CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Khí linh của Tiên Phủ đã từng đi theo một vị đại đế. Cho nên nó biết rất nhiều chuyện. Ngay cả trong thời đại của Kinh Hồng đại đế, Táng Ngọc vẫn chỉ là thứ trong truyền thuyết.

Khí linh tiếp tục nói: “Theo tôi biết, Táng Ngọc đã từng có một vị chủ nhân. Anh ta họ Thiên và cũng là người bảo vệ Táng mộ. Anh ta vô cùng mạnh mẽ, vào cái khoảng thời kỳ lịch sử ấy có thể nói anh ta chính là đệ nhất cao thủ. Chỉ là bỗng dưng không biết vì cớ gì, anh ta lại biến mất mà Thiên gia cũng chẳng thấy tăm hơi”

“Không ngờ ở cái đại lục Thiên Long nhỏ bé này lại có thể gặp được con cháu của vị bảo vệ Táng mộ đó.”

Khí linh không khỏi thở dài. Là con cháu của người mạnh nhất lịch sử vậy mà bây giờ lại sa sút thế này!

Giang Cung Tuấn trong lòng hỏi: “Vậy Táng Ngọc này rốt cuộc là có liên quan gì tới khe nứt được phong ấn? Tại sao lúc phong ấn bị lỏng Táng Ngọc lại xuất hiện thiên địa dị tượng?”

Khí linh giải thích: “Táng Ngọc là thứ được hóa thành từ ý niệm của vô số cường giả sau khi chết. Mà Táng ở đây có nghĩa là chôn cất, những cường giá năm đó lúc nằm xuống không phải được mai táng đàng hoàng trong phần mộ mà nằm rải rác khắp nơi trong trời đất. Kể cả phong ấn ở trái đất cũng là là trời đất tự mình phong ấn cho nên đương nhiên cũng có chút liên hệ.

Còn. chuyện bây giờ giữa chúng có mối liên hệ cụ thể gì thì tôi cũng không biết. “

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn có chút buồn bực: “Chứ chẳng phải phong ấn bây giờ của trái đất liên quan đến Ma tộc à?”

“Cũng không hẳn” Khí linh giải thích: ” Năm đó Ma tộc đột nhiên xuất hiện trên trái đất chỉ là vì trên trái đất có một thứ vô cùng hấp dẫn đối với bọn họ. Nhưng khi Ma tộc sắp chiếm được trái đất họ lại chọn cách rút khỏi đó. Còn về chuyện Ma tộc tại sao lại rút khỏi địa cầu tôi cũng không rõ. Còn phong ấn cũng không phải do Ma tộc phong ấn mà là trời đất tự mình phong ấn”

“Tôi chỉ biết rõ một điều rằng năm đó trời đất phong ấn lại là để bảo vệ trái đất. Bởi vì trái đất sắp đứng trước nguy cơ bị Ma tộc xâm chiếm, trái đất lựa chọn phong ấn mục đích chính là để phục hồi và chuẩn bị tốt nhất cho mọi thứ.”

Khí linh nói ra rất nhiều bí mật.

Trước giờ Giang Cung Tuấn vẫn luôn cho rằng phong ấn trên trái đất bấy giờ là do Ma tộc làm.

Lại không ngờ rằng đây lại là do trời đất từ mình phong ấn.

Khí linh nói tiếp: “Mở ra bốn ấn của phong ấn cũng là do trời đất tự mở, đây mới chính là bảo vật thực sự. Nhưng năng lực bây giờ của anh vẫn còn quá yếu, không thể phát huy hết uy lực của bốn ấn phong ấn. Hơn nữa là bốn ấn của phong ấn vẫn chưa được mở ra cho nên sức mạnh của nó vẫn chưa hoàn toàn xuất hiện và chỉ khi phong ấn mở ra nó mới có thể phát huy sức mạnh.

Một lần nữa khi linh phổ cập kiến thức cho Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Vậy Táng Ngọc này có chức năng gì?”

Khí linh nói: “Tôi từng nghe Kinh Hồng đại để nói rằng Táng Ngọc chính là chìa khóa để vào Táng mộ. Mà Táng mộ lại là một thứ tự nhiên trời đất sinh ra, bên trong ẩn chứa rất bí mật tối thượng của trời đất. Nhưng những thứ này quá xa vời đối với anh.”

“O!”

Giang Cung Tuấn nghe thì nghe nhưng vẫn cải hiểu cái không.

Thiên Linh Chi thấy Giang Cung Tuấn cầm ngọc bội đến ngẩn người cũng không quấy rầy anh.



Trao đổi với khí linh xong, Giang Cung Tuấn trao trả ngọc bội lại cho Thiên Linh Chi và nói: “Công chúa Linh Chi, tôi trả lại ngọc bội cho cô này, cô mau cất nó đi. Mặc dù tôi không biết nó là gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng nó chắc chắn là một bảo vật siêu cấp vũ trụ.”

Giang Cung Tuấn đã biết rõ ngọc bội này là gì Nhưng anh cũng không nói gì ra.

Anh cũng rất muốn có Táng Ngọc này. Nhưng đây lại là bảo vật gia truyền của Thiên gia và đương nhiên là không thuộc về Giang Cung Tuấn.

Tuy tay anh trả lại nó cho Thiên Linh Chi nhưng trong lòng lại nghĩ không biết làm sao để có được bảo vật. Theo anh nghĩ, cách duy nhất là theo Thiên Linh Chi trở về Thiên Long quốc và gặp phụ hoàng của cô làm một cuộc giao dịch, từ đó lấy được Táng Ngọc.

Tuy bây giờ nếu có lấy cũng không dùng được. Nhưng khí linh đã nói bên trong Táng mộ ẩn chứa bí mật vô cùng to lớn nói biết đâu không xa anh sẽ có thể sử dụng được nó.

Thiên Linh Chi khẽ gật đầu và nhanh chóng cắt Táng Ngọc. Giang Cung Tuấn cũng không nói nhiều, anh ngồi khoanh chân trên tảng đá, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thiên Linh Chi giờ đây rất không yên lòng. Bởi vì cô ấy đang rất lo lắng cho gia tộc. Lúc cô ấy chạy trốn, để đô đã bị cường giả của Ám Điện bao vây, cô rất lo lắng rằng điều gì đó không may có thể xảy ra với gia tộc.

Cô ấy liếc nhìn Giang Cung Tuấn vẻ mặt nhàn nhã thì muốn thốt lên một điều gì đó nhưng cổ họng vừa nhúc nhích lại không biết nên nói gì.

“Công chúa”

Một lính canh tiến lại gần Thiện Linh Chi nói nhỏ: “Khi chúng ta rời khỏi để, đồ rất nhiều cường giả của Ám Điện xuất hiện và bao vây để đô. Tính đến thời điểm này cũng đã ba ngày trôi qua.

Nếu chúng ta không kịp trở về, chỉ e là…”

“Tôi biết, nhưng…”

Thiên Linh Chi sốt ruột vô cùng. Nhưng nếu cô ấy có vội vàng quay về thì cũng vô ích. Bây giờ chỉ khi cô ấy cũng trở về với Giang Cung Tuấn thì may ra mới có thể cứu được đế quốc và gia tộc.

“Ân… ân nhân!”

Thiên Linh Chi không thể nào chờ đợi thêm được nữa. Cô ấy lập tức gọi Giang Cung Tuấn.

Giọng nói của cô ấy khiến Giang Cung Tuấn phải mở mắt, anh nhìn Thiên Linh Chi và nhẹ giọng hỏi: “Công chúa, có chuyện gì vậy?”.

Trên mặt Thiên Linh Chi có chút bối rối mang theo đó là một chút khẩn cầu, cô ấy nói: “Lúc tôi chạy trốn khỏi để đô, nơi đó đã bị rất nhiều cường giả của Ám Điện bao vây. Đến bây giờ cũng đã ba ngày trôi qua rồi. Tôi… ôi sợ để đô sẽ xảy ra chuyện không may gì mất.”

“Vậy cô muốn quay về ngay lập tức sao?” Giang Cung Tuần liếc nhìn Thiên Linh Chi. Anh có thể thấy được Thiên Linh Chi đang rất sốt ruột.

Ngay giờ phút này, trong lòng anh cũng có chút do dự. Không biết có nơi lợi dụng sự lo lắng của Thiên Linh Chi mà lừa cô làm thêm một cuộc giao dịch buộc cô ấy phải đánh đổi bằng Tăng Ngọc?

Thiên Linh Chi không hề biết chút gì về nguồn gốc của Táng Ngọc. Nhưng anh đây là thứ mà những chủ nhân trước của Tiên Phủ đã từng cố gắng hết sức để tìm kiếm.

“Đúng vậy”



Thiên Linh Chi không thèm quan tâm đến hình tượng của chính mình, cô ấy đột nhiên quỳ xuống mặt đất, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lộ ra vẻ cầu khẩn: “Kính xin công lập tức tới Thiên Long để đồ cứu Thiên gia của tôi. Nếu công tử thực sự có thể cứu giúp được Thiên gia tôi, Thiên gia tôi nhất định sẽ báo đáp công tử bằng mọi giá. “

Thiên Linh Chi càng lo lắng bao nhiêu thì Giang Cung Tuấn lại càng không đếm xỉa bấy nhiêu.

Anh giờ chỉ muốn chiếm được Táng Ngọc, nhưng anh cũng không biểu hiện ra quá rõ ràng.

Điều mà anh muốn chính là để cho Thiên Linh Chi chủ động đưa Táng Ngọc cho anh.

“Công chúa dù gì cũng đã ba ngày trôi qua rồi. Nếu như Thiên gia thật sự xảy ra chuyện chắc cũng đã xảy ra chuyện từ lâu rồi” “Nhưng…” Thiên Linh Chi lòng như lửa đốt. Giang Cung Tuấn ngắt ngang lời cô: “Yên tâm đi, không sao đâu, sáng mai chúng ta sẽ khởi hành sớm”.

“Ôi..”

Thiên Linh Chi thở dài bất lực. Còn Giang Cung Tuấn thì tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng anh cũng có chút thất vọng. Tại sao Thiên Linh Chi lại không đưa Táng Ngọc và cầu xin anh lên đường ngay lập tức?

Dù rất muốn nhưng Giang Cung Tuấn cũng không nói ra, Thiên Linh Chi lại không mở lời. Anh không thể biểu hiện ra anh có ham muốn rất lớn đối với Táng Ngọc.

Nửa đêm vắng lặng. Trong rừng núi gió thổi vị vu, cành cây xào xạc. Giang Cung Tuấn ngồi khoanh chân trên mặt đất hấp thu linh khí trời đất để tu luyện.

Linh khí ở đại lục Thiên Long rất khan hiếm, ít hơn rất nhiều so với linh khí ở trái đất. Thảo nào chẳng có cường giả lợi hại nào đây.

Còn Thiên Linh Chi thì sốt ruột vô cùng, cô ấy cứ đi đi lại lại và không ngừng nhìn lên bầu trời mong sao bình minh sớm tới.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Giờ đây đối với Thiên Linh Chi mỗi một giây dài như cả một năm, một đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã trôi qua.

“Ân nhân, trời…trời sáng rồi! Chúng ta có thể khởi hành được chưa?”

Mới sáng sớm, Thiên Linh Chi đã nóng lòng đánh thức Giang Cung Tuấn đang tu luyện.

“Trời sáng rồi à?”

Giang Cung Tuấn đứng lên, hít một hơi thật sâu.

“Vâng, trời sáng rồi, chúng ta mau lên đường thôi!”

Thiên Linh Chi lo lắng nói.

“Được rồi, nhanh lên nào! Chúng ta đi thôi.” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói. “Muốn đi? Làm gì có chuyện dễ như vậy” Đúng lúc này, một giọng nói từ đầu đó đột nhiên vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi