*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Trong cơ thể có vô số luồng khí nóng đang chạy loạn xạ, thân thể anh cơ hồ như sắp nổ tung.
Nhưng, anh vẫn gắng gượng nhìn chằm chằm Tiêu Dao Phong.
Nhớ lấy mỗi một động tác của ông, nhớ lấy mỗi một lời nói mà ông nói.
Trong địa lao.
Tiêu Dao Phong không ngừng vận động Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng.
Xích sắt vang lên tiếng leng keng.
Mà Giang Cung Tuấn cũng không cầm cự nổi nữa mà ngất đi.
Không biết đã hôn mê bao lâu anh mới từ từ tỉnh dậy.
Anh nhớ ra điều gì đó và nhanh chóng đứng dậy.
Đi về phía Tiêu Dao Phong cách đó không xa.
Tiêu Dao Phong ngồi xếp bằng trên mặt đất, đầu cúi rũ.
“Sư phụ.”
Anh gọi một tiếng.
Tiêu Dao Phong không có phản ứng gì.
Giang Cung Tuấn đến gần ông, khẽ lay nhẹ, gọi: "Sư phụ ơi, sư phụ thế nào rồi?" Ngay khi chạm vào thân thể của Tiêu Dao Phong, Tiêu Dao Phong liền ngã ra đất.
Giang Cung Tuấn hơi biến sắc, anh nhanh chóng kéo cổ ông tay lên để bắt mạch.
“Cái này?”
Giang Cung Tuấn ngây ra.
Tiêu Dao Phong sớm đã không còn nhịp tim, ông đã chết được nhiều tiếng đồng hồ rồi.
Giang Cung Tuấn thất thần quỳ trên mặt đất, nhìn Tiêu Dao Phong ngã trên mặt đất, nghiêm mặt nói: “Sư phụ, đệ tử tuyệt đối không phụ lòng hy vọng của người, sau khi rời khỏi đây, nhất định sẽ làm người tốt, bảo vệ gia đình và đất nước bằng chân khí mà người đã truyền dạy”
Giang Cung Tuấn đập đầu quỳ lạy vài cái rồi mới đứng lên.
Vừa đứng dậy, anh liền nghe thấy tiếng bước chân.
Vọt mình một cái, anh nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh hang đá, cơ thể anh anh chặt vào tảng đả.
Không lâu sau, liền có một vài người đi đến.
“Chủ nhân, đã chết rồi”
“Cũng đúng, tính toán thời gian, cực hạn của lão già này cũng đến rồi, nhưng đã tìm thấy tiểu tử Giang Cung Tuấn đó chưa?" “Vẫn chưa, nhưng ở lối ra vẫn luôn có người canh giữ, hắn ta tuyệt đối không thể rời khỏi đây, chắc vẫn ẩn náu trong hang động dưới lòng đất này thôi.”
“Phái thêm người đi tìm cậu ta.”
“Vâng”
Bên dưới truyền đến tiếng nói chuyện.
Nhưng Giang Cung Tuấn vẫn không hề manh động.
Ngay sau đó, thi thể của Tiêu Dao Phong đã được đưa ra ngoài, những người bên dưới cũng rời đi.
Lúc này Giang Cung Tuấn mới nhảy xuống khỏi tảng đá, vững vàng đứng trên mặt đất.
“Chân khí hiện tại của mình?”
Giang Cung Tuấn vận động khí công Bắc Đẩu.
Vừa vận động, chân khí trong cơ thể giống như nước sông dâng trào, chảy nhanh trong kinh mạch, tập trung tại nắm đấm.
Giờ khắc này, anh cảm thấy được sự mạnh mẽ phi thường của mình, có một cảm giác rằng trên thế giới này không địch thủ nữa.