Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi ra khỏi hiệu thuốc số một.
Giang Cung Tuấn cũng có chút không biết phải nói gì.
Không phải chỉ đi mua nhân sâm thôi sao?
Sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy?
Sau khi ra khỏi hiệu thuốc.
Trên đường lớn.
Đường Sở Vi bỗng nhiên hất tay Giang Cung Tuấn, rồi vươn bàn tay trắng nõn ra.
“Lấy ra”
“Hử?”
Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt, hỏi: “Lấy cái gì?”
“Bớt giả vờ cho em, giấy chứng nhận màu đen trước đó anh lấy ra đâu, đừng cho rằng em không nhìn thấy.”
Giang Cung Tuấn lấy giấy tờ chứng nhận Hắc Long ra, Đường Sở Vi lập tức nhận lấy.
“Thống Soái Nam Cương”
Nhìn thấy mấy chữ trên giấy tờ chứng nhận, cô cười xì ra tiếng.
“Em cười gì thế?”
“Giang Cung Tuấn, anh có nhàm chán không vậy, làm giả giấy tờ cũng phải làm giống một chút, cũng phải phù hợp với thực tế chứ, anh làm giấy chứng nhận thống soái Nam Cương làm gì?”
Giang Cung Tuấn sờ mũi.
Còn chưa đợi anh nói gì, Đường Sở Vi đã bước đến thùng rác rồi quăng vào.
“Em…
Giang Cung Tuấn mở miệng nhưng không nói gì.
Đường Sở Vi trách măng: “Bớt làm mấy chuyện không đứng đản đi, làm giả giầy tờ, còn là giấy chứng nhận sĩ quan là tội lớn đó.”
“Ừ, anh biết rồi” Giang Cung Tuấn bất lực “ừ”, nhìn thùng rác thầm nhớ vị trí con đường này, đành phải lát nữa về bảo Nhiếp Ngôn giúp anh nhặt về thôi.
“Còn nữa..”
Đường Sở Vi lại vươn tay.
“Hả, hết rồi, anh chỉ làm giả một tờ giấy chứng nhận thôi, không còn nữa.”
“Kim bạc”
“À”
Giang Cung Tuấn lấy ra lượng lớn kim bạc, khoảng chừng có hơn năm mươi cái.
Đường Sở Vi lấy kim bạc, nhìn trái nhìn phải, đây chỉ là kim bạc bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Mặt cô nghi hoặc, hỏi: “Đây, đây là gì?”
Giang Cung Tuấn cười hì hì, nói: “Anh cũng là sinh viên y khoa mà, trên người mang theo chút kim bạc để phòng ngừa”
“Đúng rồi, trước đó “
Giang Cung Tuấn biết Đường Sở Vi muốn nói gì, lấy ra một cây kim bạc, thừa dịp Đường Sở Vi không để ý đâm lên người cô.
Đường Sở Vi chỉ cảm thấy ngực tê rần.
Sự tê dại này lập tức lan ra khắp cơ thể, cô không thể cử động được, thậm chí còn không có sức để mở miệng.
Giang Cung Tuấn cười hì hì, nhanh chóng rút kim ra, nói: “Chỉ đơn giản như vậy”
Đường Sở Vi ngẩn người.
Cái này cũng thần kỳ quá nhỉ?
Một cây kim bạc, lại có thể có hiệu quả thần kỳ như thể.
Một lúc sau, Đường Sở Vi mới phản ứng lại, hỏi: “Làm sao làm được vậy?”
Giang Cung Tuấn cười giải thích: “Rất đơn giản, chỉ là các huyệt vị bình thường căn bản thôi, chỉ cần hiểu rõ là có thể làm được”
“Nói xạo.”
Đường Sở Vi đảo mắt.
Hiểu rõ thì có thể làm được, vậy các trung y ở phố Trung Y không phải đều có thể làm được sao?
Nhưng, cô chưa từng nghe nói có người nào có thể dùng một cây kim bạc thì có thể khiến một người ngừng hành động.
Cái này cô chỉ từng thấy trong phim truyền hình võ hiệp.
Giang Cung Tuấn cười thản nhiên, cũng không giải thích nhiều.
Bởi vì Đường Sở Vi là người ngoại đạo, nói với cô thì cô cũng không hiểu.
Anh không giải thích nữa, đổi đề tài, hỏi: “Bây giờ không mua được quà, làm sao đây? Lẽ nào tay.
không đến sao?”
Đường Sở Vi xem thời gian.
Bây giờ đã là mười giờ sáng.
Cô cũng không vội, cô định đến nhà họ Hà trước.
Vì sinh nhật của bà ngoại là ngày mai.
Đợi đến nhà họ Hà rồi, rồi buổi.chiều lại ra ngoài đi xung quanh xem thử.
Nếu thật sự không có thì buổi tối lấy chút thời gian về thành phố Tử Đằng, mua ở thành phố Tử Đằng rồi sáng sớm ngày đến cũng kịp, dù sao lái xe về chỉ tốn hơn hai giờ.
“bi thôi, đến nhà họ Hà trước”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Hai người đi về phía bãi đậu xe gần đó.
Khi đi ngang qua một nhà vệ sinh công cộng, Đường Sở Vi nói: “Em đi toilet”
Nói xong, cô chạy về phía nhà vệ sinh công cộng.
Giang Cung Tuấn gọi cho Hoắc Đổng.
“Giang; anh Giang, chuyện đã xử lý xong chưa?”
“Ừm” Giang Cung Tuấn đáp: “Đã xử lý rồi, đúng rồi, giấy chứng nhận của tôi bị vợ vứt đi rồi, anh gọi điện cho Nhiếp Ngôn bảo anh ta giúp tôi nhặt về, giữ trước giúp tôi”
“Vâng, nó ở đâu?”
Giang Cung Tuấn nói vị trí.
Hoắc Đổng cúp điện thoại, rồi gọi cho Nhiếp Ngôn.
Không lâu sau Đường Sở Vi đi ra.
Hai người cùng đến bãi đậu xe.
Sau đó lái xe phóng đến nhà họ Hà.
Mà khi Nhiếp Ngôn nhận được cuộc gọi của Hoäc Đổng, không dám chậm trễ, đi về phía thùng rác mà Hoắc Đổng nói rồi tự mình lục tung thùng rác.
Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên đường.
“Này, đây là tướng quân có sao trên vai, anh ta đang làm gì vậy, lục thùng rác hả?”
“Không phải chứ?”
Không ít người há hốc mồm.
Nhiếp Ngôn phớt lờ những bình luận xì xào của người qua đường.
Ngay sau đó anh ta lục được một tờ giấy chứng nhận màu đen từ trong thùng rác ra, mở ra xem, lập tức hít một ngụm khí lạnh.
“Vợ của chủ soái thật là đáng sợ, ngay cả chứng nhận Hắc Long cao quý nhất cũng ném vào thùng rác.”
Đường Sở Vi không hề biết những chuyện này.
Trong suy nghĩ của cô Giang Cung Tuấn chỉ là làm chứng nhận giả để đề phòng, nên cô ném thẳng đi.
Giang Cung Tuấn lái xe hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nhà họ Hà.
Nhà họ Hà không sống trong nội thành mà ở trong một vùng nông thôn tương đối xa.
Tuy ở nông thôn nhưng nhà của nhà họ Hứa là một ngôi biệt thự bốn tầng độc lập với diện tích rất lớn.
Đây là một biệt thự do tư nhân xây cất.
Trước cửa biệt thự có không ít xe.
Nhà họ Hà cũng là một gia tộc lớn.
Bởi vì bà cụ nhà họ Hà mừng sinh nhật nên bên ngoài nhà họ Hà người đến chen chúc.
Lúc này, không ít người đang vây quanh một chiếc Ferrari màu đỏ.
Mà Đường Tấn thì đang đắc ý.
Ngày trước mỗi lần đến nhà bà ngoại cậu ta đều bị người khác xem thường.
Bây giờ cuối cùng đã được nở mày nở mặt.
“Anh họ Đường Tấn, chiều đưa em ra ngoài đi hóng gió đi, em chưa bao giờ được ngồi xe cao cấp như thế”
“Ha ha, đâu có, đâu có.” Đường Tống cười rạng rỡ.
Anh ta vỗ vai một người đàn ông trạc tuổi hai mươi, cười nói: “Chơi với anh sẽ có không ít chỗ tốt, em không biết chứ, nhà anh bây giờ đang rất phát đạt, ba của anh giữ 50% cổ phần Vĩnh Nhạc của Đường thị, bây giờ nhà anh còn có một biệt thự mấy triệu đô la ở khu biệt thự Cẩm Tú, mà chị anh cũng thành lập công ty riêng.”
Đường Tấn khoe khoang.
Người nhà họ Hà khác thì vây quanh Hà Diệp.
Mai và Đường Bình.
“Diệp Mai, em coi như đã hết khổ rồi”
“Đúng vậy, thật là ngưỡng mộ, biệt thự lớn mấy trăm triệu đô la, đợi đến lúc em chuyển vào.
biệt thự nhất định phải mời các anh chị đến xem thử nhé”
“Đúng rồi, Sở Vi còn chưa đến sao?”
Hà Diệp Mai miệng cười không khép được.
Bà ta trước đây chưa từng có cảm giác được tâng bốc thế này.
Bà cười nói: “Sở Bi cũng tự lái xe đến, động lực của xe kia yếu hơn chút nên tốc độ chậm hơn chút, nhưng chắc cũng sắp đến rồi”
Ngay lúc này, một chiếc xe Maserati trị giá sáu tỷ chạy đến, dừng trên bãi cát trước biệt thự độc lập.
Giang Cung Tuấn mở cửa xuống xe trước, Đường Sở Vi theo sát sau.
“Đến rồi”
Hà Diệp Mai dẫn đầu đứng lên.
Những người khác cũng đứng lên theo.
“Ông ngoại, bà ngoại, cậu cả, cậu hai, cậu ba…”
Đường Sở Vi bước đến cười chào.
Mà Giang Cung Tuấn không quen ai cả, Đường Sở Vi gọi ai thì anh gọi theo.
“Sở Vi?”
“Đây là Sở Vi sao?”
Nhà họ Hà nhìn thấy Sở Vi đều sửng sốt.
Mọi người đều biết Đường Sở Vi là người như thế nào, toàn thân chỉ chít vết sẹo.
Nghe nói được là tốt rồi.
Nhưng không ngờ rằng lại đẹp như thế.
“Chị Sở Vi, anh rể”
Trong đám người bước ra một cô gái thanh thuần cột tóc đuôi ngựa mặc áo tay ngắn giản dị khoảng hai mươi tuổi.
“Ồ, xe thể thao này của ai vậy, không tồi”
Đúng lúc này, một giọng nói quái gở truyền đến.
Mọi người nghe thấy tiếng nói nhìn qua, lập tức bước đến bất đầu nịnh bợ.
Đường Sở Vi nhỏ giọng nói: “Chồng, đây là Hà Huy Thành, là con trai của cậu út, cậu út mở công ty riêng, giá trị con người mấy trăm triệu đô la, cũng là người giàu nhất nhà họ Hà, bây giờ Hà Huy Thành cũng là tổng giám đốc của công ty”
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu, không quá kinh ngạc.