CƯỠNG CHẾ PHÂN HÓA - NHẠN NHẤT HẠ

Khi những kẻ mạnh hơn người bình thường gặp nhau, tất nhiên là sẽ đỏ con mắt rồi, mà cách bọn họ đối đầu cũng rất vi diệu, mặt đối mặt cãi nhau là cách trẻ con nhất mà bọn họ cùng nhau lựa chọn.

So với những lời mỉa mai kiểu như "Ô kìa, vợ mày đá mày ra rìa rồi ôm con bỏ chạy" thì show ân ái mới là cách trả thù thâm độc nhất, mặc dù đến hiện tại Lam Cẩn hắn vẫn chưa ôm được người về nhà, nhưng ít ra vẫn còn tốt hơn so với đối thủ không phải sao?

Vì thế, chủ tịch Lam thị chẳng thèm để tâm đến hình tượng trưởng thành đĩnh đạc hàng ngày của mình, mà đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng chói mù mắt chó người nhìn, lượn tới lượn lui trước mặt Mặc Từ rất lâu, đầu hất cao đầy kiêu ngạo.

Ngay khi Lam Cẩn đi qua trước mặt mình lần thứ N, Mặc Từ thật sự đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Hắn ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Lam Cẩn. "Ép vợ mình tới mức phải tự hủy tuyến thể thì kiêu ngạo cái gì?".

Lam Cẩn bình tĩnh giơ bàn tay đeo nhẫn lên. "Vợ anh thì bỏ đi rồi!".

Mọi người bên cạnh: Một kích trí mạng!

Mặc Từ tiếp tục mắng. "Đỡ hơn cái loại phải giả vờ đáng thương thê nô trước mặt vợ mình!".

Lam Cẩn tiếp tục lặp lại động tác giơ cao bàn tay đang đeo nhẫn. "Vợ anh bỏ đi cùng hai đứa con!".

Mọi người đứng bên cạnh hóng hớt: "....".

Mặc Từ như ăn ớt. "Vợ cậu mắt không tốt mới lựa chọn cậu!".

Lam Cẩn làm bộ thở dài. "Vợ anh mắt rất tốt phải không? Nên mới lựa chọn ôm con bỏ chạy khỏi anh!".

Mặc Từ: "....".

Mọi người: "....".

Ai có thể ngờ được là hai Alpha cấp S, một người là ông lớn mảng kinh doanh, một người là triệu phú, lại không chút khiêm tốn mà xòe cả đuôi công kiêu ngạo như thế trong bữa tiệc quốc tế cao cấp như vậy.

Một chiêu chí mạng như thế hiển nhiên Mặc Từ bị đánh bại, cho nên dù muốn thì anh ta cũng không thể đôi co với người đàn ông trước mặt nữa.

Cái cách mà Lam Cẩn chiến thắng trong cuộc đấu khẩu này không khác gì hắn đã chiến thắng một hạng mục kinh doanh lớn, nhìn đối thủ của mình bất lực thu mình lại một góc trong bữa tiệc, chỉ có thể nhìn ảnh chụp của vợ con để thỏa lòng mong nhớ, đột nhiên Lam Cẩn không muốn ở lại đây nữa.

Lam Cẩn đặt ly rượu trong tay xuống, mau chóng rời khỏi sảnh tiệc, hắn muốn nhanh chóng trở về nước, để kịp làm bữa tối cho vợ trước khi tan làm.

Lam Cẩn vừa đi vừa bấm điện thoại, chờ đầu dây bên kia được kết nối, hắn mỉm cười dịu dàng. "Bảo bối, anh sắp về rồi, tối nay em và con muốn ăn gì?".

Con đường theo đuổi vợ dài dằng dặc đầy ải nguy nan, thế nhưng tất cả đều đáng giá.  

[END Phiên Ngoại]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi