CƯỠNG CHẾ HOAN SỦNG: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA



Edit: Quân Ly
Dạ Mộc không nhịn được cười,
"Biết ngươi làm chuyện tốt không thẹn với lương tâm! Hơn nữa, một năm nay ta cũng nghe nói sự tích của ngươi, cái gì bố thí, miễn phí xem bệnh linh tinh đủ thứ.

Nhưng ta rất muốn biết......"
Nàng đè thấp thanh âm,
"Ngươi vẫn luôn làm chuyện tốt, từ nhỏ đến lớn chẳng lẽ ngươi không làm chuyện xấu gì sao?"
Nếu chuyện xấu gì cũng chưa làm chẳng phải chính là thánh nhân sao.

Mà nàng nhẹ nhàng nói lại thật mạnh nện trong lòng Vô Thanh, hai mắt hắn không tự chủ được trợn to nhìn Dạ Mộc.

Lúc trước, nếu có người hỏi như vậy, hắn cảm thấy chính mình nhất định có thể không chút do dự nói, hắn không có đã làm bất luận chuyện xấu gì, hắn chưa từng hại người, cũng chưa từng gạt người, từ khi hắn trở thành chủ trì chùa Thiên Thụ ngày ngày hành thiện đã thành thói quen, hơn nữa vui vẻ chịu đựng.

Nhưng hiện tại, hắn chưa làm qua chuyện xấu sao?
Trong hoảng hốt, Vô Thanh nhớ lại một năm trước, hắn ở chân núi nhìn thấy thi thể khắp nơi.


Lúc trước hắn làm Dạ Mộc tỉnh lại, hơn nữa nội lực pha tạp trong cơ thể nàng chính là bởi vì Văn Phong nói Mặc Lâm Uyên lập tức liền phải tới đón nàng.

Cho nên hắn làm như vậy, chỉ là vì muốn Dạ Mộc đại khai sát giới, giết Mặc Lâm Uyên.

Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ có nhiều người đuổi giết Mặc Lâm Uyên như vậy, cũng không nghĩ tới nhiều người đuổi giết như vậy mà Mặc Lâm Uyên vẫn là tới tìm Dạ Mộc, càng không nghĩ tới chính là lúc ấy Dạ Mộc mới 6 tuổi, thế nhưng liền có đủ ý chí khống chế chính mình! Nàng giết đều là địch nhân của Mặc Lâm Uyên, hơn nữa vì không thương tổn Mặc Lâm Uyên, nàng cuối cùng lựa chọn đánh gãy kinh mạch.

Hắn vốn dĩ muốn cho Mặc Lâm Uyên bị Dạ Mộc giết chết, kết quả lại là hắn thả ra dã thú giết người cứu Mặc Lâm Uyên.

Lúc ấy, hắn xuống núi nhìn đến trên mặt đất đầy thi thể, lại khóc lại cười, cuối cùng hộc máu không ngừng.

Kết cục này tuyệt đối là ông trời muốn trừng phạt hắn hại người! Cho nên hắn mới có thể hại người không thành, cuối cùng hại mình!
"Này? Này này!"
Dạ Mộc vươn tay nhỏ quơ quơ trước mặt hắn,
"Vấn đề này rất khó trả lời sao, sắc mặt ngươi cũng quá khó coi!"
Vô Thanh lúc này mới mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, hắn có chút không dám nhìn Dạ Mộc, bởi vì Dạ Mộc cũng là người bị hắn thương tổn duy nhất......!
Dạ Mộc rót cho hắn một ly trà,
"Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi!"
Vô Thanh nhìn chén trà trong tay đột nhiên mở miệng.

"Kỳ thật, ta đã làm một chuyện xấu."
"Hả?"
Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó liền cười,
"Không nghĩ tới đó! Ngươi làm cái gì?"
Đôi mắt Vô Thanh tinh xảo đến mang theo một tia yêu dị đột nhiên nhìn về phía nàng, dưới ánh nến, khuôn mặt Dạ Mộc tròn tròn nhìn qua hết sức linh động đáng yêu.

"Ta từng làm một người bị tổn thương."
Những người đuổi giết Mặc Lâm Uyên nói đến cùng, bị phản sát cũng coi như chết có ý nghĩa, hơn nữa đã chết xong hết mọi chuyện, nhưng Dạ Mộc, nàng tồn tại, lại ngày qua ngày thừa nhận thương tổn.

Vốn dĩ hắn tính thôi hóa tiến trình Dạ Mộc nhập ma, theo lý mà nói, cho dù có hắn mỗi tháng khai thông nội lực, nàng vẫn sẽ càng ngày càng nóng nảy.


Mà nàng đến bây giờ sở dĩ còn có thể bảo trì bình tĩnh chính là bởi vì kinh mạch vẫn chưa lành lại!
Thật ra năng lực khôi phục của Dạ Mộc rất mạnh, nàng hiện tại nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy nhưng chính là thân cụ non trăm năm nội lực! Cho nên thân thể của nàng cũng cùng người khác bất đồng, trọng thương cũng khôi phục nhanh hơn.

Nhưng vì không đả thương người, nàng cắt nát hai căn kinh mạch, một khi phục hồi như cũ nàng lại sẽ đánh gãy một lần, lặp đi lặp lại.

Nội lực lưu chuyển không thông, sẽ làm thân thể của nàng xuất hiện sưng to, đau đớn, nhưng nàng cái gì cũng chưa nói, vẫn là mỗi ngày vui tươi hớn hở.

Cho nên hắn làm sai một chuyện, chỉ thương tổn một người đó chính là Dạ Mộc.

Dạ Mộc không biết hắn nhìn mình chằm chằm như vậy làm gì, nàng đứng lên vỗ vỗ bả vai Vô Thanh.

"Con người không hoàn mỹ, ngươi đã làm rất tốt, ít nhất, ngươi chỉ làm sai một chuyện."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép(¬_¬)]
Nàng cảm khái một câu.

Vô Thanh không có nói thêm nữa, lưu lại một câu bảo nàng nghỉ ngơi sớm rồi liền rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Vô Thanh hòa thượng cứ theo lẽ thường đi bên đường xem bệnh miễn phí cho bá tánh nghèo khổ.

Bởi vì danh tiếng của hắn cho nên người tới tìm hắn xem bệnh, bất luận giàu nghèo đều phi thường hiểu lễ phép, Dạ Mộc nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền đi theo hắn.

Nàng ngồi ở kia rất nhàm chán vì thế liền giúp đỡ Vô Thanh bốc thuốc, trong khoảng thời gian này, nàng biết được không ít loại thảo dược, mà loại Vô Thanh dùng cũng đều là loại thường thấy.

"Tình huống của ngươi rất khó trị tận gốc, trở về dùng nước ấm ngâm chân, nếu có thể không ở trên núi."
Vô Thanh nói với cụ ông xong, mới vừa có chút mỏi mệt đứng lên liền nhìn thấy Dạ Mộc ôm một chồng gói thuốc cao cao, thất tha thất thểu đi tới.

Chồng thuốc kia còn cao hơn đầu nàng, nàng sở dĩ đi được không phải bởi vì không ôm được, mà là nó quá cao, không cẩn thận liền đổ.

Không biết vì sao, rõ ràng đến mắt nàng cũng không nhìn được nhưng nhìn đến bộ dáng buồn cười của nàng, Vô Thanh nhịn cười.


Những người đến xem bệnh bởi vì hắn cười đều sững sờ.

Vô Thanh hòa thượng lớn lên thật đẹp, cho nên hắn ngày thường cười, cũng đều là nhẹ nhàng cười nhạt, bỗng nhiên mặt giãn ra như vậy thật là làm người tim đập thình thịch!
Nhưng Dạ Mộc không biết, nàng bước ngắn nhỏ đi tới bên người Vô Thanh, để chồng thuốc trên bàn một mới lau mồ hôi cho mình.

"Này, thuốc đề phòng trúng gió đều ở đây, đưa xong liền hết!"
Đôi mắt tròn xoe nhìn Vô Thanh nghiêm trang nói, Vô Thanh mím môi ngừng ý cười, đem chén nước đưa cho nàng.

Dạ Mộc thật đúng là mệt mỏi! Tay nàng bẩn nên liền kéo tay Vô Thanh thò môi qua uống nước!
Một khắc đó bọn họ cách đến cực gần, Vô Thanh cũng không nghĩ tới Dạ Mộc sẽ trực tiếp dùng miệng, mà không phải dùng tay liền sững sờ ở nơi đó!
Lúc này, có cụ ông tới xem bệnh nói,
"Nhìn Vô Thanh đại sư này, chính là ôn nhu, vừa thấy liền sẽ chiếu cố người!"
Có nữ khách hừ một tiếng, nhỏ giọng nói,
"Hồ ly tinh từ đâu tới, rõ như ban ngày để Vô Thanh đại sư đút cho uống, cũng không biết xấu hổ."
Dạ Mộc cũng không chịu thua thiệt, nàng uống xong, liếm cái miệng nhỏ, dương đầu nói.

"Lời này của ngươi rõ ràng chính là ghen ghét nhỉ."
Nói xong, nàng nhanh như chớp liền chạy, hòa thượng tại đây làm chuyện tốt, nàng vẫn là không cần ở lại cãi nhau.

Cô nương kia bị Dạ Mộc nói như vậy, Dạ Mộc lại chạy rất nhanh, thấy người xung quanh đều cười xấu xa nhìn mình, nàng không quay đầu liền đi mất.

Vô Thanh nhìn bóng dáng Dạ Mộc có chút bất đắc dĩ, đặc biệt là thấy Dạ Mộc vào phòng trong, lại dọn những đồ vật còn cao hơn nàng không khỏi lắc đầu cười khổ.

Chính hắn cũng chưa phát giác, thời điểm có Dạ Mộc, hắn tựa hồ có rất nhiều sắc thái khác nhau, còn có tinh thần phấn chấn cùng sức sống..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi