Lam Cẩn ôm cậu đến bàn ăn, cậu nuốt một ngụm nước miếng, chung quy cũng không thắng nổi sự mê hoặc của đồ ăn ngon.
Ăn uống no nê, Nhan Tịch đã phần nào khôi phục được chút sức lực, tinh thần cũng tốt lên.
Lam Cẩn vẫn còn việc phải xử lý, cơm nước xong nói với Nhan Tịch một tiếng rồi vào thư phòng, không quên dặn cậu hắn nửa tiếng nữa sẽ ra.
Nhan Tịch gật gù, sau khi đối phương rời đi thì chủ động dọn đồ ăn không ăn hết để vào tủ lạnh.
Lúc ăn cơm, Lam Cẩn đã bảo cậu đêm nay ở lại. Nhưng cậu cảm thấy tuyến thể của mình đã hoàn toàn hồi phục, hiển nhiên không muốn xin thêm pheromone làm gì cho dư thừa —— Và quan trọng nhất là eo mông cậu thật sự không thể lăn lộn thêm nữa rồi!
Để tránh cho việc ngày mai mông mình sẽ nở hoa, nhân lúc này rời đi là tốt nhất.
Nghĩ như vậy, Nhan Tịch vội vàng nhặt quần áo của mình vừa nãy ném đầy phòng khách, mặc lên.
Lam Cẩn đã hết giá trị lợi dụng!
Mới vừa mặc xong quần áo thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Nhan Tịch mở cửa ra thì thấy trợ lí sinh hoạt của Lam Cẩn là Tiểu Vương cầm theo túi lớn túi nhỏ, dù bên ngoài rất lạnh nhưng cậu ta mồ hôi lại đầy đầu đi vào.
Thân là trợ lý sinh hoạt, đối với quan hệ của hai người đương nhiên là Tiểu Vương biết đến rõ ràng. Thấy Nhan Tịch trong nhà, cậu ta cười chào hỏi. "Anh Nhan cũng ở đây à? Anh không về quê ăn Tết sao?".
Nhan Tịch cười đáp lại cậu ta. "Đi rồi, hôm nay vừa về tới...".
"Ồ, ồ". Tiểu Vương đáp lời, đặt đống hàng hiệu lớn bé trên tay xuống. "Đây là giám đốc Vương trước đó bảo tôi đi mua!".
Nhan Tịch nhìn đống đồ chất đầy trên bàn trà. "Nhiều như vậy sao?".
Tiểu Vương cười nói. "Vâng, không phải sắp đến ngày lễ đó sao? Lam tổng đã dặn tôi chuẩn bị đồ trước, anh cũng biết Lam tổng đối với đám tình nhân luôn hào phóng. Anh Nhan có thể thử xem có thích không? Đến trước thì chọn trước ——!".
Nhan Tịch: "....".
Cậu lập tức hiểu ra, Tiểu Vương nói ngày lễ hẳn là lễ Tình Nhân bốn ngày sau, mà đống đồ xa xỉ này đều là quà Lam Cẩn muốn tặng cho đám tình nhân.
Bởi vì nhu cầu trời sinh của Alpha, cho nên trước khi có bạn đời chính thức, cạnh bên mỗi Alpha thường có bạn giường hoặc tình nhân tới cùng bọn họ vượt qua kỳ phát tình, mà người như Lam Cẩn thế này thì oanh oanh yến yến chẳng phải ít, trừ bỏ những bạn giường ở bên ngoài ngẫu nhiên nếm thử thì sẽ có vài tình nhân cố định.
Duy trì quan hệ này với Lam Cẩn nửa năm, Nhan Tịch cũng ngẫu nhiên ở trong nhà hắn gặp được nhóm tình nhân chủ động tới tìm Lam Cẩn. Mỗi người đều xinh đẹp sắc sảo, khiến người ta nhìn qua là không quên được, ở trước mặt Nhan Tịch lượn qua vài vòng đều khiến cảnh vật xung quanh ảm đạm đi vài nhiều.
Nhìn Lam Cẩn có nhiều người đẹp như vậy không khỏi khiến lòng cậu sinh lòng hâm mộ.
May mà các tình nhân của Lam Cẩn đều biết hắn chán ghét Beta nam, nên sau khi bọn họ tìm đến cửa nhìn thấy một nam Beta như cậu ở chung với Lam Cẩn thì không nghĩ đến phương diện kia, nhờ vậy Nhan Tịch cũng tránh được mấy trận chiến tranh giành tình cảm xảy ra.
Tiểu Vương tuy là trợ lý sinh hoạt của Lam Cẩn, nhưng đối với quan hệ của hai người cũng hoàn toàn không biết gì hết, có lẽ là nhìn hai người duy trì quan hệ một khoảng thời gian khá dài nên cũng nghĩ mình là một trong những nhân tình của Lam Cẩn.
Nhưng Nhan Tịch chẳng dám nghĩ tới phương diện kia chút nào, dù sao bọn họ cũng chỉ là đến giờ thì làm tình mà không nề hà nguyên nhân nào, giống như là đi hoàn thành nhiệm vụ. Lam Cẩn cũng chỉ ậm ờ nước đôi, tuy rằng không phản cảm cậu như với các Beta nam khác nhưng chắc chắn không tới mức thích. Mối quan hệ giữa hai người chỉ có thể miễn cưỡng coi là bạn giường, có qua có lại, tình nhân thì càng không phải. Cậu cũng sẽ không tự mình đa tình, mà chọc người khác chê cười.
Lúc này cũng không biết nên trả lời Tiểu Vương thế nào, Nhan Tịch chỉ đành xấu hổ mỉm cười nhìn cậu ta.
May mà Tiểu Vương không nói gì thêm nữa, nhìn thoáng qua đồng hồ liền nói mình còn chuyện khác rồi vội vàng rời đi.
Nhan Tịch đưa mắt nhìn đống đồ sa xỉ chất đầy bàn, vừa hay nhìn thấy túi quà đặc sản mình mang tới lúc trước nằm ngay bên cạnh, bao ni lông trong suốt nhà quê đối lập với túi hộp cao cấp, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Nhiệt độ cơ thể vừa rồi còn nóng hừng hực bỗng chốc nguội lạnh đi, chẳng biết tại sao tâm trạng lại tự nhiên trùng xuống, Nhan Tịch tự hỏi mình một chút.
Cuối cùng cậu vẫn quyết định vứt đi mặt mũi mà để lại túi đặc sản mà dì làm ở lại cho Lam Cẩn, tuy rằng có thể Lam Cẩn sẽ coi thường rồi vứt đi nhưng cậu lấy lại mang về thì cũng không phải phép cho lắm. Cậu dứt khoát cầm túi ni lông trong đống hàng hiệu ra, nhét vô tủ lạnh, sau này biết đâu khi nấu cơm dùng đến thì cũng tiện lắm.
Mới vừa nhét túi đặc sản vào tủ lạnh thì cửa thư phòng của Lam Cẩn mở ra. Nhan Tịch cũng rất bất ngờ với tốc độ của hắn, liền hỏi. "Lam tổng, công việc xử lý xong rồi sao?".
"Ừm, bàn giao đơn giản một chút, phía dưới có người đi làm".
"Ồ". Nhan Tịch chủ động chỉ đống quà hàng hiệu trên bàn. "Tiểu Vương vừa mang tới đây, nói là do anh sắp xếp cho cậu ấy đi mua....".
Lam Cẩn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn đống đồ, dường như không mấy để trong lòng. Ngược lại, đánh giá Nhan Tịch đã mặc chỉnh tề. Mày rậm chau lại. "Sao lại mặc quần áo vào rồi? Em phải đi?".
"Ừm". Nhan Tịch gật đầu. "Thời gian vẫn chưa muộn, tôi vẫn nên đi về thì hơn!". Dừng một chút, cậu không nhịn được lại nói thêm. "Mấy ngày nữa là lễ Tình Nhân, gặp phải đám tình nhân của Lam tổng thì cũng không hay lắm ——!".
Tuy rằng gặp phải thì bọn họ cũng sẽ không có ai hoài nghi một Beta nam như cậu, nhưng dù sao cũng khá xấu hổ.
Nói như vậy trong lòng cậu không khỏi nghĩ, lần này đã lấy được rất nhiều pheromone của Alpha, khi trở về có lẽ sẽ chống đỡ được qua lễ tình nhân.
Lam Cẩn cũng không miễn cưỡng, chỉ thấp giọng nói. "Trời tối rồi, em trở về không an toàn. Tôi lái xe đưa em đi!".
Nhan Tịch nhớ thương chiếc xe điện mini của mình đang đậu ở trong sân biệt thự, liền nói. "Không cần phiền anh, xe điện của tôi còn ở trước cửa đấy! Tôi lái xe quay về là được ——!".
Lam Cẩn lại khăng khăng. "Để tài xế đến, lái xe hơi chở luôn xe điện của em về!".
Lúc nói chuyện, hắn đã kết nối điện thoại xong, đơn giản dặn dò đối phương vài câu.
Nhan Tịch cảm thấy không cần thiết phải phiền phức như vậy, nhưng lại thấy bộ dáng không cho từ chối kia của Lam Cẩn. Lời nói đến miệng lại nhịn xuống, không biết tại sao lại cảm thấy tâm trạng của Lam Cẩn đang không vui.
Trong lúc chờ tài xế đến, Nhan Tịch vô cùng nhàm chán. Cậu ngồi trên sofa liếc nhìn đống đồ hiệu đắt đỏ trên mặt đất, đống trang sức bên trong cần cái gì có cái đó, chỉ cần tùy tiện lấy ra một cái thì giá trị phỏng chừng đã đủ để cậu sống chết liều mạng làm việc nhiều năm, đống đồ nho nhỏ này chắc bằng giá một căn nhà ở trung tâm thành phố, không khỏi cảm thán năng lực đốt tiền của mấy nhà tư bản.
Lúc ánh mắt cậu chạm phải một túi đựng đồ màu đen, có chiếc hộp nhỏ nằm trong góc. Hai mắt Nhan Tịch sáng ngời, nói với Lam Cẩn. "Lam tổng, tôi có thể xem thử cái này không?".
Sau khi được Lam Cẩn đồng ý, Nhan Tịch gấp không nổi mà cầm lấy cái hộp vuông nhỏ trong túi kia lên, cẩn thận mở ra. Nhìn thấy cặp đồng hồ nam tinh tế và bắt mắt ở bên trong, mắt cậu không khỏi mở lớn, đáy mắt tràn đầy sự hưng phấn và thích thú. "Thật sự là đồ của SW này! Đồ thật còn đẹp hơn trong quảng cáo ——!!".
Nhan Tịch chú ý đồng hồ của hãng này đã lâu, có thể nói cậu đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên khi xem được quảng cáo khi đó, nhưng đành chịu vì thật sự giá cả của nó quá mắc, thậm chí tới dũng khí đến tận nơi xem thử cậu cũng không có.
Lam Cẩn nhìn bộ dáng cẩn thận nâng niu sờ vào chiếc đồng hồ của Nhan Tịch, trong đôi mắt còn hơi hồng hồng có ánh sáng sáng lên.
"Tôi đeo lên thử được không?". Nhan Tịch quay đầu đưa mắt nhìn lại Lam Cẩn, trong mắt mang theo mong đợi.
"Đương nhiên!".
Được cho phép xong, Nhan Tịch cẩn thận cầm đồng hồ lên đeo vào cổ tay của mình, cổ tay cậu vừa thon vừa trắng, đeo chiếc đồng hồ nạm kim cương màu xanh lục đặc biệt xinh đẹp.
"Cái đồng hồ này tuyệt quá chừng! Quả nhiên mắc cũng không khỏi có lý do của nó ——!". Nhan Tịch không khỏi cảm thán.
Lam Cẩn thấy bộ dáng thích thú ngắm nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay của Nhan Tịch, thì thân thể cao lớn tới gần cậu thêm chút nữa. "Thích à?".
"Ừm, ừm". Nhan Tịch gật đầu, ăn ngay nói thật. "Cái đồng hồ này hẳn là bất cứ ai cũng sẽ thích hết!".
Khi nói chuyện, cậu còn không quên nhoẻn miệng cười với Lam Cẩn. Tặng một lời khen. "Lam tổng, anh thật đúng là hào phóng!".
Mày rậm của Lam Cẩn khẽ nhướng, đôi mắt màu xanh xám nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Nhan Tịch. "Sao nào? Tịch Tịch muốn làm tình nhân của tôi à?".
"Hả?". Nhan Tịch vô thức ngẩng đầu nhìn Lam Cẩn, không nghĩ tới đột nhiên đối phương sẽ nói như vậy, trong nhất thời không phản ứng kịp.
Lam Cẩn đưa tay nắm chiếc cằm đẹp đẽ của Nhan Tịch, gương mặt đẹp trai áp sát gần, nhìn đôi môi xinh đẹp bị mình chà đạp trước đó. "Em cũng biết tôi không thích Beta nam đấy, nhưng nếu Tịch Tịch biểu hiện thật tốt, có lẽ tôi sẽ phá lệ mà suy xét nhận em làm tình nhân ——!". Nhìn Nhan Tịch kinh ngạc mở to mắt, hắn không quên bổ sung. "Đến lúc đó, Tịch Tịch chỉ cần khiến tôi vui thì em muốn cái gì tôi cũng sẽ mua cho em!".
Nhan Tịch chớp mắt, từ kinh ngạc quá đỗi chuyển sang tỉnh táo lại. Nhìn người đàn ông đối diện mình, cậu nở nụ cười. "Cái này thì không cần đâu! Tôi là một Beta nam, tự nhiên không xứng làm tình nhân của Lam tổng anh. Không cần tự rước lấy nhục ——!!".
Giãy dụa một chút, cậu gỡ cái tay Lam Cẩn đang nhéo cằm mình ra, cúi đầu gỡ đồng hồ trên cổ tay xuống, cẩn thận bỏ lại hộp. "Dù sao chỉ cần dự án kết thúc, chúng ta sẽ không còn bất kỳ liên lạc nào nữa, không phải sao?".
Không bao lâu sau, tài xế đến đưa Nhan Tịch về nhà đã tới. Vì để có thể chở thêm xe điện mà thật sự đã lái RV đến, lúc Nhan Tịch mở cửa xe liền bị mức độ xa hoa trong xe dọa đến ngây người, đồ gia dụng có đủ cả, thậm chí còn có thảm, sofa và giường nệm, hiển nhiên là phiên bản thu nhỏ của một phòng khách sạn năm sao.
Nhan Tịch nhìn chằm chằm chiếc thảm có giá trị xa xỉ kia, còn tự hỏi có nên cởi giày rồi mới vào hay không?
Ghế bằng da thật trong xe ngồi rất thoải mái, nhưng không biết tại sao Nhan Tịch lại có cảm giác đứng ngồi không yên.
Trong đầu là những lời Lam Cẩn vừa mới nói....!
Nhan Tịch cảm thấy mình là người ít nhiều dễ bị rung động, Lam Cẩn lại là người đầu tiên của cậu, hai người ở trên giường triền miên, khắng khít thân mật giống như là người yêu. Cho nên khi Lam Cẩn đột nhiên nói muốn mối quan hệ của họ tiến thêm một bước, nói cậu không cảm động là giả!
Nhưng cậu là Beta, không phải Alpha cũng chẳng phải Omega. Không thể đề phòng rất nhiều tình nhân cùng lúc, càng không thể chia sẻ người mình yêu cùng những người khác.
Tuy hiện tại cậu đã ngủ với Lam Cẩn, nhưng đó là do không còn cách nào khác ——!.
Trong lúc duy trì mối quan hệ với Lam Cẩn, ngẫu nhiên đã từng gặp mặt nhóm tình nhân của anh*, rõ ràng biết rõ đối với Alpha cấp cao như vậy là có bao nhiêu bình thường, nhưng thật sự khi gặp phải nhóm người đó thì cậu vẫn luôn cảm thấy xấu hổ và túng quẫn, còn có cảm giác chột dạ không nói lên lời.
[* Thay đổi ngôi xưng theo cảm xúc của bé Tịch!]
Cậu vẫn luôn thầm an ủi bản thân, chỉ cần cố chịu đựng cho đến khi dự án kết thúc thì sẽ không phải tiếp tục cái quan hệ kỳ quái như vậy nữa.
Duy trì mối quan hệ như vậy cậu còn cảm thấy vất vả, sao có thể đi làm tình nhân của Lam Cẩn chứ?
Tuy chiếc đồng hồ đó rất xinh đẹp, nhưng cậu sẽ không bao giờ đi vọng tưởng những thứ không thuộc về mình, bao gồm đồng hồ, cũng bao hàm Lam Cẩn trong đó ——!.
Cậu và anh là hai người ở hai thế giới!
Chớp mắt đã tới ngày tình nhân, là ngày của các cặp đôi yêu nhau, cả ngày dường như đều tràn đầy hơi thở ngọt ngấy.
Trong cơ quan, đám chó độc thân trong đó có Nhan Tịch đứng nhìn các đồng nghiệp khác có người yêu trong công ty nhận hoa, nhận quà, khoe tình cảm ngọt ngào.... đủ loại hình thức bón cơm chó!
Một đám cảm thấy chua xót trong lòng, cho nên rủ nhau muốn cùng đi ăn lễ vào buổi tối, mục đích chỉ là để an ủi lẫn nhau.
Đến thời gian tan tầm, chó độc thân đồng hành cùng nhau tổng có chín người. Ngoài mấy người đồng nghiệp ra thì còn có hai cô gái khác bộ phận, bình thường có quan hệ khá tốt với bọn họ.
Mọi người cùng đến tiệm thịt nướng gần công ty.
Ngày thường ở trong công ty quan hệ đã khá tốt, lại cùng là những người trẻ tuổi, nay uống thêm chút rượu vào thì không khí nhanh chóng trở lên vô cùng sôi động, đánh chén xong còn chưa đã, cả nhóm lại rủ nhau đi hát KTV, rống mãi tới tận gần rạng sáng thì liên hoan mới kết thúc.
Sau khi ra khỏi cửa quán KTV, vì an toàn nên cả đám cùng đưa ra đề nghị, mấy người nam đưa người nữ sống gần nhà mình đưa bọn họ về.
Nhan Tịch uống vào một ít rượu, đã ngà ngà say nhưng chưa đến nỗi say quắc cần câu, tâm trạng rất thoải mái, đã lâu rồi không có vui vẻ như vậy.
Một nhóm người chờ xe trước cửa, Đường Ưu đến gần Nhan Tịch, đáy mắt mang theo ý cười nói. "Tịch Tịch, anh tiện đường với Hứa Vi, lát nữa anh đưa cô ấy về đi!".
Nhan Tịch chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý. "Được".
Đường Ưu ý tứ sâu xa, chớp mắt nhìn Nhan Tịch. "Phải đưa con gái nhà người ta về tận nhà đó nha!".
Nhan Tịch: "....".
Nụ cười có ý thâm sâu này là gì?
Xe đến, Nhan Tịch cũng không nghĩ gì nhiều nữa, cậu gọi Hứa Vi cùng lên xe.
Hứa Vi là người vừa mới tới ở bộ phận tuyên truyền không lâu, cũng là một Beta giống Nhan Tịch. Vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, nhưng vì cô gái nhỏ này có tính cách hoạt bát lại đáng yêu, cho nên các đàn anh trong công ty của Nhan Tịch đều phá lệ mà chăm sóc cô ấy.
Sau khi lên xe xong Nhan Tịch mới biết Hứa Vi ở cùng một khu chung cư với mình. Chẳng mấy chốc đã đến cổng chung cư, để an toàn nên Nhan Tịch đưa Hứa Vi đến dưới lầu.