CƯỠNG CHẾ HOAN SỦNG: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA



Edit: Quân Ly
Trong bóng đêm, có vô tận sát khí quẩn quanh.
Lúc này trong lòng Mặc Thế Văn chỉ có một ý niệm, đó chính là xong rồi, hắn chết chắc rồi!
Mà tâm tình Mặc Điệp cũng không khác, nàng bị người trói lại, mười mấy người vây chặt mật thất như nêm cối, sau đó nhìn Mặc Lâm Uyên từng bước tiến lại gần Mặc Thế Văn.
Hắn bị buộc tới một góc.
"Ngươi......!Ngươi muốn làm cái gì? Ta là phụ hoàng ngươi!!"
Mặc Thế Văn có chết đều không thể tưởng được Mặc Lâm Uyên sẽ đến nhanh như vậy, hắn vừa mới đem người bắt lại, vốn dĩ còn muốn chờ Văn gia tới giúp hắn treo đầu dê bán thịt chó, tạo dựng hiện trường Dạ Mộc không có tới nơi này.

Như vậy, hắn liền có thể tận tình hưởng dụng nữ nhân của Mặc Lâm Uyên, nhưng hắn cũng tới quá nhanh!
Sao hắn lại tìm được mật thất này?!
Mặc Lâm Uyên mới mười lăm tuổi nhưng vóc người đã rất cao, hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn Mặc Thế Văn, từng câu từng chữ hỏi,
"Còn có cái gì là ta không biết, ngươi còn che giấu cái gì?"
Môi Mặc Thế Văn run run rẩy rẩy, vội vàng lắc đầu,

"Không có, cái gì cũng không có.

Người không phải ta giết, nàng ta là tự sát!"
"Vậy ngươi......!Nói gì với bà ấy?"
Mặc Thế Văn không dám mở miệng.
"Nói!!"
Mặc Lâm Uyên tạch một tiếng rút ra bảo kiếm, thanh âm kia làm Mặc Thế Văn sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm xuống, sau đó mũi kiếm cắm vào vách tường phát ra thanh âm vù vù, Mặc Thế Văn thấy mũi kiếm suýt đâm trúng mình nháy mắt liền tiểu trong quần!
"Ngươi còn nói cái gì?!"
Mặc Lâm Uyên lạnh nhạt, từng câu từng chữ bức cung!
"Ta! Ta ta ta nói!"
Mặc Thế Văn ôm đầu cả người phát run,
"Ta nói nàng rốt cuộc được như ý nguyện, còn nói ngươi....ngươi không phải nhi tử của ta, là nhi tử của Văn gia! Nói...nói nàng là tiện nhân, không xứng sống trên đời!"
Hắn nói như vậy lúc sau vào ban đêm liền nghe nói Hoàng Hậu tự sát ở trong cung Thái Hậu, nàng vốn dĩ bị giam lỏng ở kia, thắt cổ mà chết.
Mặc Lâm Uyên cười lạnh, thanh âm càng lúc càng lớn, cuối cùng đột nhiên ngừng lại!
"Ngươi dựa vào cái gì mà nói bà ấy như vậy? Ngươi bán thê cầu vinh, còn nhục nhã người, ngươi dựa vào cái gì?!"
Hắn nắm cổ áo Mặc Thế Văn kéo hắn tới gần, mà cả người Mặc Thế Văn run rẩy, lại lắp bắp nói,
"Ta là có chứng cứ! Ta có chứng cứ!!"
Hai mắt hắn trừng lớn nhìn chằm chằm Mặc Lâm Uyên, trên mặt toàn là sợ hãi không nói lên lời, nhưng phẫn nộ vẫn nhiều hơn một chút,
"Trước khi mẫu hậu ngươi mang thai đã cùng Văn Tắc lôi lôi kéo kéo, có một lần mẫu hậu săn thú gặp nạn cũng là Văn Tắc đi cứu người, bọn họ ở bên nhau vài canh giờ mới trở về.

Lúc trở về quần áo bất chỉnh, không lâu liền có ngươi, ai...ai biết ngươi là con của ai!"
"Vậy lúc trước vì sao ngươi không nói?!"
Gân xanh trên thái dương Mặc Lâm Uyên nổi lên, nắm tay cũng không tự chủ được siết chặt!
"Ta, ta không dám! Văn gia thế lớn, là danh gia vọng tộc nên ta mới miễn cưỡng ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, ta không dám! Bằng không ngươi cho rằng ta không nghĩ bóp chết tên nghiệt chủng ngươi sao?!"
"Phanh!"
Mặc Lâm Uyên đạp Mặc Thế Văn ngã trên mặt đất, hắn cầm kiếm cắm trên vách tường ra, chỉ vào hắn,
"Cho nên, ngươi chính là bởi vì cái này, tuy lập Trẫm là Thái Tử nhưng chẳng quan tâm.


Ngươi không dám đi chứng thực, cũng chỉ dám trộm hoài nghi, ngươi đúng là cặn bã!"
Mặc Thế Văn không dám phản bác.
Dạ Mộc được Văn Phong bảo hộ sau người, nhìn Mặc Lâm Uyên đột nhiên có chút đồng tình, có một phụ thân như vậy còn không bằng không có.
Sau một lát, Mặc Lâm Uyên rốt cuộc đem cảm xúc thu liễm, hắn nhìn Mặc Thế Văn rúc trong góc tường đột nhiên lạnh nhạt, bình tĩnh nói.
"Nếu, ngươi nói ngươi không phải phụ thân Trẫm, vậy Trẫm giết ngươi cũng không tính là giết cha nhỉ?"
"Ngươi!!!"
Mặc Thế Văn mở to hai mắt nhìn,
"Không không! Ta là phụ thân ngươi mà!!"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Mặc Lâm Uyên biểu tình u lãnh, cười nhạo nói,
"Trẫm không có một phụ thân mơ ước nữ nhân của Trẫm."
Nếu không phải Dạ Mộc có bản lĩnh, nếu không phải hắn tới mau, Mặc Thế Văn liền thành công? Cặn bã như vậy, cũng xứng làm phụ thân?
Mặc Thế Văn nghe vậy sợ mất mật,
"Nhưng ta không có thành công! Ta chính là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh! Ta lâu như vậy không có gặp nữ nhân, ta chỉ là bị ma quỷ ám ảnh.

Ai, ai kêu ngươi giam lỏng ta, đến một nữ nhân cũng không cho ta?"
Giống như còn là hắn sai rồi? Mặc Lâm Uyên nhướng mày, nhìn chằm chằm hắn, tự nhủ nói,
"Như vậy đi, liền nói ngươi bị bệnh cấp tính, ốm đau trên giường, Trẫm tìm vô số thái y đều trị không hết.

Sau giờ ngọ hôm nay, ngươi đột nhiên chết đột ngột, cách chết này như thế nào?"
Hắn cười,
"Dù sao bốn năm trước ngươi đã sinh bệnh, thân thể suy nhược như vậy vẫn là không cần lưu tại trên đời."
Hắn nói xong, giữa những hàng chữ sát ý làm Mặc Thế Văn cả người run rẩy, hắn vội vàng dập đầu, tôn nghiêm cũng không để ý,
"Cầu, cầu xin ngươi không cần như vậy! Ta là phụ thân ngươi! Ngươi, mẫu hậu ngươi lúc trước yêu ta, ngươi không thể làm như vậy!"
Thế nhân đều yêu thích túi da, trước kia Mặc Thế Văn lớn lên không tồi, mẫu hậu hắn là một nữ tử khuê các, vừa gặp đã thương, lại không biết cái gì là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.

"Vậy ngươi cũng yêu bà ấy sao?"
"Đương, đương nhiên!"
Mặc Lâm Uyên cười,
"Một khi đã như vậy, ngươi nên đi xuống đó bồi bà ấy."
Dứt lời, hắn giơ kiếm lên cao, hạ kiếm xuống nháy mắt máu vẩy ra, đầu lăn lộn, Mặc Thế Văn đã chết!
"A!!"
Mặc Điệp bị lấp kín miệng trừng mắt phát ra tiếng kêu thảm thiết! Nàng khó có thể tin nhìn Mặc Lâm Uyên, nàng chưa từng nghĩ tới, Mặc Lâm Uyên thế nhưng sẽ làm ra việc này!
Hắn thế nhưng đến phụ thân cũng giết!
Tiếng kêu kinh động đến Mặc Lâm Uyên, trên mặt Mặc Lâm Uyên dính máu, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, Mặc Điệp chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách bay mất!
"Ưm......!ưm ưm......"
Nàng ra sức giãy giụa, nhìn người xung quanh cầu cứu, nhưng trong mật thất mười mấy người lại không có một người nhìn về phía nàng, mà Mặc Lâm Uyên đã cầm kiếm tiến đến gần nàng, càng ngày càng gần.
Mặc Điệp rốt cuộc từ bỏ tìm người khác cầu xin, đáng thương hề hề nhìn Mặc Lâm Uyên, nàng lúc này cuối cùng nhớ tới Mặc Lâm Uyên cứu nàng, nếu không phải Mặc Lâm Uyên, nàng đã sớm đã chết.

Hơn nữa mấy năm nay, Mặc Lâm Uyên tuy rằng không khôi phục lại thân phận của nàng, nhưng lại bảo hộ nàng, là nàng nghĩ sai thì hỏng hết, đi tới bước đường này.
Vốn dĩ, hại người đều là Mặc Thế Văn làm, nếu nàng sớm nói cho Mặc Lâm Uyên biết, Mặc Lâm Uyên tuy rằng sẽ tức giận, nhưng sẽ không để nàng chết, mà hiện tại nói cái gì cũng đã chậm.
Thấy Mặc Điệp lệ rơi đầy mặt, Mặc Lâm Uyên tự mình duỗi tay lấy đồ vật trong miêng nàng ra.
"Ngươi giống như thực sợ hãi?"
"Hức hức......!Hoàng huynh......!Hoàng huynh, ta là bị ép, ta vốn dĩ muốn nói cho huynh tất cả! Thật sự!"
"Phải không?"
Mặc Lâm Uyên cúi đầu nhìn Mặc Điệp bị trói tay, không chút biểu tình trên mặt mà chỉ có khí lạnh thấu xương quẩn quanh.
"Nhưng Trẫm cảm thấy, ngươi rất muốn thay thế Trẫm?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi