Cậu hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, thì thấy Lam Cẩn bỗng nhiên nở nụ cười. Gương mặt mang theo nét cười kia vẫn đẹp trai như cũ, nhưng lại mang cho người ta cảm giác được một loại áp bức vô hình, còn mang theo sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nhan Tịch nghe thấy đối phương nói một câu nhẹ bâng. "Em để Nham Duệ đánh dấu em à?".
Lam Cẩn đang tức giận!
Nhan Tịch cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề.
Cậu không hiểu tại sao Lam Cẩn lại tức giận tới vậy, chỉ đành run rẩy giải thích. "Tôi là Beta, tuy trong người có gen và tuyến thể của Omega nhưng chưa phát triển toàn diện. Cho dù có đánh dấu thì cũng giống như bốn năm trước, cứ coi như là một vết răng cắn bình thường mà thôi! Sau vài ngày cũng sẽ tan đi mất, là đánh dấu chưa hoàn chỉnh... ".
Ánh mắt Lam Cẩn híp lại nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhan Tịch gian nan thở hổn hển. "Tôi —— chỉ nhờ cậu ấy lúc đánh dấu thì rót pheromone Alpha vào trong cơ thể. Tuy rằng chẳng có hiệu quả, nhưng thêm vài lần nữa có lẽ sẽ thành công thôi. Nói cách khác là sau vài lần nữa chờ pheromone trong cơ thể tôi được thay thế của người khác, thì tôi sẽ không gây phiền toái tới cho anh như bây giờ nữa! Sẽ không quấn lấy anh đòi hỏi...".
Hình như Lam Cẩn không nghe lọt tai bất cứ câu nào, đột nhiên hắn nắm lấy cổ áo Nhan Tịch kéo cậu lại gần mình dễ như trở bàn tay, nhìn cái dấu răng nhàn nhạt. Ánh mắt lạnh lẽo. "Em làm với cậu ta rồi à".
Nhan Tịch trợn mắt há mồm 囧, cậu phủ nhận theo bản năng. "Làm sao có thể chứ? Hai người bọn tôi là bạn bè tốt đó! Sao có thể làm chuyện như vậy được? Cậu ấy chỉ đơn giản giúp tôi việc đánh dấu này thôi!".
Nghe thấy Nhan Tịch nói như thế, dường như sắc mặt Lam Cẩn mới tốt hơn một chút, bàn tay nắm cổ áo và cổ tay cậu cũng thoáng được buông ra.
Đột nhiên không có gì chống đỡ, Nhan Tịch liền ngã ngồi xuống đất.
Lúc này, Nhan Tịch mới ý thức được tình trạng cơ thể của chính mình đã bất ổn tới mức nào. Hai chân cậu mềm nhũn không đứng dậy nổi, đầu choáng váng, phía sau gáy trướng đau, dục vọng dưới thân kêu gào muốn tới gần ngọn nguồn nơi tỏa ra mùi hổ phách kia. Cậu miễn cưỡng chống đỡ, lắp bắp nói. "Lam Cẩn... Lam Cẩn ơi, chân tôi nhũn ra rồi! Không đi được! Anh làm ơn tìm ai đó đưa tôi ra khỏi phòng đi. Nếu không... Nếu không thực sẽ xảy ra chuyện đó!".
Lam Cẩn từ trên cao nhìn xuống người con trai đang tỏa ra pheromone mùi hoa sen hỗn loạn phía dưới, ánh sáng trong đôi mắt màu xanh xám lấp lóe càng nhanh hơn, khẽ nói một câu. "Được".
Lam Cẩn hiếm khi dễ tính như vậy.
Nhan Tịch vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì đã nhìn thấy một cái bóng đen lớn áp tới, còn chưa phản ứng lại được đã bị Lam Cẩn nhẹ nhàng ôm lên.
Nhan Tịch 囧 ngạc nhiên tột độ.
Cậu không nghĩ tới là chính Lam Cẩn lại tự tay ôm mình ra ngoài, nhưng lúc này chỉ cần được ra khỏi đây thì cậu chẳng mấy để bụng chuyện này đâu.
Ánh mắt Nhan Tịch trông mong nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín, chân Lam Cẩn dài như vậy, chỉ một hai bước là có thể ra đến cửa. Ra khỏi cửa là cậu không cần phải chịu sự khó chịu như thế này nữa rồi, đã có thể tháo khẩu trang mà thoải mái hít thở. Vì thế cậu nhịn không được thúc giục. "Nhanh lên... Lam Cẩn...".
Lam Cẩn bước chân đi, nhưng phương hướng lại quay ngược với cửa phòng.
Nhan Tịch: "....".
Cậu trơ mắt nhìn cánh cửa cách mình càng ngày càng xa.
Sau đó, bị Lam Cẩn vững vàng ôm vào phòng ngủ.
Lúc bị đối phương ném lên giường, Nhan Tịch vẫn còn ngơ ngác. Mất nửa ngày cũng không phản ứng kịp là chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt đen nhánh mờ mịt nhìn lên, trừng kẻ vừa ném mình lên giường là Lam Cẩn trước mặt.
Mãi đến lúc người đàn ông áp người xuống, hai tay chống hai bên giường cạnh Nhan Tịch, thân thể cao lớn phủ lấy cả cơ thể cậu phía dưới, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, giống như sư tử đực đang đứng ở lãnh địa của mình tuyên bố chủ quyền. Sau đó, cậu nghe thấy hắn chậm rãi mở miệng. "Tôi không thích trên người em có mùi của Alpha khác!".
Nhan Tịch: "....".
Cậu kinh ngạc mở to mắt, còn chưa phản ứng thì Lam Cẩn đã trở mình, lồng ngực cao lớn áp xuống dán chặt phía sau lưng làm cậu không thể động đậy.
Phía sau gáy bỗng nhiên đau đớn vì bị Lam Cẩn cắn mạnh một cái, hoàn toàn khác xa so với cách Dịch Nham Nhuệ đánh dấu trước đó, pheromone mãnh liệt lại mạnh mẽ của hắn như mãnh thú điên cuồng, nhanh chóng rót một lượng lớn vào cơ thể cậu. Pheromone của Alpha cấp S mạnh như một dòng điện...
"A ——!!". Nhan Tịch kêu đau, cậu giãy dụa theo bản năng nhưng lại bị đối phương cứng rắn ấn trên giường không sao thoát được.
Pheromone nồng đậm mạnh mẽ ập vào, bao bọc lấy cả người cậu.
Thân thể trở lên nóng rực, xao động bản năng nguyên thủy chạy khắp toàn cơ thể. Cực kỳ muốn phát tiết dục vọng, khiến cho Nhan Tịch không biết phải làm sao. Tiểu c/ôn th/ị/t giữa hai chân cương cứng vô cùng, cho dù hít sâu cỡ nào cũng chẳng thể giảm bớt được.
Trong lúc giãy dụa, khẩu trang bị cọ rớt làm cho mùi pheromone của Lam Cẩn càng trở lên rõ ràng, mỗi khi thở dốc mùi hổ phách nồng đậm kia lại xộc vào khoang mũi cậu, luồn lách vào cơ thể xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ và các giác quan của cậu.
Cả người bức bối khó chịu đến chẳng còn cách nào có thể khống chế, Nhan Tịch rưng rưng nước mắt nghiến răng nghiến lợi nói. "Lam Cẩn... không phải anh đã nói... sẽ không phóng ra pheromone trêu chọc tôi nữa sao?".
Lam Cẩn nhìn dấu răng mình mới lưu lại trên chiếc cổ trắng nõn, hoàn toàn bao phủ lên dấu răng mờ nhạt của Dịch Nham Nhuệ trước đó. Lúc này lại thấy toàn thân bạn nhỏ phía dưới đang phản ứng run rẩy, đã bị pheromone của mình vây quanh che lấp không còn chút mùi pheromone nào của Alpha khác thì tâm trạng mới tốt lên chút.
Hắn xoay người Nhan Tịch lại, chống một cánh tay như một đế vương, hài lòng nhìn xuống người con trai đang nằm dưới thân mình bị pheromone của hắn làm cho chật vật, khóe miệng hơi nhếch, cười khẽ trầm giọng nói. "Biết tại sao trong giờ làm việc mà tôi lại ở nhà không? Tôi rất nhanh đến kỳ phát tình, sợ pheromone mất khống chế nên mới chọn làm việc ở nhà. Xin lỗi nhé, tôi cũng không cố tình phóng ra pheromone, chỉ là trong kỳ phát tình thì pheromone không thể khống chế nổi ——!".
Nhan Tịch đưa hai tay run run che kín mũi miệng mình, kinh hoảng trừng mắt nhìn người đàn ông đang đè cậu dưới thân. Lúc này pheromone của Lam Cẩn ở trong phòng đã vô cùng nồng đậm, cho dù cậu hạn chế hết mức việc hít thở nhưng việc này chẳng khác gì muối bỏ bể.
Thân thể mãnh liệt run lẩy bẩy, cậu chỉ có thể bất lực mà buông tay ra hít thở. Khóe mắt đỏ bừng, gương mặt phiếm hồng, cả người run rẩy vì sức nóng bên trong cơ thể, phần gáy không ngừng lan tràn khoái cảm tê dại ra khắp toàn thân khiến cậu cứ như mất đi lý trí.
Cánh tay không ngừng run run đưa về phía người đàn ông.
Lúc này Lam Cẩn đưa tay, dễ dàng kéo bàn tay cậu ấn lên đỉnh đầu. Một tay còn lại thì nhéo chiếc cằm nhọn xinh xinh, nhìn bộ dạng đáng thương nước mắt lưng tròng của cậu. Không biết từ khi nào mà đôi đồng tử màu xám đã biến thành vàng sẫm, bỗng nhiên hắn khẽ cười. "Tịch Tịch, lúc này là em tự chui đầu vào lưới. Có lẽ —— em đã nhận ra điều gì đó rồi nhỉ?".
Làn da ma sát chạm vào nhau nóng rực, dục vọng trong thân thể kêu gào.
Còn làm nữa là đời này coi như xong!
Cậu và Lam Cẩn là người của hai thế giới!
Một tia lý trí còn sót lại của Nhan Tịch khiến cậu hiểu rõ rằng, chẳng thể cùng người đàn ông này tiếp tục làm được. "Không, không được!... ".
"Tại sao không được?". Mày rậm của Lam Cẩn khẽ nhướn, trong mắt đều là hưng phấn không che giấu được. Hắn chỉ nên thử mùi vị của việc tiêm thuốc ức chế một lần là đủ rồi! Hắn cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi đẹp đẽ của Nhan Tịch, giọng nói trầm thấp gợi cảm mang theo dụ dỗ. "Em không phải là rất thích pheromone của tôi đó sao? Ngửi mùi hương của tôi rồi không biết tự xử bao nhiêu lần? Lần này cơ hội khó có được, sao không biết nắm bắt cho tốt?".
Lam Cẩn vừa nói dứt lời thì chính hắn không nhịn được mà liên tiếp phóng ra rất nhiều pheromone.
Pheromone của Alpha cấp cao ngay lập tức lợi dụng không khí, mà len lỏi vào cơ thể của Beta nhỏ đã sớm chật vật không chịu nổi trên giường.
Tuyến thể nóng đến không chịu được, cuối cùng dưới ảnh hưởng của pheromone đầy mạnh mẽ, Nhan Tịch mất đi hoàn toàn lý trí.
Mặc cho trong lòng hận chính mình như vậy nhưng rồi lại phải khuất phục trước dục vọng mãnh liệt ở bên dưới.
Không biết bắt đầu từ khi nào, thân thể giống như không còn là của cậu nữa, chỉ cảm thấy mùi của người đàn ông đang đè nặng trên người cậu vô cùng dễ ngửi, bàn tay vuốt ve cơ thể cậu cũng rất thoải mái.
Đôi mắt phiếm hồng, ánh sáng trong mắt trở lên mờ mịt mê mang, tầm nhìn dường như cũng mất đi tiêu cự. Nhan Tịch run rẩy ôm lấy cổ Lam Cẩn, mặt chôn ở hõm cổ hắn, tham lam ngửi hương hổ phách.
Hầu kết Lam Cẩn trượt lên trượt xuống, ánh mắt vừa ẩn nhẫn vừa nguy hiểm, vẫn chỉ vuốt ve mãi làn da bóng loáng của cậu mà không có ý định thâm nhập. Nhìn bộ dạng người trong ngực ý loạn tình mê leo lên người mình, hắn không khỏi cười khẽ hôn lên đôi tai mềm mại kia, tóc mai quấn quýt, vô cùng thân mật. "Tịch Tịch ngoan hơn rồi, thật đáng yêu!".
Áo bị cởi ra, cơ thể mảnh khảnh gầy yếu của cậu lộ ra trong không khí.
Lam Cẩn vừa cắn nhẹ đầu vai cậu, vừa cởi quần cậu xuống.
Toàn bộ quá trình, Nhan Tịch vô cùng ngoan ngoãn. Cậu ôm cổ Lam Cẩn, cơ thể nóng bỏng nhè nhẹ phát run, thậm chí lúc đối phương cởi quần cậu ra, cậu còn nâng mông lên phối hợp để cho hắn dễ dàng cởi ra.
Lam Cẩn hướng phía trên tách hai chân cậu ra, một bước chen vào giữa hai đùi, hắn cúi đầu nhìn vào hậu huyệt đã ướt nhẹp dưới thân kia, đơn giản tiến hành khuếch trương.
Trải qua quá trình khuyếch trương sơ qua vài lần, hậu huyệt ướt át mẫn cảm kia đã bị d/ương v/ật nóng bỏng của Lam Cẩn chọc vào.
Vị trí nhiều năm kia chưa từng có vật gì khác ngoài d/ương v/ật cứng rắn to lớn của đối phương chọc vào, nay lại một lần nữa bị xâm nhập. Ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, Nhan Tịch rụt cơ thể lại, nuốt một ngụm nước miếng, lấy giọng nói với Lam Cẩn. "Nhưng, không phải... không phải anh chán ghét Beta nam à?".
Lam Cẩn ôm vòng eo mảnh khảnh của Nhan Tịch, hôn lên nốt ruồi nho nhỏ bên má cậu. "Em cũng không phải là Beta nam bình thường, em là Beta nam chỉ phát tình với tôi thôi!".
"Ưm...!". Lúc bị xâm nhập vào, hai chân Nhan Tịch không kiềm được phát run, tuy đã từng tiếp nhận người đàn ông này vào bốn năm trước, nhưng hiện tại cậu vẫn thấy rất vất vả.
"Đau!... ưm, a... chờ một chút, đừng vào mà...!!". Nhan Tịch khó chịu co người, cái kích cỡ của d/ương v/ật dữ tợn kia không ngừng ra vào trong thân thể cậu khiến người ta sợ hãi, lửa nóng và cứng rắn giống như muốn xuyên thủng ruột, xé toạc bụng cậu ra vậy.
Loại cảm giác đau trướng mang theo chút sung sướng khiến cho cậu dịch người về phía trước, nhưng lại bị người đàn ông trên người ôm eo kéo về.
Lam Cẩn thoải mái thở hổn hển một hơi, nhìn người con trai trong ngực bị hắn chỉ mới tiến vào mà hai mắt đã đỏ bừng, giống như sắp không chịu nổi.
Lúc này thân trên của cậu đã đổ một tầng mồ hôi, môi mỏng hé mở thở dốc, gương mặt đỏ hồng, đôi mắt mơ màng, thân thể gầy gò run lên, muốn thoát ra nhưng lại bị ấn lại không thể mảy may động đậy được.
Thử va chạm d/ương v/ật nhẹ vào thôi mà vật nhỏ kia đã vô cùng hỗn loạn, thút thít kêu lên, hai chân co rút run bần bật, bộ dạng chịu không nổi nhưng phía trước đã cương đến dựng đứng, phần đỉnh còn tiết ra chất dịch trong suốt, nhỏ giọt xuống theo động tác va chạm của hắn, để lại một sợi chỉ bạc dâm mỹ khiến người ta muốn bùng nổ.
Lam Cẩn chẳng hề che giấu sự hưng phấn của chính mình, hắn chỉ hơi tạm dừng chốc lát, rồi tiếp tục đặt hai chân trắng nõn đang co rút của Nhan Tịch lên vai mình, bắt đầu động tác dùng sức cắm vào rút ra.
Hành động của hắn khiến cho Nhan Tịch lập tức mất khống chế mà rên rỉ. "Chậm chút... a, ha... Lam Cẩn ... khó chịu quá!".
Trong lúc đâm rút, Lam Cẩn hung hăng cúi người cắn một cái lên xương quai xanh tinh xảo của Nhan Tịch một cái, cảm nhận được cơ thể mảnh khảnh dưới thân run lên. Hắn cười nói. "Tịch Tịch nói dối, rõ ràng là rất thoải mái! Em xem, phía trước và phía sau đều ướt vô cùng. Tôi vừa hơi di chuyển đã phát ra âm thanh dễ nghe —— ".
Nói rồi, hắn dường như muốn chứng thực bằng cách đâm rút hai cái, quả nhiên nghe được từ chỗ hai người giao hợp phát ra tiếng nước.
"Thấy không? Em đang rất muốn tôi dùng sức thêm nữa để làm em!". Ngữ điệu khàn khàn, dứt lời, phần hông dùng sức đỉnh lên, khiến c/ôn th/ị/t lửa nóng to dài mạnh mẽ đâm vào nơi sâu xa trong hành lang chật hẹp nhiều nước.
Nhan Tịch bị ch/ị/ch đến hai mắt mơ màng, nghe thấy đối phương nói như vậy thì gương mặt vốn đã đỏ nay càng đỏ hơn. Cảm nhận được ánh mắt Lam Cẩn trêu chọc, cậu không tiếng động muốn nhích người hướng về phía sau để hắn không cần đâm sâu đến như vậy.
Nhưng Lam Cẩn lại mạnh mẽ khóa chặt eo cậu, mỗi lần thọc vào đều là lút cán rồi lại hung hăng rút ra.
Nhan Tịch liên tục bị thọc vào rút ra như vậy, kích thích ham muốn dâng lên, đại d/ương v/ật to lớn kia đâm vào trực tràng yếu ớt của cậu khiến cậu vừa sướng vừa khó chịu, eo lưng cũng nhũn ra, giọng nói đứt quãng rên rỉ, lắp bắp xin tha. "Thật sự không được rồi!... Quá sâu rồi, ưm... Chậm chút, a, a.... Chậm một chút đi mà! A, ưm...".
"Sâu đâu nào? Còn chưa thọc vào đến khoang sinh sản của em nữa...". Lam Cẩn cực kỳ nhiệt tình thọc vào rút ra, đưa tay sờ vào bụng nhỏ vốn phẳng lỳ của Nhan Tịch giờ đã tạo thành một vòng cung nhỏ, nhìn kỹ còn thấy được d/ương v/ật của mình đâm rút bên trong bụng cậu, lập tức càng trở lên hưng phấn. "Khoang sinh sản của Tịch Tịch hình như còn sâu hơn so với bốn năm trước rồi!".
Vừa dứt lời, hắn đã đẩy hai cẳng chân của Nhan Tịch lên đến tận trên bờ ngực mỏng manh của cậu, hung hăng rút ra đâm vào.
"Ư, ưm.. a... a". Giọng Nhan Tịch đã mang theo nức nở.
Tư thế này khiến cho động tác đâm rút của Lam Cẩn chẳng còn trở ngại, nhưng đối với Nhan Tịch lại là quá sức. Lực đạo cùng kỹ thuật đâm chọc này mỗi lần đều đỉnh vào một vị trí nào đó trong cơ thể, mỗi một lần đỉnh vào là trước mắt đều mờ mịt, khoái cảm tê dại mãnh liệt khiến cậu trầm mê.
"Kỳ lạ quá! Á, a, a... Lam Cẩn, nơi đó lạ quá!".