay tới săn thú, quan trọng là vui thích, những tục lễ tạm thời cứ bỏ qua, tất cả cùng vui vẻ!"Nói xong, hắn phấn khởi nâng một chén rượu, cười tươi kính mọi người!"Bữa tiệc tối nay, không có quân thần, chỉ có bằng hữu! Cạn!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi