CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Ông ta hao tốn thời gian mấy chục năm, đầu nhập vô số tâm huyết và tiền bạc mới xây dựng được một mạng lưới tình báo ngầm.

Nhưng hiện tại ông ta lại phải giúp Giang Cung Tuấn làm việc, hơn nữa còn không kiếm được một xu nào.

“Ngày mai cho cậu kết quả.”

Ông ta rất buồn bực trả lời một câu.

“Ngày mai quá trễ, cho ông nửa ngày” Giang Cung Tuấn lấy giọng ra lệnh dặn dò.

“Tôi sẽ cố gắng gửi kết quả vào buổi tối.”

Phương Vĩnh Cánh suy nghĩ một chút. Điều tra nhân viên công ty cũng không quá khó khăn, nửa ngày hẳn đã có thể hoàn thành.

“Giang Cung Tuấn, tôi muốn điều tra tình báo cũng cần bỏ vốn, mỗi một tình báo, mỗi một tin tức đều phải dùng tiền để mua…”

“Thế nào, muốn tiền?”

“Ít nhiều gì cũng phải cho tôi một chút, hệ thống tình báo đã sắp không hoạt động nổi nữa”

“Được rồi, thiếu nợ, đợi sau này kết toán luôn một thể'” Giang Cung Tuấn trực tiếp cúp điện thoại.

Bạch Tâm vẫn luôn chờ bên cạnh, mãi đến khi Giang Cung Tuấn cúp điện thoại cô ta mới hỏi: “Anh Giang, hiện tại chúng ta nên làm gì trước?”

Giang Cung Tuấn phân phó: “Tạm thời án binh bất động, chờ kết quả điều tra, xác định nhân viên không vấn đề gì sau đó mới có hành động tiếp.”

“Vâng”

Bạch Tâm gật đầu nói: “Vậy tôi đi xuống trước.”

Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra, “Đi thôi: Bạch Tâm xoay người rời đi.

Mà Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế làm việc suy nghĩ trong chốc lát, cũng đứng dậy rời đi.

Vấn đề phía tập đoàn Cứu Thế tạm thời mắc cạn, anh định tới phố y học một chuyến xem tình hình, lại hỏi Đường Sở Vi xem cô có biết tung tích của Hứa Linh không. Hiện tại Cứu Thế đang lúc cần dùng người, một mình Bạch Tâm chưa đủ để khống chế toàn cục.

Hứa Linh có năng lực rất mạnh, cô ta trở về Cứu Thế mới không xảy ra vấn đề.

Anh đón xe tới phố y học.

Hôm nay phố y học rất náo nhiệt.

Từ sau Đại hội Y Tế lần trước, trung tâm y tế Thái Thượng đã yên lặng một thời gian ngắn, mà tiệm thuốc Thế Kỷ thì quật khởi từ trong nghịch cảnh.

Bởi vì Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi đã trở thành một đời thần y mới.

Thành phố Tử Đằng có không ít danh y, thậm chí một số danh y trong nước đứng đầu đều bái Đường Sở Vi làm sư.

Mục đích là vì được Giang Cung Tuấn chỉ điểm.

Một đám danh y hội tụ trong tiệm thuốc Thế Kỷ, cộng thêm Đường Sở Vi được ba mươi ngàn tỷ, hiện tại tiệm thuốc Thế Kỷ đã trở thành tồn tại có thể sánh vai với Bách Thảo Đường.

Hôm nay, trung tâm y tế Thái Thượng nhảy ra gây sự.

Gửi lời khiêu chiến tới vô số tiệm thuốc, nhưng những tiệm thuốc này đều cự tuyệt. Sau khi cự tuyệt bọn họ bị chèn ép, tiệm thuốc bị đập nát, không cách nào tiếp tục kinh doanh.

Trước cửa tiệm thuốc Thế Kỷ.

Hàn Kim Thần ngồi trên ghế, anh ta đứng phía sau Hồng Tứ cùng với không ít lão trung y của trung tâm y tế Thái Thượng.

Mà trước cửa tiệm thuốc Thế Kỷ lại do đám danh y Vô Cực Diêu Ông Đào Thi, Mặc Y Mặc Tuấn cầm đầu.

Người nhà họ Đường đã chạy tới.

Thấy Đường Sở Vi đi tới.

Đám danh y của tiệm thuốc Thế Kỷ lập tức tươi cười xán lạn.

Vô Cực Diêu Ông Đào Thi cũng đi qua ngay, nói: “Cô Sở Vi, cô tới rồi, Giang Cung Tuấn đâu?

Cô mau gọi Giang Cung Tuấn tới, trung tâm y tế Thái Thượng đến phá quán, không có Giang Cung Tuấn chúng tôi không phải đối thủ của bọn họ”

“Đúng vậy, Sở Vi, chúng tôi đều biết trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn ở cùng Giang Cung Tuấn, nhanh gọi điện thoại kêu anh ta đến.”

“Giang Cung Tuấn vừa đến, trung tâm y tế Thái Thượng vốn không phải đối thủ.”

Không ít bác sĩ sôi nổi mở miệng.

Sở dĩ bọn họ bái người phụ nữ không có chút y thuật là Đường Sở Vi làm sư phụ, không phải là vì quan hệ giữa Đường Sở Vi với Giang Cung Tuấn sao, không phải vì muốn được Giang Cung Tuấn chỉ điểm sao.

Thế nhưng đã lâu như vậy rồi.

Giang Cung Tuấn vốn chưa từng xuất hiện.

Bọn họ cũng không thu được bất kỳ chỉ điểm gì.

Hiện tại bọn họ đều muốn thoát khỏi tiệm thuốc Thế Kỷ.

Đường Sở Vi nhìn đám người trung tâm y tế Thái Thượng ngoài cửa, sau đó lại đi tới nhìn Hàn Kim Thần, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Hàn Kim Thần, lần trước không phải anh đã nói sau khi thất bại anh sẽ cút ra khỏi Đại Lan, không bước vào nữa sao?”

“Đúng, tôi đã từng nói vậy.”

Hàn Kim Thần ngồi trên ghế liếc mắt nhìn Đường Sở Vị, thản nhiên nói: “Tôi đã quay về, thế nhưng lần này tôi lại tới là vì hiện tại y thuật của tôi đã lên một tầng cao mới. Lần trước trong Đại hội Y tế, tôi thua bởi Giang Cung Tuấn, hôm nay tôi tới để lấy lại danh dự. Tôi muốn chứng minh với thế giới, trung y là chỉ nhánh Hàn y, Hàn y mới là y thuật chính thống”

Hàn Kim Thần nói khoác mà không biết ngượng.

“Anh đánh rằm”

“Hàn Kim Thần, anh còn biết xấu hổ không?

Cút ngay cho tôi, phố y học không chào đón anh, Đại Lan không chào đón anh”

“Bại tướng dưới tay còn dám khẩu xuất cuồng ngôn”

“Thừa dịp hiện tại Giang Cung Tuấn còn chưa tới, mau cút đi, bằng không đợi khi Giang Cung Tuấn tới, anh sẽ bại xấu hổ vô cùng”

Không ít người sôi nổi quở trách.

Thậm chí ngay cả vây xem người qua đường cũng bắt đầu mắng to.

Hàn Kim Thần thờ ơ.

Giang Cung Tuấn là uy hiếp lớn nhất.

Đánh bại Giang Cung Tuấn chẳng khác nào đánh bại tất cả bác sĩ trong phố y học.

Anh ta cũng biết Giang Cung Tuấn có y thuật vô song, tạo nghệ trên y thuật anh ta kém xa Giang Cung Tuấn, nhưng lần này anh ta có chỗ dựa nên không sợ gì.

“Chỉ sợ anh ta không dám tới.”

Hàn Kim Thần lạnh giọng mở miệng, nói: “Đường Sở Vị, tôi cho cô thêm một giờ, trong vòng một giờ nữa nếu Giang Cung Tuấn vẫn không xuất hiện, vậy tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng Giang Cung Tuấn sợ tôi, không dám nghênh chiến. Tới lúc ấy tiệm thuốc Thế Kỷ cứ đóng cửa đi, đừng tiếp tục mất mặt xấu hổ.”

“Anh đánh rắm”

Hà Diệp Mai đứng dậy, chỉ thẳng vào Hàn Kim Thần mắng to: “Anh thì tính là thứ gì mà dám đứng trước cửa hiệu thuốc chúng tôi diệu võ dương oai? Y thuật của Giang Cung Tuấn thiên hạ vô song, người như anh há có thể so sánh.”

Bà ta chửi ầm lên, nước bọt bay khắp chung quanh, phun tới mặt mũi Hàn Kim Thần dính đầy nước bọt.

Mặt Hàn Kim Thần trầm xuống, tức giận trong lòng bay lên.

Thế nhưng anh ta lại không tức giận, mà nhắm nghiền hai mắt bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Đường Sở Vi cũng biết đám thầy thuốc trong tiệm thuốc Thế Kỷ vốn không phải đối thủ của Hàn Kim Thần, bởi vì lần Đại hội Y tế trước đó những người này đều bại bởi Hàn Kim Thần.

Cô đi qua một bên lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Giang Cung Tuấn.

“Chồng, anh đang ở đâu vậy?”

Lúc này Giang Cung Tuấn đã lên xe, đang trên đường chạy tới.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

“Anh mau tới đây đi, trung tâm y tế Thái Thượng khinh người quá đáng, dám há miệng khiêu chiến tiệm thuốc Thế Kỷ. Bọn chúng còn nói chờ anh một giờ, nếu một giờ sau anh không xuất hiện bọn họ sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng anh khiếp sợ không dám chiến, muốn chúng ta phải đóng tiệm thuốc Thế Kỷ”

“Đang trên đường chạy tới” Giang Cung Tuấn mở miệng nói.

“Anh, anh nhanh lên”

“Được”

Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.

Sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lòng anh đầy nghỉ ngờ.

Lần trước trên Đại hội Y tế anh đã từng giao thủ với Hàn Kim Thần, cũng từng luận bàn y thuật. Thế nhưng Hàn Kim Thần vốn không phải đối thủ của anh.

Hiện tại vì sao Hàn Kim Thần lại dám khiêu chiến anh?

Rốt cục anh ta có chỗ dựa nào?

Giang Cung Tuấn nghĩ mãi mà không rõ, hiện tại chỉ còn cách tới phố y học nhìn xem.

Nhưng cho dù Hàn Kim Thần có chỗ dựa nào.

anh cũng không sợ.

Bởi vì hiện tại y thuật của anh đã hơn xa Đại hội Y tế trước đó.

Được quyển hạ Y Kinh, y thuật của anh đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi.

Trong lúc Giang Cung Tuấn chạy tới phố y học, đồng thời.

Trên tầng cao nhất tập đoàn Bách Niên, trong một phòng làm việc xa hoa.

“Cô Cao, người đang trên đường chạy tới, cần nửa ngày mới có thể đến thành phố Tử Đăng. Mà bên phía phố y học, đám người Hàn lão đã lại khiêu chiến tiệm tiệm thuốc Thế Kỷ, Đường Sở Vi hiện thân nhưng Giang Cung Tuấn còn chưa xuất hiện, hẳn anh ta đang trên đường chạy tới.”

Một người thanh niên trẻ hai mươi tuổi đứng trước mặt Cao Mẫn Ngọc, vẻ mặt tôn kính mở miệng.

“Ừm”

Cao Mẫn Ngọc ngồi trên ghế da thật, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn khẽ gật đầu, chợt hỏi: “Y thuật của Giang Cung Tuấn được truyền thừa từ đâu anh đã tra ra được chưa? Là bắt nguồn từ y thuật nhà họ Giang hay anh ta có kỳ ngộ khác?”

Người đàn ông nói: “Đã điều tra, từ nhỏ anh ta đã học tập y thuật, nhưng Giang Thời chỉ truyền thụ cho anh ta một chút da lông, y thuật hiện tại của anh ta hẳn không phải y thuật tổ truyền của nhà họ Giang mà anh ta đã lấy được từ nơi khác.”

Cao Mẫn Ngọc thản nhiên nói: “Chuyện này không quan trọng, cho dù y thuật của anh có thể sánh với Giang Quốc Đạt, nhưng hiện tại truyền nhân của Dược Vương Cốc xuất hiện, cho dù Giang Quốc Đạt đích thân tới cũng không phải đối thủ. Chỉ một Giang Cung Tuấn không đáng lo lắng”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi