CƯỠNG CHẾ PHÂN HÓA - NHẠN NHẤT HẠ

Cũng không thể nói Nhan Tịch đang nói dối được, Lam Cẩn thuộc tầng lớp thiếu gia nhà hào môn chân chính, sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, chẳng những ngoại hình ưa nhìn lại còn là Alpha cấp S hiếm hoi. Khi hắn vừa mới vào đại học đã trở thành nhân vật gây bão trong trường, người ở cạnh cũng toàn là Alpha và Omega giỏi giang ưu tú. Người ngưỡng mộ hắn, thích hắn có thể nói là xếp hàng dài từ đại học S đến tận Lục Lăng*. Những Beta bình thường giống như cậu, rõ ràng là không cùng một tầng mây với Lam Cẩn, vậy thì sao có thể trở thành bạn bè kia chứ.

(* Lục Lăng: thủ đô).

Nếu như không phải bởi vì xảy ra chuyện kia vào đêm trước lễ tốt nghiệp của cậu mà nói, bốn năm đại học trôi qua hẳn là sẽ chẳng có sự tiếp xúc nào.

Giám đốc Hoàng là kiểu người già đời, đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, lẽ tất nhiên ông thừa biết với điều kiện của Nhan Tịch cũng chẳng thể nào có quan hệ tốt với Lam Cẩn. Bản thân ông nói như vậy chẳng qua là khách sáo mà thôi, đa phần người khác nếu nghe được thì sẽ cố gắng chớp lấy cơ hội để có được mối quan hệ với Lam Cẩn. Nhưng ông không nghĩ tới Nhan Tịch vậy mà lại phủi sạch quan hệ của hai người nhanh chóng như vậy.

Cũng may là Lam Cẩn chẳng hề lộ ra chút không vui hay tức giận nào. Hắn đẩy mắt kính trên mặt, vẻ mặt vẫn nở nụ cười, tiến tới gần Nhan Tịch một chút.

Khoảng cách với Lam Cẩn càng gần, mùi hương của cây cối mà Nhan Tịch ngửi thấy khi nãy càng trở nên nồng nặc hơn, giống như mùi hổ phách bị ngâm trong nước, tạo thành một mùi thơm độc đáo và có sức lan tỏa mạnh, thậm chí còn mang theo chút cảm giác tấn công, ập đến chiếm giữ mọi giác quan của cậu.

Lam Cẩn sáp lại gần, mập mờ nháy mắt với cậu: "Nói như vậy đâu có đúng. Quan hệ của chúng ta người khác có thể không biết, chẳng lẽ trong lòng hai ta còn không rõ ràng à?".

Ngừng lại trong giây lát, Lam Cẩn cúi đầu, ghé vào bên tai Nhan Tịch, hạ thấp giọng xuống: "Em cảm thấy có đúng không, Tịch Tịch --?".

Thời đại học chỉ những người bạn có quan hệ cực kỳ tốt với Nhan Tịch mới gọi cậu là Tịch Tịch. Tuy rằng cậu và Lam Cẩn học cùng một trường, cả hai chắc chắn cũng có bạn bè chung. Nhiều khi bạn chung của cả hai đang đi cùng Lam Cẩn mà bắt gặp cậu thì cũng sẽ gọi cậu là Tịch Tịch. Lúc đó, cậu cũng sẽ trả lời lại nhưng cậu sẽ không bao giờ tự cao nghĩ rằng Lam Cẩn sẽ nhớ kỹ cách gọi tên mình. Hai người bọn họ không thể tính là quen biết nhau, thậm chí khi vô tình đi lướt qua nhau có khi cũng sẽ không chào hỏi.

Chỉ có duy nhất lần đó --!

Đó là lần đầu tiên Lam Cẩn gọi tên cậu, giọng nói hơi khàn nhưng lại rất êm tai còn mang theo chút mê hoặc.

"Tịch Tịch! Mở rộng chân ra chút nào!... Ngoan lắm!".

"Tịch Tịch, em thơm quá, hóa ra em là Omega à?".

"Tịch Tịch, bụng em phồng lên rồi này!Tôi bắn vào nhiều như thế, không chừng em sẽ mang thai đó!".

"Sao Tịch Tịch lại khóc rồi? Cả bên trên lẫn bên dưới đều chứa nhiều nước ghê!."

Lúc nhận ra bản thân đang suy nghĩ cái gì, mặt Nhan Tịch thoáng cái đỏ bừng lên. Cậu lùi về phía sau một bước theo bản năng nhưng mùi hổ phách nồng đậm kia cứ như là quấn quýt lấy cậu, vương vấn mãi ở đầu mũi chẳng chịu tan đi. Không biết tại sao mà cả cơ thể của cậu cũng nảy sinh ra chút cảm giác rung động khó nói thành lời khiến cậu vô cùng hoảng hốt.

Cậu nuốt nước miếng, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, ngẩng đầu vội vàng mỉm cười: "Giám đốc Lam thật biết cách nói đùa!".

Ngay sau đó, thừa dịp tất cả mọi người còn chưa kịp mở miệng, cậu quay đầu lại nói với giám đốc Hoàng ở bên cạnh. "Giám đốc Hoàng, tôi vào nhà vệ sinh một lát, xin phép đi trước."

Vừa dứt lời, cậu hốt hoảng xoay người bỏ chạy khỏi hiện trường.

Tránh xa tên khốn này càng xa càng tốt, nếu như cậu không muốn -- chuyện kia lại xảy ra một lần nữa!

-

Nhan Tịch vốn nghĩ rằng sau lần gặp mặt ở buổi tiệc hôm đó, cậu sẽ không còn gặp lại Lam Cẩn nữa. Nhưng không ngờ mới chỉ trôi qua vỏn vẹn mấy ngày, Lam Cẩn đã mang theo người của Lam thị đến thị sát công tác.

Lần kiểm tra này có liên quan đến sự phát triển trong tương lai của công ty, vậy nên các nhân viên tham gia dự án lần này đã phải tăng ca liên tục hai ngày, người nào người nấy đều có quầng thâm mắt to như gấu trúc, buổi sáng ngồi trong văn phòng ngáp ngắn ngáp dài.

Nhan Tịch đang pha một tách cà phê để duy trì sự tỉnh táo, tình cờ bắt gặp thư ký trưởng của giám đốc Hoàng là Tiểu Lý vội vã chạy băng băng qua khu vực văn phòng thiết kế, vừa chạy vừa hét. "Tới rồi --!!".

Các nhân viên lập tức ngồi ngay ngắn, Nhan Tịch cũng bê cốc cà phê vừa mới pha xong vội vàng quay lại bàn làm việc, rụt cổ cúi đầu trốn phía sau máy tính.

Ngay giây sau, bọn họ đã nhìn thấy một đoàn người chậm rãi tiến vào khu vực phòng làm việc của bộ phận thiết kế.

Lam Cẩn mặc âu phục màu xám đậm, dáng người cao ngất cộng thêm cả phần cường tráng khiến hắn trở nên nổi bật khi đứng giữa một đám người.

Nhan Tịch vội vàng dời ánh mắt giả vờ chuyên tâm nhìn chằm chằm bàn phím và màn hình máy tính. Giống như những người khác ở đây, cậu cũng vờ như đang bận rộn lắm.

Lam Cẩn chỉ đi khảo sát cho có lệ một vòng nên cũng không dừng lại ở bộ phận thiết kế quá lâu. Dáng người cao lớn ấy từ lối đi giữa văn phòng tiến tới, hình như cũng không để ý đến Nhan Tịch trốn chui trốn nhủi trong bàn làm việc.

Lúc anh đi lướt qua người, Nhan Tịch lại ngửi thấy mùi hổ phách đặc biệt kia lần nữa. Cậu không kiềm lòng được mà hít sâu vài lần, cảm giác mùi hương này rất có sức gây nghiện với người khác.

Sau khi đoàn người của Lam Cẩn rời đi, văn phòng lập tức xôn xao trở lại. Tất cả mọi người đều nhỏ giọng thảo luận về người đàn ông mà bình thường bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trên tin tức kia.

Nhóm mấy cô gái do Đường Ưu cầm đầu lại bắt đầu lộ ra vẻ mặt si mê, líu lo không ngừng.

"Lam Cẩn đẹp trai quá chừng! Hôm nay anh ấy mặc âu phục ba mảnh, mọi người có thấy eo anh ấy bị áo gile bó sát không? Vừa nhìn mà em đã rạo rực rồi này --!".

Nhan Tịch chẳng may nghe thấy: "....".

"Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một Alpha cấp S ở cự ly gần như vậy đó, cái cảm giác bị đè ép đó quả nhiên là một lời khó nói hết mà."

"Đúng đó đúng đó, không chỉ có cảm giác bị đè ép, pheromone của anh ấy cũng rất nồng. Cho dù anh ấy không giải phóng pheromone mà em vẫn có thể ngửi thấy mùi của nó còn sót lại trên cơ thể anh ấy. Loại Alpha đẳng cấp như thế, nếu như thực sự thả pheromone ra trước mặt những Omega như chúng ta, chắc chắn một giây thôi chúng ta đã ngã xuống rồi!".

Gương mặt Đường Ưu đầy vẻ tiếc hận. "Dữ dội thế à? Thật là đáng tiếc tôi lại là Beta, bình thường sẽ không thể ngửi thấy mùi pheromone của anh ấy. Pheromone của anh ấy có mùi gì?"

"Là mùi hổ phách nồng đậm, rất là dễ ngửi. Em ước gì có thể để pheromone của anh ấy bao vây em, áp chế em."

Nhan Tịch im lặng nghe đồng nghiệp thảo luận, bỗng dưng nghẹn họng nói không nên lời. "Pheromone của Lam Cẩn là mùi hổ phách à?".

Một đồng nghiệp là Omega ở bên cạnh đáp. "Dạ đúng, anh cũng ngửi thấy à?"

Nhan Tịch ngập tràn hoài nghi gật đầu.

Đường Ưu nghe thấy thế thì mon men lại gần. "Nhưng Nhan Tịch là Beta mà nhỉ? Không phải bình thường Beta sẽ không ngửi thấy mùi pheromone của Alpha à?"

"Đúng vậy! Nhưng mà -- tôi đúng thật đã ngửi thấy...".

Đường Ưu hình như đã nghĩ tới điều gì. "Đúng rồi ha! Lần trước ở bữa tiệc anh cũng có nói anh ngửi thấy mùi cây cối rất đặc biệt, vậy thì có khi đó là pheromone của Lam Cẩn đó. Lạ ghê, có phải cơ thể anh có vấn đề gì đó không?". Nói xong, cô mở to hai mắt, kinh ngạc la lên. "Đừng có nói là anh phân hóa thành Omega, nhưng mà anh không biết đó nha?"

Nhan Tịch phủ định theo bản năng. "Sao có chuyện đó được!".

Bây giờ tuy rằng xã hội cũng ghi nhận nhiều trường hợp phân hóa muộn nhưng mà xác suất xảy ra chuyện đó rất thấp, đặc biệt là với những Beta như họ, sinh ra bình thường đã không có tuyến thể, cơ thể cũng không sản sinh ra pheromone. Cho nên trong trường hợp bình thường sẽ không phân hóa thành Alpha hay Omega được.

Lúc Nhan Tịch vẫn còn rối rắm vì vấn đề kia, thì thư ký Tiểu Lý lại hớt hải xông vào phòng thiết kế, đi thẳng tới chỗ Nhan Tịch. "Nhan Tịch, cậu đi cùng tôi qua đây."

Nhìn điệu bộ gấp gáp của Tiểu Lý, Nhan Tịch vội vàng hỏi. "Có chuyện gì à?".

"Chuyện dài lắm, cậu đi cùng tôi tới phòng họp đi, chúng ta vừa đi vừa nói."

Dựa theo quy trình kiểm tra thì lúc này nhóm của Lam Cẩn đã ở trong phòng họp của công ty để trao đổi công việc. Lúc này công ty sẽ trình bày các ý tưởng thiết kế và kế hoạch tương lai đối với hạng mục hợp tác lần này. Nhưng mà đâu ai ngờ đột nhiên Lam Cẩn lại nổi hứng, muốn tìm một nhà thiết kế trong dự án này theo bên cạnh hắn, có thể giải đáp các thắc mắc của hắn.

Giám đốc Hoàng nghĩ ngay đến Nhan Tịch, cũng chính là bạn cùng trường đại học với Lam Cẩn.

Đột ngột bị lãnh đạo gọi đi như vậy khiến cho Nhan Tịch có hơi lo sợ, nhóm người của Lam Cẩn đã vào phòng họp, cậu cũng nhận thức được tình huống này cậu khó lòng chối từ, thế nên cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục tiến vào bên trong.

Nhìn thấy Lam Cẩn đang ngồi ở vị trí chính giữa, cậu phát hiện ra người đàn ông này cũng đang nhìn chằm chằm mình. Cả hai người đối mặt với nhau, đôi lông mày của Lam Cẩn hơi nhíu lại, ánh mắt mang theo nét cười.

Nhan Tịch nhìn thấy nhưng không hiểu được nụ cười kia có ý gì, mà việc gấp ngay trước mắt cũng không cho cậu thời gian phân tích thật kỹ rốt cuộc đó là thiện ý hay ác ý.

Ban nãy khi vào phòng, hình như Nhan Tịch lại ngửi thấy mùi hổ phách khiến cậu phát nghiện. Mùi hương ở trong phòng kín càng trở nên rõ ràng hơn, kỳ lạ ở chỗ là rõ ràng bên trong phòng thoạt nhìn đại đa số đều là Alpha, thế nhưng hình như cậu chỉ có thể cảm nhận được mỗi pheromone của Lam Cẩn mà thôi.

Cậu nuốt nước bọt, ép bản thân phải bình tĩnh lại, cố gắng cho qua mùi hổ phách tỏa ra từ trên người Lam Cẩn, cầm theo một cái ghế nhỏ đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tuy rằng Nhan Tịch không hề chuẩn bị gì trước, nhưng may mà cậu vẫn có tham gia xây dựng kế hoạch dự án, cho nên khi Lam Cẩn đặt câu hỏi về những nội dung liên quan, cậu tạm thời có thể trả lời được hết, cũng không tới mức cảm thấy bối rối.

Tiếng vang của micro trong phòng họp có hơi lớn, lời Lam Cẩn nói Nhan Tịch nghe không rõ lắm. Cậu chỉ có thể cố gắng hết sức kề sát lỗ tai hắn, với khoảng cách gần như vậy, lẽ đương nhiên pheromone trên người Lam Cẩn cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Lam Cẩn quay đầu lại nói chuyện với cậu, hơi thở nóng bỏng sẽ vô tình phả vào lỗ tai cậu. Cái kiểu vừa ấm áp vừa ái muội này, cộng thêm cả mùi hương sẵn có trong phút chốc đã khiến cho lông tơ phía sau lưng cậu đều dựng đứng lên.

Ký ức tối tăm kia dù đã qua nhiều năm nhưng chẳng hề phai nhạt, trong đầu Nhan Tịch không tự chủ mà hồi tưởng lại. Cậu cảm thấy hơi choáng váng, dường như các giác quan cũng mơ hồ không rõ, cả người bắt đầu đổ mồ hôi, ngực cũng không rõ nguyên nhân gì mà bứt rứt khó chịu, rất muốn hít thở thật mạnh.

Nhan Tịch cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, không thể biểu hiện thất lễ trong tình huống quan trọng như vậy.

Cuối cùng thì cậu cũng nhẫn nhịn đến khi cuộc họp kết thúc, lưng áo sơ mi của cậu ướt đẫm mồ hôi. Sau khi nhận được sự cho phép của giám đốc Hoàng, cậu lập tức rời khỏi phòng họp như chạy trốn.

Vừa thoát khỏi nơi đó, Nhan Tịch lập tức chạy vào nhà vệ sinh, vốc nước lạnh rửa mặt mới khiến cho cái cảm giác quay cuồng dịu đi, nhưng lồng ngực vẫn khó khống chế được mà đập thình thịch. Cậu không ngăn nổi sự sợ hãi trỗi dậy trong lòng, nếu như trong tình huống quan trọng như vậy mà bản thân cậu lại làm ra hành động gì sai lầm, hậu quả cậu cũng nghĩ tới rồi. Nhẹ thì sẽ bị lãnh đạo trách mắng, nặng thì có thể vì vậy mà đi tong luôn bát cơm.

Cậu không biết Lam Cẩn đột nhiên nảy ra ý kiến đó, là vô tình hay cố ý?

Chuyện cậu và hắn cùng học một trường mọi người đều đã biết, nếu như Lam Cẩn đưa ra yêu cầu như thế thì nhất định là do giám đốc Hoàng đã lựa chọn cậu.

Nếu là vô tình trùng hợp thì tốt, còn nếu là cố ý thì -- chắc chắn tên tó hình người kia không có hảo cảm với cậu, muốn nhân cơ hội lần này khiến cho cậu mất mặt. Hoặc là hắn thật sự rất ghét cậu, đến mức không muốn để cậu có chút dính dáng gì đến hạng mục hợp tác lần này, cho nên mới nghĩ cách đuổi cậu đi.

Cứ nghĩ theo chiều hướng như vậy, bất chợt khiến cho lòng Nhan Tịch dần dần lạnh đi, cậu đã cố hết sức để quên đi chuyện năm xưa, cũng rất nỗ lực muốn coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, bản thân hai người đều hiểu để xảy ra chuyện như vậy cả hai người đều có một phần trách nhiệm, nhưng cho dù có là như thế thì đến cuối cùng người tổn thương hơn vẫn là cậu kia mà.

Hắn ta đã không muốn quan tâm thì thôi đi, sao còn cố ý muốn gây khó dễ cho cậu như vậy?

Nhan Tịch cố gắng thuyết phục bản thân không nên nghĩ xấu cho người ta, nhưng một khi đã nghĩ theo chiều hướng đó thì tâm trạng cậu cũng sa sút khó nói thành lời.

Cơ thể vốn dĩ đang đổ mồ hôi lạnh, nhưng bên mũi dường như vẫn vấn vít mùi hương hổ phách nồng đậm kia, cậu vừa muốn xoay người rời khỏi nhà vệ sinh, thì không ngờ lại đụng phải Lam Cẩn cũng vừa mới tiến vào.

Hai người mặt đối mặt, Nhan Tịch giây trước sững sờ, giây sau liền né tránh ánh mắt đối phương theo bản năng, chẳng vui chẳng buồn chào hỏi một tiếng. "Tổng giám đốc Lam!".

Lam Cẩn đáp lại một tiếng, hắn nhìn khuôn mặt Nhan Tịch còn dính nước chắc do vừa rửa mặt xong, nhưng hốc mắt lại hồng hồng vì phiền muộn. "Em sao vậy? Trong người không khỏe?".

"Hả? Đâu có --!". Nhan Tịch lắc lắc đầu, đột nhiên phát hiện ra hình như đây là lần đầu tiên sau bốn năm, hai người họ ở riêng thế này.

Khóe môi Lam Cẩn vẫn treo nụ cười tủm tỉm như trước đây. Bởi vì nhan sắc của người đàn ông này quá nổi bật, thế nên làm người đối diện cảm thấy bị công kích mạnh mỗi khi nhìn thẳng vào hắn. Hiện tại đã đeo kính mắt vào thì lại khiến khí chất dịu dàng đi rất nhiều, lúc ở gần như thế này cũng không có cảm giác bị đè ép quá mạnh mẽ.

Hắn nhíu mày, tỏ vẻ hứng thú nhìn người trước mặt lúng túng tránh né mình. "Nhưng tại sao mặt em lại đỏ lên như thế?".

Khi thấy giọt nước trượt qua gò má trắng nõn của Nhan Tịch, đọng lại trên cằm nhọn thì thuận tay lau đi giúp cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi