CƯỠNG CHẾ PHÂN HÓA - NHẠN NHẤT HẠ

Sau khi thỏa mãn xong, cơ thể cũng dần dần bình phục lại.

Trong không gian chật hẹp của phòng vệ sinh, bên chóp mũi Nhan Tịch còn vương lại mùi hương hổ phách cùng t/inh d/ịch tanh nhạt, có lẽ phải mất một hồi lâu mới tiêu tan đi được. Cậu càng nghĩ càng thấy không còn mặt mũi ở lại chỗ này, vội vàng nhét áo khoác của Lam Cẩn vào túi xách rồi đeo khẩu trang lên, nhanh chân chạy trốn khỏi hiện trường.

-

Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Cẩn ngồi trong văn phòng. Hắn nhìn Nhan Tịch trước mặt mặc một bộ quần áo bảo hộ màu trắng, thậm chí còn đeo cả mặt nạ phòng hộ, bên ngoài mặt nạ vẫn trang bị thêm ba lớp khẩu trang N95, trông giống hệt như nhân viên phòng chống dịch thì không khỏi bật cười. "Tịch Tịch, có cần làm quá như vậy không? Bộ dạng của em như thế mà ra vào Lam thị thì sẽ gây ra náo loạn mất!".

Tôi muốn chắc?

Nhan Tịch bĩu môi nhìn đối phương. "Tôi chỉ đến trả áo khoác rồi đi ngay, sẽ không nán lại quá lâu đâu".

Nói xong liền đặt túi xách trong tay lên bàn làm việc của Lam Cẩn, tính toán rời đi.

Lam Cẩn dùng tay chống cằm, liếc mắt nhìn áo khoác đựng trong túi giấy một cái, cười tủm tỉm trêu ghẹo nói. "Áo của tôi sẽ không dính thứ gì kỳ lạ trên đó chứ?".

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, trong nháy mắt khuôn mặt già của Nhan Tịch đỏ bừng lên đến mức bốc hơi nóng, ngay sau đó mặt nạ phòng hộ trong suốt phủ lên một tầng sương trắng. Cậu khó xử vội vàng mở miệng. "Làm... làm gì có chuyện đó! Hơn nữa tôi cũng đã mang áo khoác của anh đi giặt rồi sấy khô rồi, đây là hóa đơn, tốn tận mấy trăm đồng đó! Nếu anh không tin thì có thể đến tận tiệm giặt sấy mà hỏi".

Lam Cẩn nhìn cậu sau lớp mặt lạ cách ly đang vô cùng xấu hổ, nói năng lắp bắp đến mức mặt cũng đỏ lên thì thấy vô cùng thú vị. "Được rồi, được rồi! Tôi chỉ đùa thôi".

Hắn cũng không muốn chọc giận người ta tiếp nên khéo léo chuyển đề tài, uyển chuyển trấn an nói. "Ngày hôm qua là tôi không đúng, công ty con ở bên nước ngoài xảy ra chút chuyện cho nên tâm tình cũng không được vui lắm. Tôi cam đoan, sau này sẽ không đùa giỡn em như vậy nữa! Cho nên không cần phòng bị tôi như thế này nữa được không?".

Giọng nói đầy dịu dàng từ tính vang lên bên tai, theo bản năng Nhan Tịch suýt thì gật đầu đồng ý tắp lự nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Lam Cẩn, tuy vẻ mặt hắn ta khi nói những lời này rất chân thành đấy nhưng cậu mới không tin tưởng!

Lam Cẩn nhìn bộ dáng này của cậu, tiếp tục nói. "Em yên tâm, Lam Cẩn tôi cũng không đến mức nói lời không giữ lấy lời!".

Nhan —— không kiên định —— Tịch nghĩ lại thì thấy cũng đúng, thân phận và địa vị của Lam Cẩn cao như vậy, sẽ không đến mức vì chêu chọc mình mà nói dối đâu ha!

Sau vụ việc này, hai bên gặp mặt thêm vài lần. Quả thật, Lam Cẩn đúng là không chêu chọc hay đùa giỡn cậu một lần nào nữa, lúc này Nhan Tịch mới thấy yên lòng và tin tưởng lời đối phương nói là sự thật.

Đúng như lời bác sĩ nói, sau khi thường xuyên tiếp xúc với Lam Cẩn, đối với pheromone Alpha của hắn thì cậu đã không còn cảm thấy nhạy cảm như trước nữa. Chỉ cần đối phương không cố ý phóng pheromone ra ngoài thì tiếp xúc bình thường cũng không phải là vấn đề đặc biệt lớn nữa.

Chuyện vui hơn nữa là sau khi nhìn thấy sự chăm chỉ trong công việc ở công ty, và kiêm luôn việc làm "culi" bên cạnh Lam Cẩn của Nhan Tịch thì bên phía công ty đã quyết định tăng lương cho cậu. Nhìn bảng lương đã tăng lên một phần ba so với mức lương ngày trước, mây đen trong lòng cậu tản đi không còn lại gì, cả người tràn ngập niềm vui.

Có tăng lương cho nên Nhan Tịch cũng đã không còn ghét việc cả ngày phải chạy đi tìm Lam Cẩn nữa, hôm nay vừa vặn là ngày tiền lương được phát vào thẻ, cậu nhìn số dư trên thẻ ngân hàng thì cả người nâng nâng, bước chân đi Lam thị tìm Lam Cẩn ký hợp đồng cũng nhẹ như bông.

Như hiện tại, khi nhìn thấy Lam Cẩn thì Nhan Tịch cũng thấy đối phương phá lệ thuận mắt.

Hay cho một kẻ nô lệ tư bản!

Tiền bạc che mờ lý trí!

Nhưng khi mở cửa phòng làm việc của Lam Cẩn ra, bước chân vốn nhẹ nhàng của Nhan Tịch bỗng trở lên nặng nề.

Tuy rằng phòng làm việc đã mở cửa sổ ra, nhưng Nhan Tịch vẫn cảm nhận thấy được mùi pheromone vô cùng nồng trong văn phòng. Bởi vì lúc trước đã làm quen được với pheromone của Lam Cẩn, cho nên lần này tới đây cậu chỉ đeo một lớp khẩu trang, một cái khẩu trang mỏng manh không thể che đi được mùi hổ phách mãnh liệt trong không khí.

Mùi pheromone này khác xa so với mùi pheromone hàng ngày trên người Lam Cẩn, mùi hương hôm nay chứa đựng đầy sự dụ dỗ mạnh mẽ, thuần khiết lại mê hoặc, ngoài ra còn xen lẫn chút mùi nước hoa cao cấp của phái nữ còn lưu lại. Không cần nghĩ cũng biết nơi này vừa rồi là xảy ra chuyện gì, nghĩ đến đây chêu chọc Nhan Tịch đến mức mặt đỏ tim đập, tay chân run rẩy, thắt lưng mềm nhũn. Cậu đối mặt với pheromone bùng nổ trong phòng, thân thể vô cùng thành thật nổi lên phản ứng.

Lam Cẩn ngồi trên ghế của tổng giám đốc, rõ ràng nhìn thấy chiếc gáy gầy nhỏ của Nhan Tịch nổi lên một màu hồng phấn mê người, khóe môi hắn cong lên một nụ cười. "Xin lỗi, không biết là hôm nay em sẽ đến đây".

Khuôn mặt dặt một vẻ vô tội!

Thành tâm xin lỗi!

Tuyến thể của Nhan Tịch bị Lam Cẩn đánh dấu rồi thì làm sao chịu đựng được pheromone mang theo dục vọng nồng đậm kia, sau gáy cậu lập tức sưng lên mang theo đau đớn, cả cơ thể kêu gào muốn được Lam Cẩn yêu thương. Cậu đỏ mặt, theo bản năng kéo kín khẩu trang, cố nén sự khác thường của cơ thể. "Không sao, tôi vẫn có thể chịu đựng được. Đây là hợp đồng lần trước mà anh và giám đốc Hoàng đã bàn và thảo luận thông qua cuộc họp trực tuyến, mời anh xem qua đi rồi hãy kí".

Nhan Tịch biết tuy Alpha là đứa con được tạo hóa ưu ái, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có điểm yếu nào. Bởi vì bọn họ trời sinh pheromone quá mạnh mẽ, vì thế nên thường xuyên phải được giải tỏa thỏa mãn. Mà cách phổ biến nhất được các Alpha lựa chọn là làm tình.

Tuy rằng thuốc ức chế Alpha trong kỳ phát tình cũng có tác dụng, nhưng không thể dùng lâu dài như Omega. Nếu như không có cách nào thỏa mãn bản thân thì chỉ còn cách đến bệnh viện tiêm thuốc ức chế, như vậy mới có thể hoàn toàn thuyên giảm. Đương nhiên cũng có rất ít Alpha chịu tiêm thuốc ức chế, hoặc uống thuốc ức chế trong thời kỳ phát tình. Dù sao bên cạnh bọn họ thứ không thiếu nhất chính là bạn tình, đồng thời đó cũng chính là lý do tại sao Alpha đều có nhiều bạn giường đến như vậy, và khi nhắc đến Alpha thì Beta hay Omega đều dùng một câu nói "Alpha là một đám chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới".

Alpha bình thường đã thế, Lam Cẩn là Alpha cấp S thì càng không cần phải nói. Pheromone của hắn so với Alpha bình thường còn mạnh mẽ và cường thế hơn rất nhiều, tần suất và số lần cần thỏa mãn đương nhiên cũng phải nhiều hơn.

Bởi vì nó là bản tính trời sinh của Alpha, chính Nhan Tịch dù rất không thích lối sinh hoạt phóng túng, nhưng cậu cũng không thể nào dùng lý do đặc thù của bản thân mà kháng nghị hoặc bất mãn về chuyện này. Huống chi nơi này là Lam thị, người ta ở trên địa bàn của mình muốn làm cái gì thì làm cái đó, khi nhìn thấy cậu mà chấp nhận thu hồi pheromone lại đã là chuyện rất tốt rồi. Quan trọng là cậu vừa được tăng lương, thế nên mọi chuyện đều dễ nói, cậu cũng không phải là người không biết đủ. Vì thế cậu cười cười xua tay. "Không sao, không sao!".

Lam Cẩn nheo lại đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía cậu, sau khi im lặng một hồi lâu không biết đang nghĩ gì mà lại nói. "Tịch Tịch không hiểu lầm tôi là được rồi!".

Nhan Tịch kiên định gật đầu, muốn nhấn mạnh chuyện mình không hiểu lầm gì cả.

Đây là "nhà" anh, anh muốn làm gì đó là tùy anh!

Cứ ngỡ bản thân hầu như miễn dịch với tin tức tố của Lam Cẩn rồi, cậu chỉ cần kiên trì đến lúc ký hợp đồng xong hẳn là không có việc gì, nhưng ai ngờ cậu lại bị pheromone của đối phương làm cho mơ hồ. Nhan Tịch nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc đang cúi đầu xem hợp đồng  mà hơi xuất thần, cậu không chỉ một lần cảm thán người này lớn lên sao lại đẹp quá chừng. Sống mũi thì cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, trên mặt đeo kính vàng làm cho người ta cảm thấy một loại mỹ cảm cấm dục. Thế rồi cậu lại không thể khống chế được mà nghĩ đến chuyện đã xảy ra bốn năm trước, chỗ đó của Lam Cẩn cũng rất to, thắt lưng bị âu phục bao lấy cũng rất mạnh mẽ. Cánh tay càng có lực, có thể dễ dàng ép cơ thể cậu thành các tư thế khác nhau, đối phương chỉ cần đụng chạm vài cái đã dễ dàng làm cậu buông bỏ vũ khí đầu hàng.

Nghĩ như vậy, thân thể Nhan Tịch càng nóng thêm vài phần, sâu trong nội tâm khát vọng pheromone của Alpha lấp đầy, càng là muốn ngửi nhiều thêm mùi pheromone của Lam Cẩn. Ánh mắt cậu chuyển đến áo khoác của đối phương, nhớ đến lần trước bản thân ở trong phòng vệ sinh, khoái cảm đó thật là sướng đến nỗi da gà đều dựng lên.

Lam Cẩn tuy đang chăm chú xem bản hợp đồng trên tay, nhưng hắn lại không hề bỏ qua ánh mắt si mê của người trước mặt. So với hợp đồng trên bàn mà nói thì chắc chắn đối phương càng làm hắn hứng thú hơn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Nhan Tịch, thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, không biết đang suy nghĩ gì. Lúc này hắn cũng đã phát hiện trên người cậu đang tỏa ra mùi pheromone nhàn nhạt, mắt đen nhánh lấp lánh, tràn đầy khát cầu, giống như con mèo nhỏ hít phải bạc hà mèo. "Tỉnh lại đi".

Nhan Tịch giật mình hồi thần, chật vật cúi đầu, xấu hổ túm lấy vạt áo mình.

Lam Cẩn đặt hợp đồng trên tay xuống bàn, lấy ra bút máy bên cạnh, vừa ký tên vừa nói. "Lát nữa tôi còn phải tham gia một cuộc họp nên không thể cho em mượn áo được đâu!".

Bản thân hắn vừa rồi còn phải dùng thuốc ức chế, vậy mà tên khốn này lại muốn lấy áo hắn đi th/ủ d/âm lần nữa!

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Lam Cẩn hung ác nghĩ.

Hắn lại nhớ đến cảm giác đau nhói trên cánh tay mình khi lần đầu bị tiêm thuốc, cộng với mùi nước hoa nồng nặc trên người của vị nữ bác sĩ vừa nãy thật khiến người buồn nôn.

Nhan Tịch không ngờ Lam Cẩn lại nói như vậy, cảm giác xấu hổ dâng lên không khỏi đan xen với chút thất vọng.

Lam Cẩn nhìn Nhan Tịch đang run rẩy bởi vì không có được pheromone của mình mà bĩu môi làm ra vẻ mặt không vui, trong mắt hắn mang theo ý cười, đưa hợp đồng đã ký xong cho cậu.

Nhan Tịch theo bản năng đưa tay tiếp nhận, thì đúng lúc này nghe Lam Cẩn khẽ cười nói. "Trên hợp đồng nếu dính phải thứ gì kỳ quái thì sẽ không dễ dàng giặt sạch được như áo khoác đâu đó!".

Nhan Tịch hơi mơ hồ nên phản ứng cũng chậm chạp hơn, mãi một lúc sau cậu mới hiểu ra hàm ý trêu chọc trong lời Lam Cẩn nói, thoáng chốc gương mặt cũng đỏ bừng. Cậu vừa định đem hợp đồng mang đi, thì thấy hắn tiện tay đưa cho mình cây bút hắn vừa dùng ra. "Nhưng mà tôi có thể cho em cái này!".

Nhan Tịch nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của đối phương thì biết được rằng hắn đang xem cậu là trò đùa, cậu mím môi cắn răng chống lại sự hấp dẫn ngay trước mắt.

Lam Cẩn thấy thế thì hơi nhíu mày. "Không cần thật à?".

Sự bối rối và chống cự của Nhan Tịch chỉ duy trì được vài giây, sau đó không thể chịu nổi nữa mà giơ tay run rẩy cầm lấy cây bút. Bởi vì cảm thấy quá mất mặt nên cậu cũng không nán lại ở chỗ này lâu, hoảng loạn nhét hợp đồng vào túi xách rồi vội vàng xoay người đi.

Ngay lúc Nhan Tịch mở cửa bước ra ngoài thì Lam Cẩn thình lình mở miệng, khẽ cười nhắc nhở. "À quên mất, cây bút đó em không cần trả lại cho tôi đâu! Dù sao nó cũng sẽ được cắm vào nơi không nên cắm".

Nhan Tịch khựng người, cậu vừa xấu hổ vừa khó chịu vì đã nghe ra ẩn ý trong lời đối phương, thế nên hiện tại càng không có mặt mũi nhìn Lam Cẩn ở phía sau đang chọc ghẹo mình hay ở lại đây thêm một giây phút nào, kéo cửa ra vội vàng chạy đi.

Nhìn bóng lưng hoảng loạn đến phát run của Nhan Tịch bị mình chọc cho phải chạy vội đi, khóe miệng Lam Cẩn nhếch lên càng cao, tâm trạng cũng tốt lên trông thấy.

Vốn dĩ hắn cũng không phải người ác liệt đến như thế, nhưng cứ đối mặt với Nhan Tịch rồi nhìn thấy cậu run rẩy vì pheromone của mình là hắn lại nhịn không được muốn trêu chọc.

Sáng sớm nay khi vừa đến công ty, Lam Cẩn phát hiện ra bản thân đến kỳ phát tình, trong lúc cả cơ thể kêu gào cần làm tình để giải phóng dục vọng, thì khuôn mặt của ai kia xuất hiện. Hắn lựa chọn phương pháp tiêm thuốc ức chế, để nữ thư ký của mình liên hệ một bệnh viện tư nhân điều một bác sĩ đến. Dù cho đã tiêm thuốc nhưng trước đó khi cơ thể hắn ẩn ẩn dấu hiệu phát tình đã vô thức phóng ra rất nhiều pheromone, lưu lại trong phòng. Tuy đã mở cửa sổ nhưng Nhan Tịch lại mẫn cảm với pheromone của hắn như thế, cơ thể cậu phát run lên, khó lòng che giấu được những phản ứng bản năng, chắc là không thể nhịn thêm được nữa. Có lẽ khi ra khỏi cửa phòng làm việc của hắn thì đối phương sẽ lén lút chui vào nhà vệ sinh ngay.

Bút máy thì không giống với áo khoác, mùi pheromone của hắn lưu lại trên đó cũng không nhiều, Nhan Tịch muốn thỏa mãn là điều không thể, có lẽ thật sự sẽ nhét cả cây bút vào người giống như lời hắn nói ban nãy.

Giống như bốn năm trước, chỉ cần vừa ngửi thấy mùi pheromone của hắn thì cậu sẽ buông bỏ vũ khí đầu hàng, lỗ huyệt cũng sẽ co bóp rất mạnh mẽ còn chảy ra rất nhiều nước, càng dễ dàng tiến vào.

Beta bình thường sẽ không có phản ứng như vậy, nhưng Nhan Tịch lại là một Beta chỉ có phản ứng với pheromone của hắn mà thôi.

Ánh mắt của Lam Cẩn tối đi một chút khi nghĩ đến chuyện đó, hắn nâng tay đẩy mắt kính của mình, phát hiện ra pheromone trong không khí càng nồng đậm hơn so với lúc phát tình sáng nay.

Không thể không thừa nhận, nếu như không xem xét về phương diện giới tính thì cho dù là ngoại hình hay tính cách,  Nhan Tịch đều trùng khớp với kiểu người mà hắn sẽ yêu thích. Chưa kể với lý do đặc thù mà cơ thể cậu luôn tỏa ra mùi pheromone vừa ngọt ngào vừa thuần khiết, xen lẫn đáng yêu của Omega. Khiến hắn chỉ muốn đè cậu dưới thân rồi mạnh bạo mà làm!

Chẳng vậy mà trước kia khi biết được cậu là Beta nam, Lam Cẩn hắn đã từng đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Bởi chuyện hắn chán ghét Beta nam là chuyện không ai không biết!

Bởi vì trời sinh tư chất bình thường cho nên càng vội vàng muốn có được lợi ích bất chấp thủ đoạn, không ngại làm ra những trò bẩn thỉu, chỉ vì đạt được mục đích của mình mà sẵn sàng nói dối hay bày mưu tính kế người khác. Thoạt nhìn thì giống như một người bình thường vô hại, nhưng tâm tư lại chẳng khác gì rắn độc, chỉ trực chờ người ta không đề phòng thì lao đến cắn một phát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi