Tất cả camera đều thay đổi phương hướng nhằm ngay Giang Cung Tuấn.
Mặt Giang Cung Tuấn mọc đầy râu, cả người bẩn thỉu, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
“Tôi nhận”
Ngay dưới vô số ánh mắt soi mói, Giang Cung Tuấn vô lực mở miệng.
Những điều đám người này vừa nói đều là thực sự. Mặc dù có chút khoa trương, nhưng đúng là anh đã từng làm chuyện như vậy, thực sự giết những người kia.
“Tốt”
Trên vị trí chính giữa, Thiên Tử đứng lên lớn tiếng nói: “Giang Cung Tuấn, nếu anh đã nhận, vậy dựa theo hình pháp, phải xử anh thế nào?”
“Bắn chết”
Giang Cung Tuấn nhìn Thiên Tử.
Hai mắt đối diện.
Thế nhưng anh lại không có chút ý né tránh nào.
Cho dù cả người vô lực nhưng ánh mắt anh lại cực kỳ đáng sợ.
Thiên Tử cảm thấy mình bị dã thú nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, thân thể hơi lùi lại một bước.
Chỉ nháy mắt, hoang mang rồi loạn trên mặt gã ta đã tiêu tán. Gã ta động vài bước, che giấu sợ hãi trong lòng mình, nhìn bốn phía mà nói: “Các vị, Giang Cung Tuấn phạm phải nhiều tội nặng như vậy, theo lý nên bắn chết. Mời các vị bồi thẩm cho ý kiến”
Nghe vậy, đám người nhỏ giọng thảo luận.
Ngoài Hình Điện.
Một chiếc xe quân dụng nhanh chóng chạy đến, dừng lại ở cửa Hình Điện.
Cửa xe mở ra, một vị tướng quân người mặc chiến bào màu đen, vai có một sao đi tới.
Anh ta hơn ba mươi tuổi, da thịt hơi đen, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Trong tay anh ta đang cầm một thanh kiếm.
Đây là Ngô Huy.
Thanh kiếm anh ta đang cầm trong tay là hình kiếm.
Là thanh kiếm đã được truyên thừa mấy nghìn năm của Đại Lan.
Từ xưa đến nay, thanh kiếm này đã đại biểu cho quyền chấp pháp cao nhất, trên trảm hôn quân, dưới giết gian thân.
Từ sau khi Đại Lan kiến quốc, vẫn giữ lại thanh hình kiểm này.
Kiếm này vẫn do tổng thống lĩnh quân Hắc Long kiêm giữ.
“Đứng lại”
Ngô Huy đang cầm hình kiếm đi tới, lập tức bị quân Xích Diễm chặn lối đi.
Ngô Huy giơ cao hình kiếm, lớn tiếng nói: “Hình kiếm Đại Lan ở đây, ai dám ngăn cản?”
“Hình kiếm?”
Nghe được hình kiếm, trên mặt quân Xích Diễm đang cản đường hiện lên vẻ sợ hãi.
“Tránh ra”
Ngô Huy lạnh lẽo nhìn quân Xích Diễm cản đường, măng: “Hôm nay, hình kiếm sẽ chém gian thân”
Quân Xích Diễm cảm thấy rụt rè, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Sau đó cho đi.
Ngô Huy cầm hình kiểm đi vào.
Trong Hình Điện.
Rất nhiều quan chủ thẩm thương nghị một hồi lâu.
Cuối cùng cho ra phán quyết.
Thiên Tử đứng lên hướng về phía truyền thông, nói: “Sau khi chư vị thẩm quan thương nghị, Giang Cung Tuấn phạm phải tội lớn ngập trời, phán quyết tử hình, sau ba ngày sẽ thi hành công khai…”
“Chờ đã…”
Một giọng nói truyền đến.
Đám người nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy một vị tướng quân một sao đang cầm một thanh kiếm đi tới.
Đây là Ngô Huy.
Ngô Huy đi tới, xuất hiện ở trước mặt mọi người. Anh ta xoay người hướng về phía truyền thông, hướng về phía camera, lớn tiếng nói: “Đây là hình kiếm, đại biểu cho hình pháp. Cho tới nay nó vẫn được tổng thống lĩnh quân Hắc Long nắm giữ. Khi Giang Cung Tuấn được phong soái, Giang Cung Tuấn cũng được phía trên giao quyền cầm giữ kiếm này, trên trảm hôn quân, dưới giết gian thần”
Lời này vừa ra, toàn trường xôn xao.
Truyền thuyết liên quan tới hình kiếm, tất cả mọi người đã từng nghe nói tới, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy hình kiếm chân chính.
“Đây là thật sao?”
“Đại Lan thật sự có một thanh kiếm như vậy, một thanh kiếm có thể áp đảo trên pháp luật sao?”
“Chiến bào màu đen, đây là tướng quân Nam Cương. Tướng quân Nam Cương cầm hình kiếm xuất hiện trong buổi thẩm phán Giang Cung Tuấn là muốn làm gì? Muốn sửa lại án sai cho Giang Cung Tuấn sao?”
Không ít người lên tiếng nghị luận.
Mà Giang Cung Tuấn lại ngồi trên ghế thẩm phán, cười nhạt.
Thiên Tử thấy Ngô Huy cầm hình kiếm đi tới, trên mặt cũng thoáng vẻ âm trầm.
Dưới ánh nhìn soi mói của vô số người, Ngô Huy cất cao giọng nói: “Đại Lan là một quốc gia pháp lệnh cực mạnh, tuy nhiên vẫn luôn có người lách qua lỗ hổng pháp lệnh, tránh được sự trừng phạt của hình pháp. Mục đích hình kiếm tồn tại là để xử quyết một số người nên chết, để bọn chúng nhận được báo ứng xứng đáng”
Ngô Huy nói như đỉnh đóng cột, giọng nói hùng hồn đầy lý lẽ.
“Tổng thống lĩnh quân Hắc Long vẫn lo liệu hình pháp quốc gia, lợi dụng hình kiếm chém một số nên người chết”
“Đám người bốn gia tộc lớn phải chết thảm là vì một huyết án mười năm trước.”
“Mười năm trước, từ trên xuống dưới mấy chục người nhà họ Giang – gia tộc đứng đầu thành phố Tử Đằng lúc ấy – bị đốt chết, mà người đứng đầu sau màn lại chính là người của bốn gia tộc lớn thành phố Tử Đằng. Người đáng chết, tổng thống lĩnh của chúng ta một kẻ cũng không buông tha, không người đáng chết, dù chỉ một người tổng thống lĩnh cũng không chạm”
Ngô Huy nói ra một số bí mật.
Toàn trường xôn xao.
“Đây… đây là thật sao?”
“Tuyệt đối không thể nào”
“Chắc chắn Giang Cung Tuấn đã ỷ vào bản thân mình có hình kiếm nên mới lạm sát kẻ vô tội, tuyệt đối không thể dễ dàng tha anh ta như vậy”
Trên vị trí chủ, bí thư trưởng Hồng Hàn hỏi: “Tướng quân Hắc Phong, những lời này chỉ là lời từ một phía của anh, anh có chứng cứ không?”
“Có”
Ngô Huy gật đầu, hét lớn: “Trình chứng cứ lên: Ngô Huy đã sớm được Giang Cung Tuấn dặn dò, gọi điện thoại cho Phương Vĩnh Cánh, để Phương Vĩnh Cánh lợi dụng mạng lưới tình báo ngầm thu thập chứng cứ, đồng thời tìm không ít người trong thế giới ngầm thành phố Tử Đằng.
Ngày ấy, những người này đều đã tận mắt thấy Giang Cung Tuấn lợi dụng hình kiếm thẩm quyết những kẻ cầm đầu trong việc diệt nhà họ Giang mười năm trước ở nghĩa trang nhà họ Giang.
“Tôi có thể làm chứng, ngày Trung thu Giang Cung Tuấn đã sử dụng hình kiếm giết không ít người. Những người này đều là người đã diệt nhà họ Giang mười năm trước. Trước khi chết, bọn họ đều đã nhận tội”
“Đây là ảnh một đàn em của tôi lén lút quay được, hình ảnh những người này nhận tội đều đã bị quay lại”
Đủ loại chứng cứ được trình lên.
Tội giết người của Giang Cung Tuấn cũng bởi vậy mà được sửa sai.
Thấy một loạt chứng cứ, hiện trường xôn xao.
Thế nhưng tiếp theo lại có người đưa ra chất vấn, chất vấn chuyện Giang Cung Tuấn đã thu nhiều tiền trong lúc tại chức.
Đối với chuyện này, Giang Cung Tuấn không biện giải.
Anh lợi dụng thân phận thu về không ít tiền, đây là sự thật.
Ngô Huy cất cao giọng nói: “Đại tướng vào quân đội mười năm, vì quốc gia lập ra công lao hãn mã, cho dù có nhận một chút tiên nhưng tôi cảm thấy đại tướng vẫn vô tội.”
Ngô Huy tiếp tục nói: “Mọi người đều nói đại tướng vơ vét 30..
ngàn tỷ, nhưng các người có biết đại tướng đã bị Tông sư võ đạo của hai mươi tám nước vây công trên Thiên Sơn Quan. Đại tướng bị mười vạn đại quân truy sát, lại băt được đại tướng của địch quân”
“Cuối cùng quân Hắc Long xuất kích, diệt mười vạn liên quân hai mươi tám nước, bät được không ít người”
“Dựa theo thông lệ quốc tế, hai mươi tám nước nên lấy tiền chuộc người. Thế nhưng anh Giang lại muốn bọn họ lấy ra tiên chuộc gấp mười lân”
“VI sao?”
“Bởi vì một triệu quân Häc Long Nam Cương”
“Tất cả tiền bôi thường của địch quốc, đại tướng đều phân cho một triệu quân Häc Long”
“Quân Hắc Long trấn thủ biên quan, bảo vệ an toàn của quốc gia, nói không chừng ngày nào đó bọn họ sẽ mất mạng. Tôi hỏi các người, tiền này quân Häc Long tôi có nên nhận hay không?”
“Chúng tôi cũng có người nhà, nhưng chút tiên lương của chúng tôi có thể đủ nuôi sống gia đình sao?”
“Chúng tôi giết địch ở biên quan, người nhà ở trong nước lại bị bắt nạt bị sỉ nhục, đất đai bị cướp chiếm, con trai con gái không thể đến trường, những chuyện này có người nào muốn gặp phải?”
“Vì sao đại tướng phải sáng tạo ra tập đoàn Thời Đại?”
“Anh ấy hy vọng biên quan được thái bình, hy vọng tất cả mọi người trong nước có thể sống cuộc sống tốt hơn”
“Tất cả mọi người đều biết, sau khi đại tướng đi tới thành phố Tử Đăng ở rể nhà họ Đường, anh ấy có từng phóng tay tiêu khoản tiên lớn nào không? Tay anh ấy có thẻ Häc Long, đây là thẻ có hạn mức 30 ngàn tỷ, sau khi tiêu phí quốc gia sẽ chỉ trả. Xin hỏi, thân là đại tướng quân Häc Long, anh ấy có thiếu tiền không?”
Giọng nói của Ngô Huy càng lúc càng lớn.
Cuối cùng là hô lên.
Một phen rống tới đám người á khẩu không trả lời được, không phản bác được Ngô Huy đang câm hình kiếm đi vê phía Giang Cung Tuấn, quỳ một gối xuống, trình hình kiếm trong tay lên, lớn tiếng nói: “Mời Long Vương nhận lấy hình kiếm, lợi dùng hình kiếm trong tay chấp pháp”
Giang Cung Tuấn đứng lên.
Thế nhưng anh rất suy yếu, vừa đứng lên đã thiếu chút phải ngã xuống đất.
Anh miễn cưỡng cầm hình kiếm lên.
Két!
Rút hình kiếm ra, nhìn trường kiếm sắc bén trong tay.