CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y



Địa vị của Mạch Doanh ở Ma tộc rất cao nhưng cô ta lại bị loại đầu tiên.

Cô ta đứng ở bên ngoài nhìn mấy người trong Ngũ Hành Đồ.

Mấy người đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát dưới chân núi.

Cơ thể của bọn họ đều bị bao phủ bởi thứ minh văn rất thần kỳ này.

Những minh văn này giống như nòng nọc đang chuyển động xung quanh thân thể của bọn họ, phát ra ánh sáng đủ mọi màu sắc.

Dưới sự bao phủ của minh văn thần kỳ, Giang Cung Tuấn không cảm thấy có bất cứ sự khó chịu nào.

Trái lại anh cảm thấy cả người ấm áp, thoải mái không nói nên lời.

Sự thoải mái này chỉ kéo dài hơn một phút, anh đã cảm thấy khó chịu, dường như toàn thân có vô số sâu bọ đang cắn xé từng thớ thịt của anh.

Ngay sau đó, não đau dữ dội, giống như có sâu bọ bò ở trong đầu.

Trên mặt anh hiện lên vẻ đau đớn, gân xanh nổi lên, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.

Những khác người khác cũng vậy, đều cảm thấy khó chịu nhưng chút khó chịu này vẫn trong giới hạn chịu được.

Để lấy được công pháp ngũ hành nghịch biến hiếm có xưa nay, bọn họ đều cắn răng chịu đựng đau đớn.

Một lần nữa trải qua mấy giây.

Tam Hoài Linh chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn truyền tới, anh ta cũng không cách nào chịu đựng được luồng sức mạnh này.

luồng sức mạnh này cưỡng chế đưa anh ta ra ngoài.

Một cơn choáng váng, mở mắt ra lần nữa đã ra tới thế giới bên ngoài hiện tại.

Mạch Doanh thấy sư huynh xuất hiện, cũng bật cười: “Đại sư huynh, xem ra ngũ hành nghịch biến này và anh không có duyên nhỉ”
Tam Hoài Linh trợn trắng mắt, nói: “Sao nào, anh bị loại, em rất vui mừng à?”

“Đâu có, đâu có.” Mạch Doanh lập tức thu hồi nụ cười, nghiêm túc lại mà nói: “Không hổ là công pháp hiếm có xưa nay, ngay cả bậc thiên tài tuyệt thế như đại sư huynh cũng không tài nào có được ngũ hành nghịch biến, cũng không biết ai có thể có được nó.”
Cô ta tiếp tục nhìn Ngũ Hành Đồ phía trước.

Trong bức tranh còn có mấy người.

Giang Cung Tuấn, Ma Lặc, Huyền Nữ và Khương Vô Nhai,
Mặc dù bọn họ đang ở trong bức tranh nhưng vẫn có thể thấy một vài minh văn thần bí đang chuyển động bên ngoài thân thể của bọn họ.

Những minh văn này giống như đường nét không có quy luật, đang biến hóa không ngừng.

Nhìn thấy vậy, Mạch Doanh không khỏi hỏi: “Đại sư huynh, đây là Thiên Đạo minh văn sao?”
“Ừ” Tam Hoài Linh gật đầu, nói: “Đây là minh văn của Thiên Đạo đơn giản do Thiên Địa Ngũ Tổ tạo ra.

Đạt tới cảnh giới như bọn họ, đã có thể sáng tạo thế giới, có thể lập ra quy tắc.”
Thiên Địa Ngũ Tổ vượt qua cảnh giới đại đế.

Cảnh giới này là sự tồn tại vô địch.

Cho dù là ở thời đại cổ thiên đình cũng chưa từng có người đạt tới cảnh giới này chứ đừng nói là thời đại thượng cổ
Cảnh giới này là mục tiêu cuối cùng của vô số đại đế.

Từ sau thời đại cổ xưa, tất cả đại để cũng chỉ có thể đến gần vô tận, không cách nào thật sự đạt tới cảnh giới này.

“Có lẽ Thời đại này sẽ thật sự sản sinh ra cao thủ cấp bậc Tổ thần.” Tam Hoài Linh mở miệng nói.

Mạch Doanh gật đầu.

Đây là thời đại rực rỡ, vô số tạo hóa, nhất định sẽ có cao thủ đạt tới cảnh giới này.

Lúc này, trong bức tranh.

Bốn người vẫn đứng bên ngoài đình nghỉ mát.

Lúc này, minh văn trên bốn người chậm rãi thoát khỏi thân thể bọn họ từ bốn phía, những minh văn này hội tụ ở giữa không trung, tạo thành bốn thanh kiếm sắc bén.


Thanh kiếm thứ nhất chém về phía Huyền Nữ
Trong phút chốc thân thể của Huyền Nữ đã biến mất.

Ngay sau đó xuất hiện ở bên ngoài Ngũ Hành Đồ
Thanh kiếm thứ hai chém đến, tấn công vào người Ma Lặc.

Cơ thể của Ma Lặc cũng không tài nào chịu đựng nổi lực lượng đáng sợ, trực tiếp bị chém thành hai nửa, nhưng cơ thể của anh ta vẫn chưa tan biến khỏi Ngũ Hành Đồ, do Ma Lặc đã sử dụng thần thông kỳ dị.

Cơ thể bị chém đứt của anh ta lại lần nữa khôi phục như cũ.

Sau khi khôi phục như cũ mới đột ngột ngã xuống đất.

Thanh kiếm thứ ba chém vào người Khương Vô Nhai, cơ thể của Khương Vô Nhai cũng xuất hiện vết nứt nhưng vẫn chưa bị chém thành hai nửa.

Anh ta cũng không biến mất, vẫn ở lại trong Ngũ Hành Đồ.

Thanh kiếm thứ tư chém vào Giang Cung Tuấn, còn chưa chém đến người anh, trên đỉnh đầu Giang Cung Tuấn đã biến hóa ra một tia sáng lóa mắt.

Tia sáng lóa mắt này chặn lại thanh kiếm đang chém xuống.

“Đó là cái gì?”
Bên ngoài, Mạch Doanh hỏi: “Vì sao lúc thanh kiếm chém lên người Giang Cung Tuấn, trên đỉnh đầu Giang Cung Tuấn lại xuất hiện ánh sáng chói mắt?”
Tam Hoài Linh lắc đầu.

Anh ta cũng không biết.

Đây là minh văn của Thiên Đạo đơn giản, cảnh giới của anh ta còn lâu nữa mới đạt tới cảnh giới có thể lĩnh ngộ điều này.

Trong Ngũ Hành Đồ
Cùng với việc tia sáng lóa mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Giang Cung Tuấn ngăn cản thanh kiếm, ba người khác cảm thấy một lực lượng rất mạnh tràn tới, luồng năng lượng này cưỡng chế đưa bọn họ ra khỏi Ngũ Hành Đồ.


Giờ phút này, chỉ có một người còn ở trong Ngũ Hành Đô.

Đó chính là Giang Cung Tuấn.

Bên ngoài.

Hai tay Huyền Nữ dang ra, nói: “Đi một chuyến vô ích, tên nhóc này thật đúng là mạnh, vậy mà lại có thể chịu đựng sự khảo nghiệm của Thiên Đạo.

Hơn nữa cuối cùng cậu ta còn đỡ được đòn tấn công của thiên đạo.

Xem ra sau những năm tháng vô tận, thành tựu của cậu ta sẽ đạt tới cảnh giới chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”
Vẻ mặt của Khương Vô Nhai cứng lại.

Anh ta tới là vì ngũ hành nghịch biến, bây giờ lại không lấy được cái gì cả.

“Được rồi, đi thôi.” Mặt Mạch Doanh tràn đầy ý cười, nói: “Ngũ hành nghịch biến là của Giang Cung Tuấn rồi, cũng không liên quan gì đến chúng ta nữa.

Anh ta lấy được ngũ hành nghịch biển, có lẽ sẽ theo đó mà có được Ngũ hành Bản nguyên.

Tạo hoá thứ nhất và tạo hoá thứ hai này đều là chế tạo riêng cho anh ta ”
Mạch Doanh nói xong xoay người rời đi.

“Sao cơ, cậu ta còn chiếm được tạo hoá thứ nhất?” Huyền Nữ hơi sững sờ.

Lúc tạo hóa thứ nhất của Trái Đất xuất hiện, cô ta không tới.

Ai lấy được tạo hóa thứ nhất của Trái Đất, cô ta cũng không biết.

“Đúng vậy!”
Mạch Doanh chớp đôi mắt to linh động, nói: “Giang Cung Tuấn lần lượt lấy được tạo hoá thứ nhất, thứ hai.

Trong tương lai thế giới tôn sùng anh ta, việc này không quá đáng chứ?”
“Giang Cung Tuấn này.” Huyền Nữ nhìn Giang Cung Tuấn vẫn còn ở trong Ngũ Hành Đồ một cái, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Ma Lặc không nói câu nào, xoay người rời đi.

Anh ta biết có duyên mới có được báu vật của trời đất.

Anh ta và ngũ hành nghịch biến không có duyên.


Anh ta cũng không cưỡng cầu.

Ma Lặc rời đi, những người khác cũng lần lượt rời đi.

Lúc này, trong Ngũ Hành Đồ.

Giang Cung Tuấn thấy tất cả mọi người đều biến mất, bây giờ chỉ còn lại mình, không khỏi bật cười: “Chỉ còn lại mình sao, xem ra, ngũ hành nghịch biến này thuộc về mình nhỉ”
“Ha ha, được đấy chứ, thật sự là không tệ.”
Lúc này, tiếng cười truyền tới.

Theo tiếng cười vang khắp, năm lão nhân trong đình nghỉ mát lại xuất hiện lần nữa.

Nhưng năm lão nhân này đồng loạt đứng lên, nhìn về phía xa.

“Kim Tổ, Giang Cung Tuấn này thật đúng là mạnh.”
“Đúng vậy, thế mà lại có thể phá vỡ dòng thời gian, vượt dòng thời gian đi tới thời đại này của chúng ta.”
Những người này nhìn phía xa, nhỏ giọng nói.

Giang Cung Tuấn đứng ở bên cạnh họ, có thể nghe thấy lời nói của bọn họ.

“Mình”
Sau khi nghe thấy tên mình, Giang Cung Tuấn khẽ cau mày.

“Mình phá vỡ dòng thời gian, xuất hiện ở thời đại cổ xưa?”
Ngay lúc anh đang nghi ngờ, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Thiên Địa Ngũ Tổ
Giang Cung Tuấn thấy rõ, đây chính là anh, bề ngoài giống anh như đúc nhưng điều duy nhất không giống chính là khí thế.

Người ở trước mặt giống anh này có một loại phong thái coi thường thiên hạ.

“Thiên Địa Ngũ TỔ, Sở Vi ở đâu?”
Người giống anh như đúc kia vừa xuất hiện đã hỏi câu hỏi này.

Nghe thấy tên Sở Vi, Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt, anh rất muốn biết chuyện gì xảy ra, nghiêm túc nghe.

Nhưng hình ảnh trước mắt dần dần mờ đi, anh không thấy được Thiên Địa Ngũ Tổ nữa, cũng không thấy được người giống anh.

“Rốt cuộc là thế nào?”
Giang Cung Tuấn sờ cằm, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi