CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Ông Kim Tĩnh Ân và Hứa Tình đều giống nhau, vô cùng khinh thường Giang Cung Tuấn, vừa mới thấy anh xuất hiện liền có thái độ ngay lập tức.

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Đường Sở Vi thì u oán liếc mắt Giang Cung Tuấn, đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền xa vạn dặm, cái danh vô dụng của Giang Cung Tuấn đã truyên đi khắp cái Hồng Bắc này rồi.

Cô cười xấu hổ, nói: “Tĩnh Ân, Giang Cung Tuấn không phải người vô dụng, anh chỉ là đang khiêm tốn thôi, anh ấy biết cách chữa bệnh, bệnh của tớ cũng nhờ anh chữa khỏi đấy. Khả năng chữa bệnh của anh ấy, tớ nghĩ rằng bác sĩ tứ phương đều chẳng bằng”

Hiện tại cô cũng chỉ có thể nói như vậy.

Mặc dù Giang Cung Tuấn nói rằng anh cũng chẳng biết chữa nhiều bệnh lắm.

Nhưng mà ở trước mặt bạn thân của mình cô cũng không muốn mất mặt, đành tận lực giải thích với họ.

Lúc này Kim Tĩnh Ân mới thèm liếc qua Giang Cung Tuấn.

Tất nhiên cô vẫn chẳng coi trọng Giang Cung Tuấn rồi.

Anh ta sống ở cái nơi đầy bác sĩ đến rồi đi thế này, không biết chữa chút bệnh mới là chuyện lạ đấy.

Cô cũng không đôi co với Đường Sở Vi, nếu như anh mà là một bác sĩ giỏi, cao minh hơn nhiều người thì đã sớm nổi danh rồi, sao lại bị người ngoài truyền ra là đồ vô dụng chứ.

“Đúng rồi, cậu cũng đến toà nhà Bách Thảo tham gia đấu giá sao?” Kinh Tĩnh Ân chuyển sang đề tài khác.

“Ừ”” Đường Sở Vi gật đầu, nói: ‘Bà ngoại tớ sắp mừng thọ, tớ muôn đến mua một củ sâm.”

Đột nhiên Hứa Khung đứng dậy, khuôn mặt mang theo ý cười: “Cô Đường, chuyện này cứ để anh lo, quan hệ của anh và người phụ trách ở tòa nhà Bách Thảo ở Hồng Bắc này khá tốt, để anh bảo người ở tòa nhà Bách Thảo để lại cho em một củ sâm”

“Vậy em cảm ơn.”

“Không sao, không sao, em là bạn thân của Tĩnh Ân, cũng là bạn của Hứa Khung anh, ở Hồng Bắc này anh cũng là người có chỗ đứng nhất định rồi, hẳn không có người nào dám không nể mặt nhà họ Hứa đâu.”

Hứa Khung bắt đầu chém gió.

Chém gió chuyện nhà họ Hứa ở Hồng Bắc lợi hại, oai phong đến như thế nào.

Giang Cung Tuấn cũng chỉ cười cười, anh không nói gì cả.

Mọi người nói chuyện phiếm với nhau một lúc trước cửa rồi bước vào tòa nhà Bách Thảo.

Tòa nhà Bách Thảo này rất lớn, bây giờ còn chưa đến buổi tối nên buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu.

Thế mà tòa nhà Bách Thảo này đã bày biện ra rất nhiều các dược liệu quý hiếm, không ít món đồ chính là vật phẩm để tối nay đưa lên đấu giá, bọn họ đem ra trưng bày để mọi người biết được giá trị cùng với giá đầu tiên đưa ra.

Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi cũng tùy ý đi dạo xung quanh.

Chẳng biết từ lúc nào trời đã tối, trên tầng cao nhất của toà nhà Bách Thảo.

Rất nhiều nhân vật nổi tiếng của Hồng Bắc đã tiến đến bàn.

Thời gian đấu giá đã đến.

Một cô gái mặc bộ đồ màu trắng, dáng người vô cùng gợi cảm, xinh đẹp bước lên đài.

“Oa, là Phương Thanh Tâm.”

“Là cháu gái của bác sĩ Phương tài giỏi nhất nhì, Phương Thanh Tâm.”

“Không ngờ, dẫn chương trình của buổi đấu giá ngày hôm nay lại là cô.”

“Bên ngoài giới đồn rằng, Phương Thanh Tâm đã giỏi khám chữa bệnh hơn cả thầy của cô, có người còn gọi cô là thần y rồi”

Cô gái mặc đồ màu trắng bước lên trên bục, phía dưới lại bắt đầu xao động.

Phương Thanh Tâm cầm Microphone, khuôn mặt mang theo ý cười, cô nhìn một lượt các nhân vật có tiếng, cười nói: “Chào mừng mọi người đến với Bách Thảo, tham gia vào cuộc đấu giá các dược liệu quý hiếm của Bách Thảo, lần đấu giá này, sẽ có không ít các dược liệu quý được bán ra, không nhiều lời vô nghĩa nữa, chúng ta bắt đầu vào chủ đề chính ngay đây. Dược liệu đầu tiên được đem ra bán đấu giá trong ngày hôm này chính là, Nhân sâm ngàn năm.”

Nhân sâm ngàn năm vừa xuất hiện, toàn hội trường lập tức yên tĩnh.

Bách Thảo có một gốc nhân sâm ngàn năm đã không phải là chuyện gì bí mật.

Đây là nhân sâm ngàn năm ở Hồng Bắc, ở trong giới thượng lưu của Hồng Bắc cực kỳ có tiếng, nhưng mà giá của nhân sâm ngàn năm này cực kỳ đắt nên vẫn chưa có ai mua.

Sau khi giọng nói của Phương Thanh Tâm truyền đến, hai cô gái khêu gợi nhẹ nhàng nâng một chiếc hộp lên bục, chiếc hộp khá dài, có khóa đỏ.

Phương Thanh Tâm mở hộp ra.

Bên trong là một gốc nhân sâm dài gần 100cm, nhìn khá giống với hình ảnh một con người.

“Oa, đây là nhân sâm ngàn năm sao?”

“Thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi thơm của nó TÔI.

“Có người nói rằng, dược tính của củ sâm ngàn năm này cực kỳ cao, chỉ cần phối hợp với một ít dược liệu quý giá khác, có thể điều phối ra được phương thuốc chữa bách bệnh đấy”

Phía dưới bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Bên trong hội trường đấu giá, Giang Cung Tuấn nhìn thấy củ sâm ngàn năm trên mặt mang theo ý vừa lòng, nói: “Được, không tồi nhỉ, đúng là đồ đã có ngàn năm lịch sử, không ngờ ở cái chốn phồn hoa đô thị này cũng có thể nhìn thấy một dược liệu quý giá đến vậy.”

Phía trên đài đấu giá truyền đến giọng nói của Phương Thanh Tâm: “Củ nhân sâm ngàn năm này ông tôi đã bắt gặp vào tám năm trước, từ lúc đó nó đã trở thành bảo vật của tòa nhà Bách Thảo này, tôi tin, mọi người đều từng nghe nói đến. Lần này nhân sâm ngàn năm được đem ra đấu giá, quy định giá trị khởi điểm là ba tỷ, mỗi lần tăng giá không được ít hơn ba trăm triệu.”

Cô vừa nói ra những điều này, hội trường bắt đầu lạnh đi.

Tuy rằng ở đây đều là người có tiền cả nhưng vân bị chấn động bởi giá trị của củ sâm này.

Ba tỷ, một cái giá quá lớn.

Dùng tận ba tỷ để mua một củ nhân sâm á, quá nhiều người cảm thấy nó không hề đáng giá đến vậy, cho dù nó có là nhân sâm ngàn năm đi nữa.

“Các vị”

Ngay lúc đó, một ông già ở phía trước hội trường đứng lên.

Nhìn qua ông ta có vẻ hơn sáu mươi, mặc một bộ đồ thời Đường màu xanh, tóc cũng dài, kiểu cách ăn mặc giống như ở cổ đại vậy, ông ta nhìn qua mấy trăm người ở hội trường, hai tay ôm quyền.

“Tôi là Đào Thi, củ nhân sâm này tôi muốn có, mong mọi người giữ mặt mũi để nó cho tôi.”

“Cái gì, Đào Thi á?”

“Đây là Đào Thi sao?”

Không ít người ngạc nhiên thành tiếng.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn ngạc nhiên, nhìn Đường Sở Vị, hỏi: “Vợ ơi, Đào Thị là ai?”

Đường Sở Vi còn chưa lên tiếng, Kim Tĩnh Ân đứng bên cạnh khinh bỉ liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn rồi nói: “Ngay cả Đào Thi mà anh cũng không biết, có thật là anh học y không đấy?”

Giang Cung Tuấn sờ sờ mũi, chẳng nhế học y thì nhất định phải biết đến Đào Thi sao?

Đường Sở Vi giải thích: “Chồng à, ở trong giới đông y Đào Thi cũng là người nổi tiếng đấy, thanh danh không kém gì Phương Vĩnh Cánh cả.”

“Vậy à”

Giang Cung Tuấn khá hứng thú với chuyện này, hỏi: “Nói anh nghe một chút.”

Đường Sở Vi nói: “Đông y ở nước ta đã truyền thừa cả nghìn năm rồi, Phương Vĩnh Cánh là người đầu tiên tạo ra hiệp hội trung y, các nhà thuốc trung y cực kỳ nhiều. Hiện tại thì hiệp hội của Phương Vĩnh Cánh là hiệp hội trung y chính thức, có rất nhiều các nhà thuốc tham gia, nhưng cũng có một vài nhà thuốc tâm cao khí ngạo.

không hề gia nhập vào hiệp hội trung y, bọn họ tự thành lập hội riêng của mình. Đào Thi là một trong số đó, ông ta được người khác gọi là vô cực dược ông, là đại biểu của những người không thuộc hiệp hội”

Giang Cung Tuấn sờ mũi.

ANh không ngờ trung y lại có nhiều thứ như vậy.

Cái gì mà hiệp hội chính thống trung y, đúng là quá nhiều chuyện mà.

Lần này không ít nhà giàu đều hướng nhân sâm ngàn năm mà tới.

Thế mà buổi bán đấu giá còn chưa bắt đầu, vô cực dược ông Đào Thi đã đứng dậy nói phải có được nhân sâm ngàn năm.

Những người giàu này đều biết Đào Thi, cũng không muốn đắc tội đến một thầy thuốc giỏi như vậy nên đều không tham gia đấu giá nữa.

Nhưng Giang Cung Tuấn lại không quản nhiều như vậy.

Đây là nhân sâm ngàn năm, ngàn năm mới có được sao anh có thể bỏ qua được chứ.

Hơn nữa dùng nhân sâm ngàn năm làm quà gặp mặt, chắc chản có thể giữ mặt mũi cho Đường Sở Vi.

“Ba tỷ ba trăm triệu.”

Giang Cung Tuấn mở màn giơ lên.

Cả hội trường yên lặng vang lên giọng nói của anh.

Nghe thấy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào anh, biểu tình trên mặt anh lúc đứng lên cũng chẳng phấn khích là bao.

Đào Thi đã nói rằng ông ta muốn có cây nhân sâm ngàn năm rồi.

Thằng nhóc này là ai còn dám ra giá?

Đây không phải là muốn đối nghịch với Đào Thi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi