CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Hiện nay người có vai vế cao nhất ở nhà họ Thiên chính là Thiên Ly. Nếu muốn biết chuyện phong ấn trời đất với ngọc bội có liên hệ gì không cứ việc hỏi Thiên Ly.

Thiên Ly nghiêng đầu nói: “Cái này tôi cũng không biết, bởi có nhiều chuyện được truyền lại cũng đã đứt đoạn rồi. Có một chuyện tôi còn dám chắc ngọc bội gia truyền của Thiên gia chắc chắn không đơn giản, bên trong nhất định còn ẩn chứa huyền cơ” Ngọc bội có bí mật gì đến Thiên Ly cũng không biết.

CỜ” Thần sắc Thiên Linh Chi mang chút thất vọng nhưng cô ta cũng không muốn nói thêm liền thay đổi chủ đề: “Ông nội, phiền người dẫn Giang đại ca đi xem hang đá ạ”.

“Thiên Hồng cô dẫn bọn họ đi” Thiên Ly căn dặn cô gái trẻ bên cạnh. Cô ta nhìn qua tuổi còn rất nhỏ ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc rất giản dị. Bộ quần áo màu xanh mang chút vị của con gái nhà nông nhưng cô ta trông rất xinh đẹp ngây thơ.

“Vâng ông nội” Thiên Hồng nhìn Thiên Linh Chi và Giang Cung Tuấn rồi nói: “Chị Linh, anh Giang mời đi bên này” Dưới sự chỉ dẫn của Thiên Hồng hại người đi đến phía sau thôn.

Sau thôn có một ngọn núi. Trong núi có cây đại thụ cành lá xum xuê che chắn cả bầu trời, trên mặt đất được che phủ bởi những chiếc lá rụng. Bước lên những chiếc lá ấy sẽ phát ra những âm thanh xào xạc còn có những vật khí màu trắng bay ra. Đi trên con đường này khoảng mười phút một vách núi xuất hiện trước mắt Giang Cung Tuấn. Dưới vách núi có một cái động, cửa vào động cũng không quá lớn chiều cao năm mét bề ngang khoảng ba mét.

Rất nhanh liền đi tới cửa hang đá. Thiên Linh Chi liền giải thích: “Anh Giang, đây là hang đá”

Giang Cung Tuấn xem xét, bên trong động tối tăm cái gì cũng không nhìn thấy. Cho dù anh là tu sĩ, lực nhìn rất tốt cũng không thể nhìn ra bên trong hang đá này có gì.

Thiên Hồng đứng cạnh liền nói: “Đã tới nơi rồi, chị Linh, anh Giang vào đi. Tôi không vào nữa, có điều hai người nhớ cẩn thận bởi càng vào sâu hang đá càng không thấy đáy, bên trong đường quanh co khúc khuỷu dễ bị lạc lắm đấy”. . Truyện Xuyên Nhanh

“Cảm ơn đã nhắc nhở” Giang Cung Tuấn mở miệng. Anh đối với hang đá của nhà họ Thiên quả thật có hứng thú rốt cuộc trong hang này ẩn chứa bí mật gì đây? Anh không muốn chần chừ liền bước nhanh vào bên trong. Thiên Linh Chi vội đi theo sau lưng anh.

Sau khi vào trong hang đá, bên trong rất rộng lớn xung quanh có mô hình thạch nhũ trông quái dị mặt đất thì gồ ghề ẩm ướt. Vừa bước vào liền có một cỗ khí lạnh tràn tới. Cho dù Giang Cung Tuấn là võ giả lớn mạnh cũng cảm giác được cái lạnh giá của nó tựa như bản thân đang ở vực băng vậy.



“Lạnh quá” Giang Cung Tuấn chịu không được liền rùng mình. Thiên Linh Chi bên cạnh lập tức giải thích nói: “Bởi vì dưới hang đá có vực băng nên mới lạnh đến vậy.”

“Như vậy à, khó trách” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu cũng không nghĩ nữa. Anh nhìn con đường bốn phía hỏi: “Đi đầu tiếp đây?” Thiên Linh Chi nghiêng đầu nói: “Tôi cũng không biết, đường đi trong hang đá này rất kỳ lạ bất cứ lúc nào cũng xảy ra biến đổi. Bây giờ là như thế nhưng khi anh ra khỏi đây rồi lại đi vào, con đường sẽ thay đổi”.

Nghe vậy thần sắc Giang Cung Tuấn kinh ngạc hỏi: “Thần kỳ như vậy sao?” “Đúng, rất thần kỳ”

Thiên Linh Chi gật đầu nói: “Bởi vì hang động quá mức thần kỳ nên thành viên trong gia tộc chúng tôi sau khi trưởng thành đều đến đây tìm tạo hóa. Có điều, mặc dù thần kỳ đến thế nhưng năm tháng qua đi thành viên trong tộc cũng không khám phá được bí mật gì. Sau một quãng thời gian cũng không còn ai lui tới nữa”

Giang Gung Tuấn cảm thấy việc này thật thú vị nơi đây quả thần kỳ. Anh đã có Tiên phủ bên trong Tiên phủ có Huyền và Tổ Quỳnh là hai vị cường giả siêu cấp. Dưới sự chỉ điểm của hai người họ, nói không chừng anh có thể tìm ra được bí ẩn của hang đá này.

“Chúng ta mỗi người chia nhau ra tìm thử cô thấy thế nào? Anh nhìn Thiên Linh Chi rồi hỏi. Anh không muốn đi cùng cô ta bởi vì đây là khu vực của nhà họ Thiên, nếu anh tìm ra tạo hóa khó tránh nhà họ Thiên sẽ thù hằn anh. Mặc dù anh không sợ nhưng tránh được bao nhiêu phiền phức thì càng tốt bấy nhiêu.

“Được” Thiên Linh Chi khẽ gật đầu. Sau đó Giang cung Tuấn rẽ vào một con đường khác. Thiên Linh Chi đi theo hướng ngược lại. Giang Cung Tuấn công vào sâu bên trong, con đường xuất hiện càng nhiều anh cũng không biết nên đi hướng nào.

“Huyền, Huyền” Sau khi tách khỏi Thiên Linh Chi anh mới bắt đầu gọi Huyền trong Tiên phủ.

Rất nhanh trong đầu liền truyền đến tiếng nói: “Chủ nhân, tôi đây” Giang Cung Tuấn nói: “Tôi đã đến tổ địa của nhà họ Thiên ở đây rất thần bí. Nghe nói đây là khu vực do cường giả mạnh nhất nhà họ Thiên để lại, ông có biết ở đây có tạo hóa gi không?”

Lúc này trong Tiên phủ, Huyền đang đứng tại công phủ thành chủ. Ông ta thông qua Tiên phủ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. “Đời tôi cảm ứng thử” Huyền bắt đầu cảm ứng, một lát sau thần sắc anh ta chấn động.

“Chủ nhân, đây là đại tạo hóa. Là tạo hóa của đất trời”



“Tạo hóa gì cơ? Trong lòng Giang Cung Tuấn đầy vui mừng nhịn không được liền hỏi. Khí Linh nói: “Nơi này quả thực là do vị cường giả siêu cấp kia để lại thực lực người này không dưới Kinh Hồng đại để. Theo như tôi cảm ứng được nơi đây là trận pháp cao cấp mà trong trận còn ẩn chứa rất nhiều bảo vật nghịch thiên”

Giang Cung Tuấn một mặt vui mừng nhịn không được liền hỏi: “Sẽ có bảo vật nghịch thiên gì?”

Huyền nói: “Trận pháp này rất uyên thâm tôi không tinh thông trận pháp, nhất thời không có cách phá trận nhưng theo như tôi cảm ứng được trong hang động có một cỗ lực lượng sống rất mạnh mẽ”.

Nghe vậy Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt hỏi: “Ý của cậu là trong hang động này có sự tồn tại của vị cường giả siêu cấp ấy hả?” “Cũng không hẳn là như vậy? Huyền nói tiếp: “Lực lượng sống này mặc dù rất mạnh nhưng đang trong trạng thái ngủ say, nếu tôi đoán không sai đây chắc là hậu duệ của gia tộc này thời thượng cổ, bị phong ấn tại đây vẫn chưa xuất hiện”

“Hậu duệ còn chưa xuất hiện?” Giang Cung Tuấn kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Huyền nói: “Tổ Quỳnh am hiểu trận pháp hơn tôi, để cô ấy giúp chủ nhân đi. Sau mấy giây trong giới chỉ trên ngón tay hiện ra một đạo ánh sáng trắng. Sau đó một nữ tử xinh đẹp khoác trên mình bộ váy trắng xuất hiện trong tầm mắt Giang Cung tuấn.

“Chị Tổ Quỳnh?” Sau khi thấy Tổ Quỳnh hiện thân, Giang Cung Tuấn hơi sững sờ hỏi: “Chị, chị có thể rời khỏi Tiên phủ sao?”

Tổ Quỳnh trợn mắt nói: “Tại sao không thể rời khỏi?”

Lời này khiến Giang Cung Tuấn không thể phản bác. Mấy giây sau Giang Cung Tuần mới cười hị hị nói: “Thế thì tốt, sau này tôi gặp được kẻ thù khó xơi đành nhờ chị ra tay cứu giúp. Có chị đây thế gian này tôi sẽ không còn sợ ai nữa, cho dù là lão tổ của phong ấn chi địa siêu cấp hay là thần tiên bậc cao cũng chưa chắc là đối thủ của chị!”

Tổ Quỳnh trợn mắt nói: “Cậu mơ đi, bởi vì một vài hạn chế tôi sẽ không ra tay tùy tiện. Tôi chỉ có thể gián tiếp giúp cậu thôi, ví dụ như truyền cho cậu tuyệt học. Nhưng nếu tôi trực tiếp ra tay giúp cậu tôi phải nhận lấy báo ứng lớn”.

“Có ý gì?” Giang Cung Tuần bí bách hỏi: “Nhân quả gì?” “Bây giờ cậu không cần thiết phải biết, đợi khi cậu đủ mạnh sẽ hiểu thôi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi