*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Cung Tuấn xoay người rời đi. Giám đốc bệnh viện hét lên: “Như Loan tốt lắm, rất hiền lành”
Giang Cung Tuấn hoàn toàn làm lơ, anh trở về phòng bệnh của Đường Sở Vi. Bôn ba một đêm, anh cũng rất mệt, tựa vào sofa khẽ day huyệt thái dương. Đường Sở Vi lại chẳng buồn ngủ chút nào.
“Chồng ơi, anh trò chuyện với em một lát được không?” Cô ngóng trông nhìn Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt khẩn cầu của cô, anh thở dài một hơi.
Đường Sở Vi cũng rất đáng thương, anh thật sự muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay, che chở cô suốt đời. Nhưng bây giờ anh lại không thể.
Anh đi qua, xách ghế dựa ngôi bên giường, nắm tay Đường Sở Vi nói: “Anh rất mệt mỏi, không muốn nhiều lời, chứ không phải là không muốn quan tâm em. Em đừng để bụng”
Đường Sở Vi rưng rưng nước mắt: “Chồng, chờ em xuất viện, chúng ta lại đi tái hôn, được không?”
“Sở Vi, anh ra nông nỗi này rồi, không còn sống được bao lâu nữa đâu, em tái hôn với anh thì sẽ làm liên lụy em thôi. Em còn trẻ, còn sống được rất lâu, cho dù anh không chết thì cũng sẽ ngôi xe lăn, thậm chí nằm liệt trên giường, em có thể chăm sóc anh cả đời không?” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi nói từng chữ.
Số người biết về Y Kinh càng ít thì càng tốt.
Hiện giờ chỉ có ít ỏi mấy người như Hứa Linh và Tiêu Dao Vương, anh không dự tính nói cho Đường Sở Vi, hơn nữa kế tiếp anh cần ngụy trang, làm mờ mắt Thiên Tử để gã sơ sẩy, không còn chú ý tới anh, cũng không nhằm vào anh nữa. Vậy thì anh mới càng dễ dàng nấp trong bóng tối mà bày cục, theo dõi mọi hành vi của Thiên Tử.
“Có thể, em có thể chăm sóc anh suốt đời”
Đường Sở Vi gật đầu lia lịa.
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, cũng không nói gì nữa mà thả tay Đường Sở Vi ra, đi đến sofa ngồi xuống, bắt đầu minh tưởng.
Màn đêm lặng lẽ trôi qua. Hôm sau, tiếng gõ cửa truyền đến từ ngoài cửa, sau đó là một nữ bác sĩ cầm túi xét nghiệm bước vào phòng. Đó là Nhiếp Như Lệ, con gái của giám đốc bệnh viện.
Nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy, anh đã suy nghĩ nhiều rôi. Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
“Chồng, anh đang nghĩ gì vậy? Các bạn vào trang trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới nhé.
Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại, khẽ lắc đầu: “Không có gì. Lát nữa đồ ăn được bưng tới thì em ăn đi, hôm nay anh bận chuyện khác rồi”
“Vâng” Đường Sở Vi đáp lời.
Giang Cung Tuấn đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh. Anh ra ngoài bệnh viện, ngôi trên bậc thang trước cửa khu nằm viện, ngẩn người nhìn tờ đơn xét nghiệm.
Không lâu sau, điện thoại của anh reo lên, là Đan Thiến gọi tới. Sáng sớm cô đã cùng Đan Chiến tới thành phố Tử Đăng, bây giờ họ đã xuống máy bay.
“Tôi đang ở bệnh viện quân khu.”
“Ừ, tôi sẽ tới nay”
Giang Cung Tuấn báo địa chỉ của mình rồi cúp máy, tiếp tục đảm chìm trong suy nghĩ.
Đan Chiến và Đan Thiến tới rất nhanh. Lúc hai cha con tới nơi, Giang Cung Tuấn còn đang ngồi trên bậc thang trước cổng bệnh viện.
“Anh Giang…” Một giọng nữ vui sướng kêu lên.
Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Một thiếu nữ tầm hai mươi tuổi sung sướng chạy tới, cô mặc váy dài màu trắng, lúc chạy mái tóc đen bị gió thổi tung bay, nhanh chóng đi đến trước mặt Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn đứng dậy kêu: “Đan Thiến”
Gương mặt xinh đẹp của Giang Cung Tuấn tràn đầy vui mừng, kéo tay Giang Cung Tuấn nói: “Cuối cùng tôi cũng được gặp lại anh rồi. Bệnh của anh sao rồi? Không sao chứ?”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Vẫn như cũ, nhưng tạm thời không chết được.”
Lúc này, một người đàn ông cao lớn bước tới: “Giang Cung Tuấn…”
Giang Cung Tuấn kêu: “Chú Đan”
Đan Chiến gật đầu: “Tối qua tôi đã kiểm kê tài chính suốt đêm, nhưng chỉ tích lũy được số tiền 30 tỷ USD. Chỉ cần cậu muốn thì 30 tỷ USD sẽ được chuyển qua cho cậu ngay bây giờ.”
“Không cần chuyển cho tôi đâu, chúng ta tìm chỗ nào nói rõ ràng đi” Giang Cung Tuấn không có ý định nhận lấy số tiền này mà muốn Đan Chiến chuyển thẳng cho Hứa Linh.
“Đan Thiến, cô đi cùng tôi vào khu nằm viện một chuyến”
“Vâng” Đan Thiến gật đầu.
Giang Cung Tuấn lại trở về phòng bệnh của Đường Sở Vi. Xe lăn mà Tần Tương đặt làm đã được gửi tới, Giang Cung Tuấn không dự tính đi bộ ra ngoài, bởi vì chắc chắn bên ngoài sẽ có tai mắt của Thiên Tử, nếu đã muốn đóng kịch thì phải đóng sao cho giống một chút. Thế là anh ngồi vào xe lăn, kêu Đan Thiến đẩy mình ra ngoài.
Anh cùng Đan Thiến, Đan Chiến rời khỏi bệnh viện, đồng thời gọi điện cho Hứa Linh Trong một biệt thự nào đó ở thành phố Tử Đăng, đây là nơi ở của Đan Thiến, Hứa Linh đã chạy tới. Hồm nay Hứa Linh ăn diện rất thời thượng, trang phục ca rô màu xanh lam, mái tóc gợn sóng cũng được uốn thẳng, không còn dáng vẻ gợi cảm quyến rũ ngày thường mà thêm chút ngây thơ đáng yêu.
Mấy người ngồi cùng một chö.
“Chú Đan, chú chuyển tiên cho Hứa Linh, từ Hứa Linh ra mặt thành lập công ty.”
Đan Chiến cũng không rõ Giang Cung Tuấn muốn làm gì, ông ta không hỏi nhiều mà chuyển tiên ngay lập tức. Chuyển khoản xong, ông ta nói “Tôi còn công chuyện ở Bắc Cương, không nán lại thành phố Tử Đăng này lâu được. Đan Thiến sẽ tạm thời ở lại thành phố Tử Đảng, con bé hơi nghịch ngợm, cậu trông coi nó kỹ một chút…”
“Được rồi, ba dong dài quá, bận thì mau đi đi, phiền chết” Đan Thiến đứng dậy, đẩy Đan Chiến ra ngoài.
Giang Cung Tuấn hứa hẹn: “Chú Đan yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Đan Thiến, cũng sẽ chú ý tới bệnh tình của cô ấy, sẽ mau chóng chữa khỏi cho cô ấy thôi”
Giao Đan Thiến cho Giang Cung Tuấn, Đan Chiến rất yên tâm. Ông ta không ở lại lâu mà xoay người rời đi ngay. Sau khi Đan Chiến rời đi, Hứa Linh mới hỏi: “Anh Giang, kế tiếp chúng ta sẽ làm thế nào?”
Giang Cung Tuấn đã suy nghĩ rõ ràng về kế hoạch kế tiếp.
“Tạm thời chúng ta không bàn tới chuyện kiếm tiền, việc quan trọng nhất lúc này là chiếm lĩnh thị trường. Tập đoàn Bách Niên làm rất rầm rộ, tuyên truyền thuốc mới khắp mọi nơi, đã chiếm lĩnh được mức thị phần nhất định. Mặc dù anh không rõ Thiên Tử muốn làm gì, nhưng có thể chiếm lĩnh thị phần của Bách Niên thì sẽ có thể phá hỏng kế hoạch của hắn ta. Việc kế tiếp của em là cầm tiền đi đăng ký công ty”
Nghe vậy, Hứa Linh nói: “Đăng ký công ty không khó, nhưng còn dược phẩm thì sao? Một công ty dược phẩm muốn nghiên cứu ra loại thuốc mới thì cần đội ngũ nghiên cứu làm việc rất nhiều năm. Chúng ta thậm chí không có đội ngũ nghiên cứu nào, hơn nữa dù có thể tìm được một đội ngũ nghiên cứu thì cũng không thể nghiên cứu ra loại thuốc mới trong thời gian ngắn, không thể chiếm được thị phần từ tay Bách Niên, thậm chí là các tập đoàn dược phẩm khác”
“Vấn đề này cứ giao cho anh” Giang Cung Tuấn nói: “Với sự hiểu biết về dược liệu của anh, muốn làm ra một đơn thuốc cổ truyên hoàn toàn từ thuốc bäc không phải là việc khó. Tóm lại chúng ta phải tranh thủ thời gian”
Giang Cung Tuấn và Hứa Linh bàn bạc rất lâu Hứa Linh sẽ ra mặt gây dựng công ty, anh cung cấp cách chế tạo, sản xuất thuốc mới đổi đầu với Bách Niên. Hai người bàn bạc cả buổi sáng mới quyết định xong kế hoạch. Sau đó, Giang Cung Tuấn mệt mỏi tựa lưng vào sofa. Hứa Linh đi tới, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho anh, vẻ mặt quan tâm nói: “Bây giờ anh còn chưa khỏe hẳn, không nên quá mệt nhọc. Anh ngủ trước một lát đi, khi nào ăn cơm em sẽ gọi anh.”