CƯỠNG CHẾ PHÂN HÓA - NHẠN NHẤT HẠ

Mà lúc ấy, Lam Cẩn nhìn thấy bộ dạng mình vì phân hóa lần hai mà khó chịu, tuy rằng vẻ mặt là dịu dàng quan tâm nhưng chắc trong lòng anh đắc ý lắm nhỉ....?

Sau đó cậu lại nhìn thấy hình ảnh bản thân mình dưới sự lừa gạt của anh ngốc nghếch bày tỏ tấm lòng thì anh có chút áy náy đau lòng nào không? Hay vẫn chỉ cảm thấy mình ngu si buồn cười?

Nghĩ vậy, hốc mắt chẳng ngăn được mà nóng lên, mũi cũng nghẹn lại. Cậu nhanh chóng quay đầu, cố gắng mở to mắt ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe đang vun vút lùi về phía sau. Cố khịt mũi, không ngờ chuyện này lại khiến mình chật vật đến thế!

Cảnh vật trước mắt lập tức trở nên mờ mịt.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Lam Cẩn dịu dàng chăm sóc cậu —— là vì cái xứng đôi cực cao kia, là vì coi cậu như một đối tượng để phát tiết, một món đồ chơi thuận tay của anh, thì trái tim liền đau đớn khôn xiết!

Biết được sự thật, cũng chính cậu là người quyết đoán nói lời chia tay với anh, vậy sau này nên làm thế nào bây giờ?

Trạng thái hiện tại của Nhan Tịch rõ ràng là chẳng thể nào tính toán kỹ càng được, may là kỳ phân hóa lần hai đã kết thúc, cơ thể cậu cũng đã ổn định trở lại, có thể dùng thuốc ức chế. Vào kỳ phát tình cũng không nhất thiết phải cần đến pheromone của Lam Cẩn nữa, đây có lẽ là —— chuyện tốt duy nhất!

Tài xế hỏi Nhan Tịch điểm đến, cậu suy nghĩ một chút rồi nói địa chỉ khu chung cư lúc trước từng thuê.

Đã chia tay rồi thì không nên trở về là điều tất nhiên, không phải cậu không nghĩ đến việc tới nhà Lam Cẩn dọn đồ của mình về, nhưng sau khi bình tĩnh suy xét kỹ thì vẫn nên đợi qua vài ngày nữa, chờ mọi chuyện hoàn toàn lắng xuống rồi mới tính tiếp.

Lúc trước do vội vàng dọn đến nhà Lam Cẩn nên cũng không mang bao nhiêu hành lý, đa số đồ đạc của cậu vẫn còn ở phòng thuê chung lúc trước, hiện tại chịu đựng mấy hôm cũng không đến nỗi nào.

Trở về nhà thuê, Dung Tước đã dọn đồ xong rời đi. Đồ đạc của mình cũng đã được cậu ta thu xếp gọn gàng đặt trong vài thùng carton lớn.

Nhan Tịch tự biết tâm trạng mình không tốt, đầu óc căng trướng như muốn nổ tung, lấy chăn gối lúc trước Dung Tước đã giúp mình thu xếp ổn thỏa ra, đến giường cũng lười dọn mà nằm xuống chiếc giường trần trụi chỉ có ván gỗ. Cậu co người, rồi vùi mặt vào đó, buộc bản thân không nghĩ gì nữa mà mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Một giấc này, Nhan Tịch ngủ đến trưa ngày hôm sau.

Lúc tỉnh lại vẫn duy trì trạng thái rúc người vào trong chăn, tuy đã đỡ đau đầu hơn một chút nhưng tâm trạng vẫn rất tệ, hai mắt cậu đau đến khó mà mở ra được, có lẽ nguyên nhân là bởi cậu đã vô thức khóc trong lúc ngủ mơ.

Điện thoại không biết đã hết pin từ bao giờ, lấy ra dây sạc cũ rồi sạc, mới vừa mở điện thoại lên thì thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn liên tục tới.

Xem kĩ cuộc gọi thì thấy mấy cuộc gọi là Dung Tước và Hứa Vi, ngoài ra còn có hai cuộc gọi nhỡ của trưởng phòng Từ ở bộ phận nhân sự gọi tới.

Nghĩ tới mấy chuyện ở công ty, trước tiên không tránh khỏi phải bồi thường và khiển trách, đau lòng thì đau lòng nhưng ở phương diện công việc cậu không thể buông bỏ được.

Điện thoại bên kia rất nhanh đã bắt máy, trưởng phòng Từ dường như vô cùng sốt ruột, vừa bắt máy đã sổ ra một tràng. "Tiểu Nhan, đã lúc nào rồi mà cậu còn không mở máy cơ chứ? Cậu đây lại ở ngoài gây ra chuyện gì nữa vậy? Lại còn kinh động đến giám đốc Hoàng, tôi xem chừng công việc này cậu cũng không muốn làm nữa phải không?".

Nhan Tịch nghe đến đây đã lờ mờ đoán được hơn phân nửa là chuyện gì, nhất định là Trương Quyền bên kia đã điều tra ra được công việc của cậu ở KL rồi bắt đầu trả đũa, mấy đòn đó đúng thật là không nhẹ, lấy tính cách vặn vẹo của gã ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách chỉnh cậu, nhưng không nghĩ là nhanh đến như vậy, trong lòng cậu lập tức lạnh đi một nửa.

"Thật là ngại quá, điện thoại tôi vừa hết pin cho nên bên phía công ty ——!!".

Trưởng phòng Từ ở đầu bên kia thở dài. "Tuy tôi không biết lần này người cậu đắc tội là ai, nhưng qua thái độ của giám đốc Hoàng bên kia thì có lẽ không phải là nhân vật đơn giản gì. Cậu cũng biết công ty chúng ta vừa mới tiến vào quỹ đạo, chính là lúc để mở rộng và phát triển. Giám đốc Hoàng không có cách nào vì cậu mà đắc tội với người trong giới thương nghiệp. Ý định của bên phía bên kia là sa thải cậu ——!".

Nghe được hai chữ "Sa Thải", sắc mặt Nhan Tịch đã trắng bệch rồi. Chỉ là còn chưa chờ cậu mở miệng, trưởng phòng Từ đã tiếp tục nói. "Nhưng mà cũng may là giám đốc bộ phận Nghiêm Tĩnh vẫn luôn giúp cậu nói chuyện, còn có nhân viên mới tới không lâu Hứa Vi, không biết cô ấy nghe được tin tức từ đâu mà đã chạy đi tìm giám đốc Hoàng, chắc cậu không biết anh họ của cô ấy là một trong những lãnh đạo của công ty chúng ta. Cũng không biết bọn họ nói những gì mà sau khi ban lãnh đạo trải qua thương thảo thì quyết định, cho cậu nghỉ việc tạm thời không lương trước. Cũng bởi vì trước đó trong công việc cậu biểu hiện vô cùng tốt, vì thế đợi việc này qua đi thì sắp xếp cho cậu đến chi nhánh của công ty tại thành phố khác, nhậm chức!".

Tuy rằng qua lời trưởng phòng Từ nói công việc của cậu tạm thời vẫn còn giữ lại được, nhưng sau đó có thể trở về công ty tổng để phục chức hay không thì không xác định được. Trong lòng Nhan Tịch chua xót không nói lên lời, tình cảm bị lừa gạt, công việc cũng gặp phải nguy cơ, bên cạnh còn có gã Trương Quyền nhìn chằm chằm nhe nanh giơ vuốt như hổ rình mồi, hiện tại còn có chuyện gì tệ hại hơn so với tình huống cậu gặp phải đây?

Nhan Tịch chỉ cảm thấy cổ họng mình đắng nghét, mơ hồ suy nghĩ lung tung. Cứ như vậy sững sờ đến ngây người, đỏ mắt ngồi trên chiếc giường trống trơn một hồi lâu. Lúc ổn định cảm xúc xong thì mới đứng dậy, lôi từ trong đám hành lý ra một túi bánh quy không biết để từ bao giờ, cắn lung tung một miếng, lại bắt đầu từ trong mớ suy nghĩ rối loạn tìm ra một dự định cho tương lai sắp tới.

Cậu tận lực khiến mình lên tinh thần để tỉnh táo lại một lần nữa, hiện tại chỗ phòng cho thuê đã được chủ thuê cho người khác mướn ở, cho nên không có cách nào tiếp tục ở lại nữa. Chỉ còn cách nhân lúc hợp đồng chưa hết hạn, nắm bắt thời gian hai ba ngày còn lại đi tìm chỗ ở mới.

Thời gian gấp rút như vậy khó có thể tìm được một căn nhà ưng ý, nhưng Nhan Tịch bị hoàn cảnh ép buộc nên cũng không đoái hoài nhiều như vậy nữa, chỉ cần tìm một căn giá cả thích hợp, có sẵn nội thất, đồ gia dụng cơ bản và có thể lập tức dọn vào ở ngay là được.

Sửa sang và dọn dẹp suốt hai ngày thì căn hộ một phòng ngủ cũ kỹ này cuối cùng cũng có thể xem là tạm ổn.

Chờ thu dọn hành lý và chỉnh lý mọi thứ xong xuôi, Nhan Tịch mới nghĩ đến việc đến nhà Lam Cẩn lấy hành lý của mình về.

Dù sao đã chia tay rồi mà đồ đạc của mình vẫn để lại ở chỗ đó mãi không dọn đi thì cũng không ổn!

Lỡ trễ thêm vài ngày nữa "tân chủ" xuất hiện rồi dọn vào, tiện tay quẳng hết đồ của cậu đi thì sao?

Nhan Tịch (╥﹏╥).

Chẳng qua hai người hiện tại đã không còn quan hệ gì, muốn đến thu dọn đồ đạc thì cũng nên báo một tiếng trước với chủ nhà.

Do dự mãi, cuối cùng trước khi đi Nhan Tịch cũng gửi cho Lam Cẩn một cái tin nhắn, viết rõ rằng buổi chiều mình sẽ đến thu dọn hành lý, vì để tránh phiền phức không cần thiết sau này nên hy vọng lúc đó trong nhà sẽ có người có thể ra mặt.

-

Lại một lần nữa đi vào căn nhà quen thuộc kia, trong lòng Nhan Tịch rất phức tạp, ai có thể ngờ rằng chỉ vài ngày ngắn ngủi thôi mà cảnh còn người mất.

Thở dài một hơi, cậu tiến lên nhấn chuông cửa.

Không bao lâu cửa lớn được mở ra, bất ngờ là người ra mở cửa vậy mà lại là Lam Cẩn mấy ngày không gặp.

Nhan Tịch không khỏi sửng sốt một chút, càng không nghĩ đến thời điểm này hắn vậy mà lại ở nhà.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Lam Cẩn không có biểu hiện gì, đôi mắt màu xanh xám sau tròng kính cũng không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào, nhìn thấy Nhan Tịch ở cửa lớn vẻ mặt không có gì thay đổi, chỉ nghiêng người ý bảo cậu đi vào trong.

Khoảnh khắc cửa mở ra kia, Nhan Tịch đã ngửi thấy mùi hổ phách quen thuộc, đây là mùi pheromone của Alpha của cậu, là liều thuốc an ủi mà cậu từng mê đắm khát khao nhưng sau ngày hôm nay chắc hẳn là sẽ khó ngửi thấy nó nữa ——!!

Nhan Tịch hít sâu một cái lấy lại tinh thần, cúi đầu khẽ ho một tiếng, sau đó yên lặng đi vào.

Mặc dù biết rõ mọi chuyện hết thảy chẳng còn cách nào thay đổi, cũng không có suy nghĩ tiếp tục cùng Lam Cẩn dây dưa lằng nhằng nữa, nhưng sau khi đi vào, nhìn thấy gương mặt của người đàn ông trước mắt, Nhan Tịch vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình. "Thuốc xúc tác tuyến thể cần phải liên tiếp dùng trong thời gian lâu dài, mới có thể đạt tới hiệu quả lý tưởng. Sao anh có thể làm được...?".

Nhìn gương mặt mấy ngày không gặp của Nhan Tịch đã tiều tụy đi rất nhiều, Lam Cẩn trầm mặc hai giây, cuối cùng vẫn là thật lòng nói. "Mua chuộc đồng nghiệp cùng bộ phận với em không khó!".

Nhan Tịch đầu tiên là sững sờ, sau đó cúi đầu cười tự giễu một tiếng, thấp giọng nói. "Thì ra là thế ——!!".

Việc đã đến nước này, Nhan Tịch cũng không còn tâm tư truy hỏi xem người đồng nghiệp mỗi ngày hạ thuốc cho cậu kia là ai. Tuy rằng trong lòng vừa tức giận vừa khổ sở, thế nhưng đối mặt với người như Lam Cẩn thì cậu có thể làm gì?

Trả đũa ư?

Cậu không có năng lực này!

Chửi mắng đánh đập sao?

Bài học nhất thời bốc đồng lúc trước vẫn còn đẫm máu bày ra trước mắt cậu.

Dù cho là đi tố cáo anh dùng thuốc lên người khác thì lấy năng lực của Lam Cẩn, ai có thể mảy may động vào anh?

Bản thân mình tiếp tục truy cứu, cắn chặt không buông —— khẳng định sẽ chỉ làm tình cảnh hiện tại càng thêm hỏng bét.

Nghĩ kỹ lại một chút thì cũng là do bản thân mình không đúng, biết rõ ràng bản thân mình và người như Lam Cẩn sẽ không có tương lai, cũng không có khả năng ở bên nhau cả một đời, nhưng vẫn dễ dàng tin vào điều đó! Giờ thì trách ai được đây?

Có trách thì trách mình ngu xuẩn, cho nên mới bị người ta coi là sủng vật đùa chơi đến mức xoay vòng vòng.

Nhan Tịch không nói thêm gì nữa, cố nén sự chua xót và khổ sở trong lòng, cũng không có đi nhìn người đàn ông trước mặt, quay người đi vào phòng ngủ.

Tất cả mọi thứ trong phòng ngủ đều là bộ dạng quen thuộc như cũ, đồ vật của cậu vẫn được đặt chỗ cũ, trong không khí cũng chỉ có mùi hổ phách và hoa sen nhàn nhạt, không có mùi pheromone xa lạ, hẳn là không có những người khác từng đến đây.

Nhan Tịch không muốn trậm chễ thêm, tìm vali ra rồi bắt đầu thu xếp hành lý.

May mà đồ vật cá nhân cần lấy cũng không nhiều lắm, những thứ mua sau này thì cũng không nhớ rõ được mua bằng tiền của ai, cậu cũng không đủ tinh lực đi phân rõ từng cái, cho nên dứt khoát không lấy đi.

Vậy là chỉ cần thu dọn một ít đồ cậu mang tới trước khi đến đây nên cũng không tốn bao nhiêu thời gian. 

Lam Cẩn đứng ở ngoài cửa phòng nhìn cậu im lặng lấy ra vali, nhanh chóng từ tủ quần áo lấy ra quần áo của cậu, dáng vẻ vội vàng kia tựa như là không muốn ở lại đây thêm một giây.

Hôm nay, trước nhìn thấy Nhan Tịch, hắn từng nghĩ tới rất nhiều biểu cảm của cậu sau khi hai người gặp nhau. Phẫn nộ, tổn thương, yếu đuối đáng thương, lại chỉ duy nhất không nghĩ tới người con trai này vậy mà lại lạnh nhạt bình tĩnh đến như vậy.

Chỉ đơn giản hỏi một vấn đề, sau đó là hoàn toàn im lặng bắt đầu thu dọn hành lý, không có biểu hiện ra cái gì phẫn nộ tổn thương, cũng không có chút nhu nhược đáng thương nào. Thậm chí từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn hắn đến một cái, quyết tuyệt như vậy, tựa như quá khứ hết thảy trước đó của hai người giống khói thoảng mây bay trong nháy mắt tan biến.

Lông mày đẹp đẽ của Lam Cẩn không khỏi nhăn lại, nhìn Nhan Tịch vẫn như cũ thu dọn đồ đạc, trầm giọng hỏi. "Gấp gáp như vậy là đã tìm được chỗ ở mới rồi sao?".

Nhan Tịch không có tâm trạng trò chuyện phiếm với Lam Cẩn, chỉ rầu rĩ "Ừ" một tiếng.

Nhưng không nghĩ tới, Lam Cẩn lại tiếp tục truy hỏi. "Ở chỗ nào?".

Nhan Tịch vừa ấn chặt hành lý trong vali vừa dùng sức kéo khóa kéo, lơ đễnh nói. "Ở chung cư Chính Hòa!".

Lam Cẩn dường như suy nghĩ một hồi mới nhớ được cái chung cư cũ kỹ không đáng được để ý kia. Mày không khỏi nhăn lại. "Cái chung cư đó tầng lầu cũng sắp sập tới nơi, sao có thể ở được?".

Nhan Tịch dùng hết sức lực mới kéo được khóa vali lên, thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi ngồi dậy, cậu kéo tay kéo vali ngẩng đầu cười cười với Lam Cẩn. "Cái này thì không nhọc Lam tổng hao tâm tổn trí!".

Dứt lời, liền kéo vali rời đi.

Không nghĩ rằng Lam Cẩn chân dài chỉ dùng một bước, thân thể cao lớn cường tráng vững vàng cản ở trước mặt cậu. Trong mắt đều là lạnh lùng, thể hiện ý tứ chủ nhân của nó đang không vui.

Nhan Tịch lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt.

Lam Cẩn mang theo lười biếng, nghiêng một chút. Âm thanh trầm thấp mang theo ý lạnh. "Tịch Tịch, em đã là Omega của tôi mà còn muốn đi đâu?".

Nhan Tịch không khỏi cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông vốn vô cùng quen thuộc mà giờ đây lại vô cùng xa lạ. Tự hiểu bây giờ không cần phải cùng người đàn ông này nói thêm bất cứ điều gì, nhưng vẫn là không nhịn được mở miệng. "Đúng vậy đó, tôi bị anh đánh dấu, là Omega của anh nhưng tôi vì sao lại trở thành Omega chẳng lẽ anh không biết sao?".

Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Tịch đỏ lên trông thấy, giọng cậu ấm ách. "Nếu không phải do anh thì tôi sao có thể phân hóa thành Omega, rõ ràng anh là người làm ra mọi chuyện, vậy mà còn có mặt mũi hỏi tôi muốn đi đâu ư?".

Lam Cẩn nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Nhan Tịch.

Đáy mắt tĩnh mịch vẫn làm người nhìn không thấu cảm xúc trong đó, nhưng vẻ mặt lại rất chân thành. "Trong chuyện này tôi xác thực đã làm tổn thương em, tôi sẽ giải thích rõ mọi chuyện, cũng cam đoan về sau sẽ đền bù mọi thứ cho em —— Tịch Tịch, ở lại bên tôi không tốt sao? Chỉ cần em ở lại bên cạnh tôi, tiền tài, địa vị, tất cả mọi thứ, tôi đều có thể cho em!".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi