CƯỠNG CHẾ PHÂN HÓA - NHẠN NHẤT HẠ

D/ương v/ật thô cứng kia chôn sâu trong cơ thể Nhan Tịch, mạnh mẽ đâm thọc, toàn lực cắm vào, mỗi lần đều vào nơi sâu nhất khiến cậu nhịn không được chỉ biết run rẩy rên rỉ, bị trêu chọc kích thích như vậy làm Nhan Tịch rối loạn mất khống chế, khóc thút thít rồi liên tục bắn tinh lên đỉnh.

Hơi thở dồn dập, cảm giác vừa tê vừa sướng, Nhan Tịch rên rỉ làm nước miếng chảy ra từ khóe miệng, gương mặt ửng hồng bị mồ hôi và nước mắt thấm ướt, tuyến thể sau gáy bỏng rát không chút nào thuyên giảm.

Thật sự là vô cùng khó chịu!

Nhan Tịch bị áp xuống giường, phía sau không ngừng bị c/ôn t/h/ịt to dài đâm rút, Lam Cẩn cắm vào tận gốc rễ khiến cậu không nhịn được mà cong tấm lưng gầy lên, lộ ra phần gáy thon dài ửng hồng. Đưa bộ phận trần trụi mềm mại nhất đến trước mặt đối phương, đứt quãng rên rỉ, nức nở nói. "Ưm... Lam Cẩn... Gáy, gáy tôi khó chịu quá! A, ưm... Anh cắn tôi đi, cắn giống như.... lúc trước vậy! Ưm, a...".

Khoang sinh sản bị thâm nhập thật sâu, tuyến thể Omega phát ra pheromone ngày càng nồng đậm, mùi hoa sen trêu chọc câu dẫn rồi lại dụ dỗ lý trí của Lam Cẩn.

Có trời mới biết, hắn đã dùng lý trí lớn cỡ nào mới kiềm chế được chính mình không để lại vết cắn thuộc về bản thân trên cái tuyến thể tỏa ra mùi hoa sen đó.

Vừa vặn ngay lúc này, vật nhỏ không hiểu sao lại chủ động cầu xin --!?!.

Lam Cẩn vì phát tình mà đồng tử màu ánh kim mang theo thú tính dày đặc, nhìn chằm chằm người con trai dưới thân bị mình không ngừng xâm nhập, con thú đói khát trong người hắn hoàn toàn bị kích phát, bản năng của Alpha được bộc lộ không sót điểm nào, muốn chiếm hữu, muốn xâm lược, muốn kéo cậu vào lãnh địa của mình, chặt chẽ bao vây, giam cầm khiến cậu cả đời này ngoại trừ ở bên mình thì không đi đâu được nữa.

Hắn cúi người xuống, cơ ngực rắn chắc áp lên lưng Nhan Tịch, vây cậu trong lồng ngực mình rồi đè trên giường. Nhìn tấm lưng mảnh mai dính sát vào kia bị một lớp mồ hôi mỏng dính ướt, hạ thân điên cuồng rục rịch, dục vọng cuồng nhiệt, thú tính bộc phát.

Lam Cẩn cúi đầu nhìn phần gáy màu hồng nhạt, tản ra mùi ngọt ngào của Omega, yết hầu khó nhịn, răng hắn nghiến chặt.

Nhan Tịch đột nhiên cảm giác được vốn dĩ pheromone Alpha đang cuồng nhiệt nồng đậm bỗng nhiên lại trở lên lạnh thấu xương, mùi hổ phách đã không còn quyến rũ kích tình, thay vào đó là mãnh liệt ăn mòn cậu. Trước mắt mơ màng từng cơn, tuyến thể sau gáy xôn xao đến lạ, từng đợt đau đớn cháy bỏng, kêu gào cấp thiết kiếm tìm an ủi.

Cơ thể không ngừng bị c/ôn t/h/ịt xâm nhập, dường như càng trở lên mẫn cảm. Nhan Tịch rên rỉ thành tiếng, lắp bắp cầu xin. "A, a... Lam Cẩn... xin anh, xin anh đó! A, nhanh lên... ư".

Thân thể Nhan Tịch đột nhiên chấn động, tuyến thể mẫn cảm sau gáy được chiếc lưỡi ấm nóng liếm láp lên, khoái cảm được an ủi nhanh chóng lan tràn ra.

"Á, a... sướng quá! Ưm, a... Muốn nữa! Ưm, ưm...". Cậu thoải mái rên rỉ ra tiếng, giọng mềm mại ngọt ngào.

Mùi hoa sen trong không khí đã nồng đậm lên gấp vài lần, Lam Cẩn thở hổn hển, đồng tử màu vàng kim lóe ra sự hưng phấn, vòng tay đến phía trước sờ bờ ngực mảnh khảnh của Nhan Tịch, xoa bóp khiêu khích khiến hai điểm đỏ nhô lên, bên dưới hung ác cắm rút.

"A, a... Sướng... Lam Cẩn, a... Nhanh một chút --!!".

Hầu kết Lam Cẩn khẽ động, ánh mắt nhìn tuyến thể sau gáy Nhan Tịch gần như là tàn nhẫn, dưới hông dùng lực lại đâm vào cơ thể vật nhỏ một cú thật sâu, nhẫn nại đến cực điểm, sau đó dứt khoát không nhịn nữa.

Một trận đau đớn từ sau gáy nóng rát ập đến, Nhan Tịch trợn trắng mắt, căng chặt cơ thể khi cảm nhận được Lam Cẩn đè chặt cậu dưới thân, hé miệng hung hăng cắn xuống tuyến thể.

Pheromone mạnh mẽ nồng đậm của Alpha trong nháy mắt rót vào vô cùng nhiều, từ tuyến thể luồn lách đến toàn thân như một dòng điện cao áp.

"A --!!".

Loại cảm giác kích thích này hoàn toàn khác với kích thích của những lần làm tình trước mang lại, Nhan Tịch thất thanh thét chói tai, cả người co giật, mười ngón chân hồng nhạt cũng thẳng cứng ra. Cùng lúc d/ương v/ật ở trong cơ thể cũng phình to, kẹt chặt ở lối vào của khoang sinh sản, cảm giác bụng cậu đã sắp rách ra, cái bụng phẳng lỳ hoàn toàn bị đâm đến gồ lên.

Phía trên đau đớn tê dại, phía dưới căng trướng khó nhịn, cảm giác này khiến Nhan Tịch bắt đầu khó chịu. Cậu nhịn không được giãy dụa lên, nhưng răng nanh sắc bén kia vẫn dễ dàng đâm thủng làn da mỏng manh sau gáy cậu, không ngừng rót pheromone mãnh liệt vào.

"Ưm... Đau quá!... Lam Cẩn, tôi đau quá...".

Tinh thần và cơ thể tiếp nhận sự xâm chiếm hoàn toàn của Alpha cùng lúc, Nhan Tịch đã đến mức hết sức chịu đựng, không ngừng rên lên, rơi nước mắt tí tách muốn chạy trốn. Cậu duỗi cánh tay run rẩy ra phía sau đẩy cơ thể Lam Cẩn ra, muốn đẩy d/ương v/ật đang phình lớn trong cơ thể mình ra ngoài, muốn anh nhả chiếc cổ đã bị cắn chặt.

Dã tính cùng dục vọng chiếm hữu nguyên thủy của Alpha khiến Lam Cẩn mạnh mẽ giữ chặt cơ thể đang lộn xộn dưới thân, khóa đôi tay đang xô đẩy của cậu lên đỉnh đầu, trên răng nanh càng dùng sức cắn thớ thịt non đang tản ra mùi thơm mê người, cùng lúc d/ương v/ật phình to trong cơ thể cậu đã bắt đầu kích thích, từng chút từng chút khó khăn xuyên vào, cho đến khi hung hăng cắm mạnh, tàn nhẫn rút ra. Cứ cuồng bạo dập điên cuồng như thế, Nhan Tịch đau đớn ngưỡng cao cổ lộ ra hầu kết nho nhỏ kịch liệt lên xuống, bụng căng chặt khó nhịn.

Q/uy đ/ầu phình to chen lấn bên trong khoang sinh sản, c/ôn t/h/ịt nóng bỏng nắc điên cuồng vào sâu cơ thể của Nhan Tịch. t/inh d/ịch bị kéo ra, lộp bộp thấm ướt đệm chăn dưới thân.

Theo lượng pheromone rót vào đã đến cực điểm, lực va chạm của Lam Cẩn càng thêm đáng sợ. Nhan Tịch trợn trừng đôi mắt to, bên trong đong đầy nước mắt. "Ưm, a, a... A!".

Q/uy đ/ầu phình to đâm lút cán vào trong vách mỏng của khoang sinh sản, dừng lại vài giây, t/inh d/ịch đậm đặc nóng bỏng bắt đầu từng phát bắn ra. Nhan Tịch bị kích thích đến rên lên, đồng thời mơ màng cũng xuất ra.

-

Lúc Nhan Tịch tỉnh lại lần nữa đã không biết qua bao lâu, cử động nhẹ thân thể đau nhức một chút, cảm giác như bị kim đâm phía sau gáy truyền đến.

Đau đớn khiến đầu óc vốn mơ hồ của cậu thanh tỉnh vài phần, cố mở mắt ra thì nhìn thấy chai truyền dịch trên đầu.

Trần nhà màu trắng toát, mùi thuốc khử trùng xộc lên mũi làm Nhan Tịch bất tri bất giác nhận ra mình đang ở bệnh viện.

Cảm giác không khỏe dữ dội ở phía sau, đầu cũng đau vô cùng, nhìn chai truyền dịch bên cạnh mới truyền được một nửa, cậu cũng không dám lộn xộn nữa. Cứ giữ nguyên tư thế cứng nhắc như vậy, sau một hồi lâu suy nghĩ mới tỉnh táo lại.

Tuy rằng ký ức mơ hồ nhưng cậu nhớ được Lam Cẩn cuối cùng cũng vẫn tới, hai người lại cùng nhau lăn giường, sau đó cậu bị khoái cảm và đau đớn đánh cho mất lý trí, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh bị người đàn ông xâm nhập nhiều lần.

Lúc đó rõ ràng đang ở trong nhà Lam Cẩn, nhưng sao bây giờ cậu lại ở bệnh viện thế?

Lại bị chịch xỉu?

Bị Lam Cẩn chịch đến nhập viện?

Nhan Tịch: "....".

Nếu vậy đây đã lần thứ hai rồi phải không?

Còn đang tự hỏi thì cửa phòng bệnh mở ra, Lam Cẩn và mấy vị bác sĩ phía sau anh cùng đi đến.

Bác sĩ thấy Nhan Tịch tỉnh, lập tức tiến đến kiểm tra sơ qua một phen, cẩn thận dò hỏi thân thể cậu có chỗ nào không thoải mái hay không?

Nhan Tịch cố hết sức ngồi dậy, sau khi cậu lắc đầu thì vị bác sĩ đứng đầu mới quay sang khách khí nói với Lam Cẩn bên cạnh. "Ngài Lam, cậu Nhan đã không còn trở ngại gì. Chỉ cần đúng giờ uống thuốc để củng cố tình trạng thân thể thì sẽ không có vấn đề gì nữa!".

Trong lòng Nhan Tịch vẫn còn đang suy nghĩ, cậu chỉ ngủ cùng Lam Cẩn một giấc thôi, cho dù là đụng đúng lúc anh tiến vào kỳ phát tình thì quá trình cũng chỉ có mãnh liệt hơn một chút, nhưng cũng không nghiêm trọng đến nỗi phải được đưa đến bệnh viện, còn phải đúng giờ uống thuốc đấy chứ?

Nhịn không được Nhan Tịch mở miệng. "Tôi... khụ!".

Vừa nói ra thì mới phát hiện giọng mình khản đặc, cậu bối rối ho khan một tiếng thì giọng nói mới ổn định lại đôi chút, hỏi Lam Cẩn. "Tôi xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ở bệnh viện?".

Lam Cẩn không trả lời, người mở miệng lại là một bác sĩ bên cạnh. "Cậu Nhan, cậu phân hóa lần hai!".

"Tôi phân hóa lần hai ư?". Nhan Tịch mất cả buổi cũng không phản ứng lại được.

Trong sư hiểu biết của Nhan Tịch thì chỉ có Alpha phân hóa thành Omega, cũng có trường hợp Omega phân hóa thành Alpha, nhưng tỷ lệ cũng đặc biệt ít. Vẻ mặt cậu ngây ngốc hỏi. "Tôi là một Beta có thể phân hóa lần hai thành cái gì?".

Tất cả bác sĩ, y tá: "....".

"Cậu tuy là Beta nhưng hồi nhỏ đã từng sử dụng qua thuốc cải tạo gen, dẫn tới việc trong cơ thể cậu có 30% gen của Omega. Vì nguyên nhân nào đó mà đột nhiên bị tác động, dẫn tới việc cậu phân hóa lần hai thành Omega!". Bác sĩ thành thật trả lời.

Nhan Tịch sững sờ ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay đang bị kim đâm của mình, dừng một hồi lâu mới nghẹn ngào lên tiếng. "Tôi -- thành Omega?".

"Đúng vậy!". Bác sĩ gật đầu. "Chắc cậu cũng biết, vào kỳ phân hóa Omega sẽ cùng lúc với kỳ phát tình, Omega theo bản năng sẽ khát cầu pheromone của Alpha để được thoải mái--! Cho nên lúc đó cậu đã gọi điện cho ngài Lam, tìm kiếm sự giúp đỡ của ngài ấy".

Nhìn Nhan Tịch vẫn trong trạng thái khiếp sợ đến ngây ngốc, bác sĩ dừng lại một lát. "Cậu và ngài Lam có pheromone với xác xuất cao đến 99%, dưới tình huống độ xứng đôi cao đến như vậy, hoàn toàn không có một Alpha nào có thể ngăn được dụ hoặc từ pheromone của Omega đang trong kỳ phát tình. Cho nên ngài Lam đã bị dụ dỗ tiến vào kỳ động dục dưới tình huống mất khống chế -- tiến hành đánh dấu vĩnh viễn với cậu rồi!".

Nhan Tịch càng thêm khiếp sợ, vô thức đưa tay sờ gáy của mình, lại phát hiện sau gáy quấn băng gạc rất dày.

Cậu lại nghe thấy bác sĩ nói tiếp. "Nhưng cũng may là vừa phân hóa thành Omega nên khoang sinh sản chưa phát dục xong, cho nên trước khi phân hóa hoàn toàn hoàn thành thì dù cho là bị Alpha cấp S có tỷ lệ thụ thai rất cao, thành kết bắn vào trong thì cũng không cần lo sẽ mang thai".

Cái này xem như an ủi cậu phải không?

Nhan Tịch hiện tại hoàn toàn mất phương hướng.

Bác sĩ dặn dò thêm vài câu rồi mới rời đi.

Lúc này, phòng bệnh chỉ còn lại hai người Nhan Tịch và Lam Cẩn.

Nhan Tịch ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Lam Cẩn, trong ánh mắt đỏ hoe vẫn là vẻ hoảng hốt thất thố, bộ dạng muốn khóc nhưng cố nhịn thoạt nhìn rât đáng thương. Nhấp đôi môi xinh nửa ngày mới mở miệng, khàn giọng nói. "Lại gây phiền toái cho anh rồi --!!".

Lam Cẩn nhấc bước đi đến chiếc ghế gần giường bệnh, thong thả ngồi xuống sát gần, nhìn người con trai đang ngồi trên giường bệnh tinh thần uể oải, ánh mắt hắn ẩn nhẫn thâm thúy.

Nhan Tịch cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh đang nhìn cậu, cuối cùng dừng lại trên băng gạc quấn quang cổ mình.

Không biết tại sao chỗ tuyến thể sau gáy lại âm ỉ đau lên.

Cậu nghe thấy Lam Cẩn dùng giọng trầm thấp nhẹ nhàng hỏi. "Sau gáy còn đau không?".

Nhan Tịch thành thật nói. "Có hơi --!".

Lam Cẩn vẫn là bộ dáng bình tĩnh như cũ, không để người nhìn rõ cảm xúc nói. "Em vừa mới phân hóa, tuyến thể Omega rất yếu ớt. Bởi vì kỳ phát tình bị tôi liên tục đánh dấu nên mới khiến tình trạng bung bét thế này, em hôn mê hai ngày nhưng cũng may trải qua trị liệu đã ổn định trở lại! -- Phía công ty bên kia không cần lo lắng, tôi đã giúp em nói chuyện rồi".

"À, à....". Nhan Tịch gật đầu nghĩ tới tình cảnh của bản thân hiện tại, tuy rất muốn khóc nhưng vẫn cố gắng nói lời cảm ơn. "Cảm ơn Lam tổng!...".

"Mấy chuyện này là chuyện nhỏ thôi". Lam Cẩn dường như cũng chẳng để ý tới mấy chuyện này, hắn dùng đôi mắt đẹp kia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt suy yếu của Nhan Tịch. Biết rõ còn cố hỏi. "Sao em đột nhiên phân hóa thành Omega?".

"Tôi không biết --!!". Nhan Tịch lắc đầu.

Lam Cẩn nói tiếp. "Trước khi phân hóa lần hai ít nhiều đều sẽ có dấu hiệu biểu hiện ra ngoài, chẳng lẽ em không chú ý tới sao?".

Nhan Tịch nghĩ đến tình trạng lúc trước của mình. "Đúng, khoảng thời gian trước đúng là tôi luôn hơi sốt nhẹ, nhưng tôi đến bệnh viện kiểm tra rồi, không tra ra gì cả --".

Lam Cẩn trưng ra bộ dạng tự hỏi, rồi hiếm khi vì cậu mà suy nghĩ. "Cũng đúng, Beta phân hóa lần hai tỷ lệ rất ít, ước chừng bác sĩ cũng không ngờ xác xuất nhỏ như vậy lại xảy ra".

Im lặng một lát, Lam Cẩn dùng tay đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, chân mày chau lại, bộ dạng dường như hơi bực. "Nếu chỉ phân hóa lần hai thì dễ nói, nhưng lần này em bị tôi đánh dấu -- Em biết một Omega bị Alpha đánh dấu vĩnh viễn sẽ có ý nghĩa như nào không?".

Nhan Tịch khóc không ra nước mắt, gật gật đầu.

Đương nhiên là cậu biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào, các thầy cô trong trường đã dạy bọn họ, đánh dấu chia làm hai là đánh dấu tạm thời và đánh dấu vĩnh viễn. Khi đánh dấu Alpha sẽ rót pheromone của mình vào tuyến thể Omega, dù cho Omega là tự nguyện hay bị ép thì sau khi đánh dấu vĩnh viễn, pheromone của Alpha sẽ dung hợp vào cơ thể Omega, khiến cho Omega không có cách nào tiếp nhận pheromone của Alpha khác nữa.

Mà Alpha trong cuộc đời có thể đánh dấu vĩnh viễn rất nhiều Omega nhưng Omga chỉ có thể bị duy nhất một Alpha đánh dấu.

Omega sau khi bị Alpha đánh dấu vĩnh viễn, sẽ theo bản năng khát cầu, phục tùng và ỷ lại Alpha của mình. Khi đến kỳ phát tình cũng chỉ có thể tiếp nhận Alpha của mình mà thôi, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng bài xích mạnh mẽ.

"Độ xứng đôi của chúng ta quá cao! Đến nỗi lúc đó khi cảm nhận được pheromone phát tình của em, tôi cũng lập tức mất khống chế. Đợi đến lúc tỉnh táo lại, em đã bị tôi đánh dấu rồi".

Nhan Tịch nhìn Lam Cẩn thuật lại sự việc.

"Đánh dấu vĩnh viễn ngoại trừ cắt bỏ tuyến thể, thì thật sự không còn cách nào loại bỏ. Chắc em cũng biết nhỉ?".

Nhan Tịch thành thật gật đầu.

Lam Cẩn dừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói. "Cho nên lúc Tịch Tịch gọi cho tôi, là thật sự không biết mình sẽ phân hóa thành Omega sao?".

Đối diện với đôi mắt màu xanh xám kia, Nhan Tịch sửng sốt một chút rồi mới hiểu được ý trong lời nói của Lam Cẩn.

Bởi vì Omeg quá mức yếu đuối, đối diện với pheromone của Alpha không có năng lực phản kháng gì, nên pháp luật ở mặt này quy định đối với Alpha rất nghiêm khắc. Nếu không màng đến sự đồng ý của Omega mà tự tiện mạnh mẽ đánh dấu với Omega đó, trừ phi được Omega đó thông cảm, bằng không Alpha sẽ nhận hình phạt vô cùng nghiêm trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi