CƯỠNG CHẾ PHÂN HÓA - NHẠN NHẤT HẠ

Có lẽ do Nhan Tịch ngủ quá nhiều, nên hiện tại không có chút khẩu vị, ăn hết nửa chén cháo cùng một vài miếng đồ ăn ăn kèm thì cậu không muốn ăn nữa.

Thấy Nhan Tịch thực sự không muốn ăn nữa thì Lam Cẩn cũng không ép buộc, đưa ly nước qua cho cậu. "Tôi đã để nhà bếp làm vài món bánh ngọt tráng miệng cho em, hiện tại nếu em không có khẩu vị thì chờ khi nào em muốn ăn đều có thể được".

Nhan Tịch nghe không lọt tai lời anh nói, theo ý tứ Lam Cẩn thì bây giờ không tính để cho cậu rời đi, bỗng dưng cậu có linh cảm xấu không giải thích được.

Cậu vừa có ý định mượn điện thoại của Lam Cẩn để dùng tạm, tìm biện pháp gọi người đến đón mình về thì quản gia gõ cửa bước vào, còn có mấy nhân viên y tế mặc áo blouse trắng đi theo phía sau ông.

Những lời vừa định nói ra khỏi miệng đành lập tức nuốt xuống, Nhan Tịch có chút khẩn trương nhìn quản gia và mấy nhân viên y tế kia. Chỉ thấy quản gia ở bên tai Lam Cẩn nói nhỏ vài cậu, sau đó Lam Cẩn gật nhẹ đầu, anh quay sang mỉm cười với Nhan Tịch, đôi mắt phía sau tròng kính hơi híp lại, trông có vẻ dịu dàng nói không nên lời nhưng đáy lòng Nhan Tịch lại dần dần chìm xuống.

"Vết cắn sau gáy của em cần được xử lý".

Được Lam Cẩn nhắc nhở, lúc này Nhan Tịch cũng mơ hồ cảm thấy gáy mình hơi ngứa ngáy, vô thức đưa tay lên sờ, lập tức đau đến hít một ngụm khí lạnh, cả khuôn mặt đều nhăn lại.

Trong mắt Lam Cẩn mang theo một tia đau lòng, hắn tiến tới vuốt nhẹ lêm gáy Nhan Tịch. "Lúc đó cả hai chúng ta đều đến kỳ phát tình, tình hình có hơi khó kiểm soát. Tôi ngửi được mùi pheromone của em là không khống chế được liên tục đánh dấu em. Đau lắm phải không?".

Nữ y tá trông có vẻ ôn nhu hiền lành bước lên phía trước, cẩn thận băng bó lại cái gáy tràn đầy vết cắn của Nhan Tịch. Một lát sau ngày càng có nhiều nhân viên y tế vây đến xung quanh cậu, kéo tay áo cậu lên muốn rút một ống máu, dọa cho Nhan Tịch vội vàng rụt cánh tay lại về phía sau.

Lam Cẩn ở bên cạnh trấn an. "Tịch Tịch đừng sợ, chỉ là thử máu một chút, em quên rằng ngày trước em cũng từng thử máu qua rồi sao?".

Nhan Tịch có chút bất an. "Đang êm đẹp tại sao lại muốn em thử máu?".

Lam Cẩn đưa tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu, xoa nhẹ nhàng. "Em đã hoàn toàn phân hóa thành Omega, cũng có nghĩa là em đã có khả năng sinh sản của Omega, dù là trước đây hay lần này chúng ta đều không dùng biện pháp tránh thai, bởi lý do an toàn cho nên chúng ta vẫn phải kiểm tra thêm lần nữa".

Nhan Tịch giờ mới hiểu ý trong lời nói của Lam Cẩn, trong nháy mắt cậu lập tức cảm thấy hoảng sợ. Bởi vì Dung Tước vẫn luôn muốn mang thai, cho nên đối với chuyện này cậu cũng từng hiểu rất rõ, xác suất thụ thai của Alpha cấp S là cực cao.

Vừa từ Beta phân hóa thành Omega không lâu, cho nên chưa bao giờ cậu nghĩ tới chuyện này. Thậm chí lúc trước một lòng một dạ ở bên Lam Cẩn, dự định ở cạnh anh cả đời thì cậu cũng chưa từng nghĩ tới hay lên kế hoạch mang thai.

Nhưng tình trạng thể chất hiện tại của cậu đúng là có khả năng này....

Mặc dù đã chấp nhận bản thân mình phân hóa thành Omega, thế nhưng cậu lại không có cách nào tiếp nhận chuyện mình sẽ mang thai rồi sinh con. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh bản thân vác bụng bầu hành động chậm chạp thì lông tơ trên người Nhan Tịch đã dựng hết lên, vã mồ hôi hột. Đối với chuyện mang thai này, phải nói là cậu hoàn toàn cảm thấy bài xích và sợ hãi.

Đột nhiên cằm cậu bị nắm lấy, Lam Cẩn ép buộc cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh xám ngắm nhìn gương mặt tái nhợt vì bất an của Nhan Tịch. Ánh mắt hắn có chút âm trầm. "Em sao vậy? Sao lại bị dọa thành dáng vẻ này rồi? Em không muốn mang thai con của tôi à?".

Nhan Tịch dùng đôi mắt sưng đỏ trừng anh, giọng run rẩy. "Anh đang nói đùa gì vậy? Chúng ta đã chia tay rồi, em làm sao có thể mang thai con của anh được?".

Đôi mắt sắc bén của Lam Cẩn nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của Nhan Tịch, thần sắc có chút âm trầm, hắn cứ giữ cằm cậu như vậy, chỉ im lặng một lát rồi nói. "Tịch Tịch, em muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì em mới hiểu, sự ràng buộc giữa chúng ta không phải chỉ một câu "Chia Tay" hay "Kết Thúc" thì có thể chặt đứt được".

"Trước đó em còn chưa rõ ràng tình cảnh của mình, nên tôi có thể thả em ra ngoài chơi vài ngày để em hiểu rõ và nhận ra rằng thế giới này nguy hiểm ra sao. Nhưng cuối cùng thì sao? Em vẫn phải về bên tôi, trừ bên cạnh tôi thì em chỗ nào cũng đi không được!".

"Em đã bị tôi đánh dấu rồi, nên mãi mãi chỉ có thể là của một mình tôi thôi, em đừng vọng tưởng cạnh em sẽ xuất hiện những người khác. Bây giờ em chưa muốn mang thai cũng được, đợi thêm vài năm nữa chúng ta lại cân nhắc vấn đề này....".

Nhan Tịch và Lam Cẩn nhìn nhau, cậu nhìn người đàn ông vừa nói ra những lời nhẹ nhàng như thế với vẻ mặt gần như hoảng sợ. Bên trong đôi mắt màu xám tro xinh đẹp là sự thâm sâu và khó đoán. Cho đến tận bây giờ, cậu mới hiểu ra người đàn ông này chưa bao giờ có ý nghĩ muốn thả cậu đi.

Trái tim Nhan Tịch run lên, giọng nói cũng run rẩy theo. "Tại sao lại là em? Lấy điều kiện của anh thì sẽ không có ít người có tiền đồ muốn ở bên anh. Tỷ lệ xứng đôi 99% thật sự quan trọng đến như vậy sao? Nếu như anh muốn, em có thể đưa cái tuyến thể có độ phù hợp cao này cho người khác!".

Lam Cẩn cảm nhận được Nhan Tịch đang thật sự bất an, hắn đưa tay ôm cậu vào trong ngực, ân cần quan tâm mà phát ra pheromone trấn an cậu. "Tịch Tịch, trước kia em là Beta cho nên trong thời gian ngắn có lẽ em sẽ không hiểu được sự xứng đôi giữa Alpha và Omega quan trọng đến như thế nào....".

"Chỉ cần độ xứng đôi cao đến 95% đã có thể nói đó là định mệnh, cho dù là chán ghét, chống cự lẫn nhau thì họ vẫn sẽ bị thu hút bởi đối phương mà thôi. Cũng giống như em bây giờ, rõ ràng là giận tôi nhưng vẫn sẽ bị pheromone của tôi quyến dũ, dưới tác dụng của pheromone cho dù em không muốn thì cũng không khống chế nổi mà muốn đến gần tôi....".

Nhan Tịch cười khẽ một tiếng, nói với Lam Cẩn. "Sao anh vẫn không chịu hiểu vậy? Em sinh ra là Beta, không phải Omega bẩm sinh. Cho nên làm sao có thể hiểu được định nghĩa về tỷ lệ xứng đôi trong suy nghĩ của Alpha và Omega các anh. Đúng là cơ thể em sẽ bị pheromone của anh khống chế dẫn đến mất kiểm soát, nhưng nó không có nào có thể loại bỏ đi sự chán ghét và kháng cự trong lòng em, điều này chỉ làm em càng thêm đau khổ mà thôi".

Lam Cẩn nhìn thấy sự yếu ớt từ bên trong Nhan Tịch, nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi lệ bên má cậu, thấp giọng nói. "Vậy thì em cứ ở bên cạnh tôi đi, một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm.... cho đến khi em quen với thân phận Omega và cho đến khi em cảm thấy cam tâm tình nguyện....".

-

Kiểm tra đo lường xong, nhân viên y tế xác định rằng Nhan Tịch không mang thai. Chưa đợi cậu kịp thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện ra Lam Cẩn —— người đàn ông này vậy mà nói được thì làm được, trực tiếp giam lỏng cậu.

Lúc đầu, Nhan Tịch cũng từng gây chuyện rồi nổi điên nhưng đều vô dụng. Biệt phủ Lam gia rất lớn, tường vây lại cao, cửa chính vừa đóng thì cậu có mọc cánh cũng khó lòng mà thoát ra được.

Cho dù cậu có gây ra chuyện gì hay nổi điên thì chỉ cần sau khi nhìn thấy Lam Cẩn xuất hiện, vừa cảm nhận được pheromone của anh là cả cơ thể mềm nhũn. Toàn thân từ trên xuống dưới không có chút sức lực, chỉ có thể rơi nước mắt cam chịu, để mặc Lam Cẩn muốn làm gì thì làm.

May mắn là mặc dù Lam Cẩn hạn chế quyền tự do của cậu, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày thì không đối xử tệ chút nào. Ngược lại anh còn để cho cậu hưởng một cuộc sống xa hoa lãng phí đến mức nghĩ đến cũng không dám nghĩ.

Thậm chí anh còn trả điện thoại lại cho cậu, cũng chưa bao giờ hạn chế cậu liên lạc với người bên ngoài.

Chỉ là hai người bọn họ cùng ngầm hiểu, coi như Nhan Tịch có điện thoại trong tay, có thể liên lạc được với người bên ngoài chăng đi nữa thì dựa vào vòng quan hệ và năng lực của cậu cũng không thể so sánh được với Lam Cẩn.

Ai dám cả gan cướp người trên tay Lam Cẩn đây?

Mà sự thật cũng chứng minh điều đó, sau khi lấy lại được điện thoại Nhan Tịch đã từng lén lút báo cho cảnh sát nhưng cho dù cậu có gọi đi bao nhiêu cuộc thì cũng giống như đá chìm dưới biển, sau đó cậu cũng hết hy vọng. Cũng phải thôi, Lam Cẩn đã đưa điện thoại di động trả lại cho cậu thì cũng có nghĩa là anh hoàn toàn chắc chắn cậu không thể nào thoát khỏi nơi này.

Dần dần, Nhan Tịch bắt đầu chấp nhận sự thật rằng mình trốn không thoát được và cũng không còn gây rối nữa, ngày ngày làm tổ ở trong biệt phủ của Lam gia.

Sau khi bị giam lỏng nửa tháng, Nhan Tịch triệt để trở nên ngoan ngoãn.

Buổi tối khi Lam Cẩn trở về, cậu cũng không còn náo loạn muốn đuổi hắn đi, cũng sẽ không giãy dụa không cho phép hắn chạm vào mình. Nửa đêm, Lam Cẩn quay lại ôm cậu vào lòng, thậm chí cậu còn nép vào người hắn trong vô thức.

.... Gạt bỏ hết thảy mọi thứ sang một bên, Lam Cẩn đối với cậu cực kỳ kiên nhẫn và dịu dàng. Chỉ là mỗi lần Nhan Tịch nhìn thấy gương mặt sáng sủa của Lam Cẩn nụ cười dịu dàng, cậu chỉ cảm thấy đáy lòng mình run rẩy.

Hiếm có được một ngày thời tiết tốt, bên ngoài ánh nắng chói chang rực rỡ. Nhan Tịch ngồi phơi nắng trên ghế nằm, chơi game đua xe offline trên điện thoại, lúc đang buồn ngủ thì Lam Cẩn trở về.

Anh mặc áo khoác, choàng khăn quàng cổ cho cậu, nói muốn dẫn cậu ra ngoài di dạo.

Đây là lần đầu tiên Nhan Tịch được ra ngoài kể từ khi cậu đến biệt phủ của Lam gia, cho nên tinh thần cậu khá hăng hái chẳng qua là vẫn không thèm để ý tới Lam Cẩn, dọc đường đi vẫn cắm mắt chơi game điện thoại.

Đối với sự lạnh lùng của Nhan Tịch, Lam Cẩn như cũ không buồn không giận, anh vẫn ân cần dịu dàng. Trước khi xuống xe không quên giúp cậu chỉnh lại khăn quàng trên cổ, rồi nắm lấy tay cậu đi về phía trung tâm mua sắm.

Hai người đi xem quần áo trước, Nhan Tịch hiển nhiên là không có hứng thú, nhưng Lam Cẩn lại trái ngược hoàn toàn, hắn rất hứng thú mua rất nhiều quần áo cho Nhan Tịch. Sợ Nhan Tịch đi lại lâu như vậy sẽ mệt mỏi, liền dẫn cậu đến phòng VIP của cửa hàng. Ngồi chỉ một lát thì thấy nhân viên cửa hàng liên tiếp bê ra rất nhiều khay nhung khác nhau, bên trên đều là đồng hồ hàng hiệu đắt đỏ.

Là thương hiệu đồng hồ mà Nhan Tịch yêu thích, chỉ khác là so với chiếc đồng hồ trước đây thì những chiếc này có giá đắt đỏ hơn rất nhiều.

Mỗi một chiếc đồng hồ đang bày trước mặt Nhan Tịch đều có giá trị bằng cả một căn nhà trung tâm giữa thành phố, nhưng Nhan Tịch vẫn chỉ cắm cúi vào trò chơi trên điện thoại, đến ngẩng lên nhìn cũng lười nhìn lấy một cái.

Lam Cẩn hỏi cậu có thích không, cậu cũng chỉ lắc đầu.

Cuối cùng Lam Cẩn tự tay chọn giúp cậu vài chiếc, sau đó lại chọn từ trong những chiếc thích hợp ra một cái đeo lên cổ tay Nhan Tịch.

Nhan Tịch nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình đắt hơn gấp mấy chục lần so với chiếc cậu thích hồi trước, kiểu dáng xa hoa phức tạp trông đẹp vô cùng, thậm chí cả đời này dù cho làm việc đến sống chết thì cậu cũng chẳng mua nổi nó, nhưng nay nhìn chiếc đồng hồ Nhan Tịch không tìm được ngôn từ có thể giải thích được tư vị trong lòng mình lúc này....

Cho nên —— cậu bây giờ giống như một tình nhân trong số những tình nhân khác của Lam Cẩn. Đúng không?

Nhan Tịch không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, vì vậy nên mới mở miệng nói ra hai từ hiếm hoi. "Em đói!".

Trong khoảng thời gian này rất ít khi Nhan Tịch chủ động nói chuyện với Lam Cẩn, bây giờ cậu có thể chủ động mở lời hẳn là đã rất đói bụng rồi.

Lam Cẩn nắm lấy bàn tay cậu, bao lấy trong lòng bàn mình, nhẹ nhàng xoa. Cười dịu dàng hỏi. "Tịch Tịch muốn ăn gì nào?".

Cơ thể gầy gò của Nhan Tịch lọt thỏm trong sofa mềm mại, mặc kệ cho Lam Cẩn nắm lấy tay mình, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ. "Muốn ăn cá hấp".

Lam Cẩn nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu. "Có phải trong thời gian này đồ ăn ở nhà làm quá thanh đạm rồi không? Em muốn thay đổi khẩu vị sao? Vậy chúng ta đến quán ăn Tứ Xuyên lần trước nhé?".

"Được". Nhan Tịch một bên lướt điện thoại, một bên gật đầu đồng ý.

Lam Cẩn đưa Nhan Tịch đến nhà hàng Tứ Xuyên mà hắn vừa nhắc tới, vì đang là giờ cao điểm dùng bữa nên không còn phòng trống riêng nào nữa, họ cũng chỉ đi hai người nên cũng không cần làm quá lên, vì thế liền để phục vụ tìm một chỗ ngồi yên tĩnh là được.

Lam Cẩn gọi cá hấp và vài món chiêu bài của nhà hàng, cũng không lâu lắm đồ ăn đã được mang ra, cá hấp phủ đầy ớt đỏ, mùi hương thơm cay khiến người khác thèm ăn.

Nhan Tịch thật sự rất muốn ăn cá hấp, vừa mới được đưa lên thì cúi đầu buồn bực ăn, đôi môi vì cay mà trở nên đỏ rực.

Ánh mắt cậu đen láy, trán thấm ướt mồ hôi, gương mặt đều vì cay mà ửng đỏ, thở hổn hển mà vẫn không ngừng được đũa, dáng vẻ đáng yêu cực kỳ.

Trong khoảng thời gian này Nhan Tịch rất ít khi thèm ăn, lúc ăn cơm cũng chỉ ăn qua loa vài miếng. Lam Cẩn thấy cậu có khẩu vị như thế thì đương nhiên rất vui vẻ, nhìn thấy dáng vẻ bé nhỏ lè lưỡi ra vì cay của cậu thì ân cần rót nước trái cây giúp cậu, dặn dò cậu ăn từ từ thôi. Nếu cậu thích, ngày mai hắn lại đưa cậu tới.

Nhan Tịch ăn hẳn một bát cơm đầy, nhưng dường như vẫn chưa thấy đủ, quay đầu gọi phục vụ thêm cơm.

Trong lúc chờ cơm, cậu lại ăn thêm hai miếng đồ ăn, sau đó đứng lên muốn đi nhà vệ sinh.

Vốn dĩ cho rằng Lam Cẩn sẽ đi cùng mình, nhưng không ngờ anh vậy mà không hề động đậy, chỉ dùng đôi mắt màu xám tro nhìn cậu một cái. Nhan Tịch đứng yên tại chỗ chờ đợi vài giây, cậu hơi bất ngờ đối với sự tín nhiệm của anh. Sau đó thấy anh không hề động đầy, cậu liền xoay người đi tìm nhà vệ sinh.

Nhan Tịch đã không còn tình nguyện muốn ở bên Lam Cẩn nữa, cho nên việc chạy trốn kia là không thể nào không xảy ra.

Cậu bình tĩnh bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa khóa buồng vệ sinh lại, giẫm chân lên bồn cầu nhìn qua ô cửa sổ bên trên, lập tức thấy người đàn ông lạ mặt đang chờ cậu ở bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi