Núi Bất Sơn.
Núi Bất Sơn là vùng đất phong ấn.
Nơi này nằm trong Đoan Hùng.
Từ khi phong ấn xuất hiện rạn nứt, sau khi linh khí hồi phục lại thì những khu vực không biết xuất hiện trong núi Bất Chu càng ngày càng nhiều.
Dường như qua mỗi một thời gian thì sẽ xuất hiện thêm một vài dãy núi.
Vùng đất nơi Minh Lam Tông ở chính là dãy núi xuất hiện cuối cùng sau khi linh khí hồi phục, linh khí ở dãy núi này rất mạnh, dưới dãy núi còn có rất nhiều linh căn.
Lúc này, tại Minh Lam Tông.
Bảo Văn ngồi trong đại điện, yên lặng chờ đợi tin của Bảo Bác.
Nhưng lâu như vậy rồi vẫn chưa có tin tức truyền đến.
Ông ta lấy điện thoại ra gọi cho Bảo Cảnh.
Nhưng lại không thể gọi được.
Bởi vì Bảo Cảnh đã chết dưới sức mạnh của Luyến Bá vô tận rồi.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào xảy ra chuyện rồi sao?” Trong lòng Bảo Văn dâng lên linh cảm xấu.
“Người đâu.”
Ông ta hét lên.
Sau đó mấy tên thị vệ đi vào xong, quỳ một chân xuống đất: Thưa tông chủ.
Bảo Văn đứng lên dặn dò: “Mau đi điều tra xem trong rốt cuộc vùng biển của thành phố Đông Hải ở Đoan Hùng đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Vâng.
Lúc này, Giang Cung Tuấn đã quay về Đông Hải.
Sau khi quay về, anh cũng chỉ dặn dò vài câu với tướng quân đang đóng giữ rồi sau đó vội vội vàng vàng chạy về núi Bất Sơn.
Bởi vì anh đã đoán được Bảo Văn âm thầm giở trò trong chuyện này, như vậy anh cần phải giết đến Minh Lam Tông trong thời gian ngắn nhất.
Anh phải tiêu diệt Bảo Văn, không thể cho ông ta cơ hội chạy trốn, nếu không Bảo Văn chạy được rồi thì sau này sẽ càng phiền phức hơn.
Cho dù không phải Bảo Văn ngầm giờ trò thì ông ta cũng phải chết.
Không lâu sau bốn người Giang Cung Tuấn, Ngô Huy, Tiêu Dao Vương và Trần Vũ Yến đã xuất hiện bên ngoài núi Bất Chu.
Bên ngoài núi Bất Chu
Ngô Huy hỏi: “Boss à, lần này phải dùng đến bốn trăm nghìn quân không?”
“Chắc chắn rồi.” Giang Cung Tuấn nói: “Mặc dù sức mạnh của tôi có thể bùng nổ hoàn toàn và có thể chiến một trận với tiên, nhưng không đảm bảo có thể đánh chết.
Nhưng có bốn trăm nghìn quân thì không như vậy, bọn họ có thể cung cấp sức mạnh cho tôi.
Có những sức mạnh này tôi giết chết được tiên là chuyện dễ như trở bàn tay”
“Um.”
Ba người khác gật đầu.
Sau đó Giang Cung Tuấn lại mở tiên phủ ra lần nữa và thả bốn trăm nghìn quân ra.
Nhưng bốn trăm nghìn quân này không đi lên phía trước mà đóng quân ở bên ngoài núi Bất Chu.
Ngô Huy, Tiêu Dao Vương và Trần Vũ Yến cũng ở lại bên ngoài.
Giang Cung Tuấn đi một mình vào trong núi Bất Chu.
Lúc này, trong Minh Lam tông trên núi Bất Chu.
Vảo Văn ngồi vị trí đầu não ở đại điện, phía dưới ông ta có một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất: “Thưa tông chủ, đã có tin tức rồi.
Chết hết rồi.”
“Cái gì?”
Bảo Văn kinh ngạc đứng bật dậy.
Người đàn ông đó lôi điện thoại ra, sau đó mở một vài tấm ảnh rồi nói: “Đây là một số hình ảnh được chụp lại từ vệ tinh quốc gia.”
Bảo Văn vung tay ra, trong lòng bàn tay biến ra một luồng sức mạnh lớn và lôi điện thoại đi.
Ông ta nhìn điện thoại, nhìn tấm hình bên trong đó và thấy trận pháp được tạo thành từ bốn trăm nghìn quân, nhìn thấy cự kiểm siêu cấp và cả Luyến Bá vô tận.
Sau khi nhìn thấy những điều này, trên gương mặt già nua của ông ta cứng đờ lại.
“Đáng chết”
Ông ta tức giận chửi.
“Giang Cung Tuấn đáng ghét.”
Trong lòng ông ta dâng trào ngọn lửa giận.
Giang Cung Tuấn giết người của nhà họ Chung, hơn nữa còn là một người tiên.
Tiên cũng được coi là sự tồn tại vô cùng mạnh ở ba nghìn vùng đất phong ấn, nhưng bây giờ lại chết như vậy.
“Phải làm sao đây?”
Ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Giang Cung Tuấn có thể giết chết Bảo Bác thì cũng có nghĩa anh có thể giết chết ông ta, mà ông ta đã kết thù oán với Giang Cung Tuấn từ lâu rồi.
Lúc này ông ta cũng không để ý nhiều như vậy.
“Người đầu.
Một vài thị vệ đi vào bên trong.
“Thưa tôn chủ.”
Gương mặt Bảo Văn tối sầm lại, dặn dò: “Đi, đi bắt tất cả những người có liên quan đến Giang Cung Tuấn cho tôi, nhất là con gái và vợ của cậu ta.”
Ban đầu Bảo Văn không có ý định bắt người, nhưng bây giờ ông ta không còn cách nào khác.
“Vâng.”
Đệ tử của Minh Lam Tông nhanh chóng rời đi.
Mà lúc này Giang Cung Tuấn đã xuất hiện trong núi Bất Chu.
Trong núi Bất Chu hội tụ sinh linh của ba nghìn thế giới, anh vừa mới xuất hiện đã được nhận ra ngay.
“Giang Thần, đây là Giang Thần.”
“Người đánh bại Ma Lặc.”
“Anh ta có một trăm linh tám miếng Luyến Bá vô tận, mặc dù sức mạnh rất yếu nhưng lại có thể chém tiền.
Anh ta đến núi Bất Chu làm gì?”
Các sinh linh ở xung quanh nhìn Giang Thần rồi chỉ chỉ trò trò.
Giang Thần không hề để ý mà chắp tay sau lưng, sải bước đi từng bước về phía Minh Lam Tông ở.
Không bao lâu sau anh đã xuất hiện trong khu vực mà Minh Lam Tông
Nơi này là một dãy núi chập chùng, dưới chân núi có một tảng đá vô cùng lớn cao chót vót, phía trên khắc ba chữ: Minh Lam Tông.
“Ai vậy?”
Giang Cung Tuấn vừa mới xuất hiện đã bị đệ tử của Minh Lam Tông phát hiện, lập tức có bảy tám đệ tử của Minh Lam Tông đi đến và chặn đường anh lại.
Sau khi nhìn rõ Giang Cung Tuấn, những đệ tử này chợt rút kiếm ra, đồng thời đề phòng mà lùi về phía sau mấy bước.
Giang Cung Tuấn chắp tay sau lưng, vẻ mặt ung dung rồi thản nhiên nói: “Giang Cung Tuấn Vương nước Đoan Hùng, Hoàng Đế Long Quốc.
Lần này tôi đến Minh Lam Tông là muốn thanh toán một vài nợ cũ, không muốn chết thì cút ra.
Lời nói rất thản nhiên nhưng lại vô cùng uy nghiêm.
Sức mạnh của những đệ tử Minh Lam Tông này không mạnh, chỉ ở khoảng cảnh giới Siêu Phàm.
Bọn họ biết sức mạnh của Giang Cung Tuấn.
Nhưng vì là đệ tử của Minh Lam Tông, bây giờ người ngoài tìm đến tận cửa, nếu như lùi bước thì sẽ bị trừng trị.
Một đệ tử lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, đây là
Minh Lam Tông.
Tông chủ phải tôi đã vào Tiên Cảnh từ lâu rồi, nếu như không muốn chết thì nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Đệ tử của Minh Lam Tông mang Bảo Văn ra để mong Giang Cung Tuấn kiêng dè và rời đi.
“Sao nào?” Giang Cung Tuấn liếc nhìn những đệ tử đó, vẻ mặt tối sầm lại rồi nói: “Có nhường đường hay không?”
“Không nhường.”
Tiếng hét lớn vang lên.
“Chết đi!”
Giang Cung Tuấn giơ tay ra, lòng bàn tay biến thành kình lực vô cùng lớn.
Kình lực cuốn hết bảy tám đệ tử của Minh Lam Tông và bọn họ lập tức bị đánh bay ra.
Tình hình lúc này đã gợi ra sự cảnh giác của đa số đệ tử Minh Lam Tông, rất nhanh chóng có hàng trăm đệ tử của Minh Lam Tông xuất hiện.
Sức mạnh của những người này có mạnh có yếu, người mạnh thì đang ở Nhập Thánh, còn người yếu thì chỉ có Thần Thông.
Nhìn thấy hàng loạt người xuất hiện, vẻ mặt của Giang Cung Tuấn rất ung dung.
Bởi vì anh biết bây giờ trên trái đất chỉ có hai loại người, một là tiên với sức mạnh vô cùng lớn.
Hai là tu sĩ bình thường, sức mạnh không được tính là mạnh.
Mà bây giờ một nhóm người mạnh nhất trên trái đất chính là thiên tài đến từ ba nghìn thế giới.
Mà bây giờ sức mạnh của anh cũng tương đương với thiên tài của ba nghìn thế giới, thậm chí còn mạnh hơn.
Cho nên anh không hề quan tâm lắm về đám người này.
“Những ai cản đường sẽ phải chết.”
Giang Cung Tuấn lên tiếng.
Chữ “chết” vừa nói ra, trong tay anh đã biến thành một thanh kiếm dài.
“Giết”
“Chặn anh ta lại.”
Đệ tử của Minh Lam Tông lần lượt rút kiếm.
Lúc này, ở nơi cao nhất trong đại điện Minh Lam Tông.
Bảo Văn ngồi ở vị trí đầu lặng lẽ chờ đợi tin tức, chỉ cần bắt được người liên quan đến Giang Cung Tuấn thì có thể uy hiếp được anh, đến khi ấy anh sẽ để mặc cho ông ta xé xác.
Còn về phía Ma Tộc.
Ông ta đã nghĩ thông rồi, một khi bắt được Giang Cung Tuấn thì sẽ lập tức rời khỏi trái đất, đi đến thế giới nhỏ chưa ai biết.
Ông ta sẽ đoạt lấy xác của Giang Cung Tuấn, cướp bảo vật trên người anh rồi sau đó ẩn náu tu luyện, sau này sẽ làm chủ trời đất.
“Tông chủ, tông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi.
Giang Cung Tuấn giết đến Minh Lam Tông rồi.”.