*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy Đường Sở Vi giả mạo Giang Quốc Đạt rời đi cùng với Giang Vô Song, trong nháy mắt Tiêu Dao Đàm ra tay.
Gả người vừa nhảy lên, giơ tay, trong lòng bàn tay biến ảo ra lực lượng mạnh mẽ, lực lượng này tạo nên một cơn bão táp, mênh mông cuồn cuộn cuốn tới.
Giang Cung Tuấn lập tức ra tay, thúc dục chân khí, một tay vung lên, lấy chân khí bắn ra phản kích.
Đồng thời, anh cảm giác được sự đáng sợ của khí lực khủng bố này, cánh tay nơi lực lượng cường đại đập vào hơi run lên, thân thể thối lui vài mét.
Mà lực lượng cường đại như gió lốc của Tiêu Dao Đàm bị cưỡng ép đánh vỡ, ông ta cũng bị phản phệ, thân thể cũng lùi lại vài bước mới đứng vững, sau đó nhìn chòng chọc vào Giang Cung Tuấn, sắc mặt sa sầm, trong lòng cuộn lên mưa to gió lớn.
“Lão già này rốt cuộc là ai, chân khí hùng hậu như vậy.”
Trong lòng ông ta khiếp sợ.
Ông đã bước vào Lục Cảnh đỉnh phong, sắp bước vào giai đoạn cường giả Thất Cảnh.
Nếu như mấy lão già kia không xuất hiện, trong giới cổ võ này ông chính là vô địch.
Hơn nữa dựa vào Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng của ông, coi như là đối với vài lão quái vật, ông cũng không sợ.
Người trước mắt này chân khí hùng hậu vượt qua sự tưởng tượng của ông.
Cánh tay Giang Cung Tuấn bị chấn động hơi tê dại, huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể, anh cấp tốc thúc dục chân khí, mới đưa huyết khí cuồn cuộn đè ép xuống.
Mấy trăm cổ võ giả quay lại quan sát từ phía xa Hai người vừa ra tay, bọn họ lập tức biết, hai người này đều là cường giả, thực lực rất đáng gờm.
Phóng tầm mắt cả giới cổ võ, đối thủ có thể tìm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Lão già, có chút thành tựu, hãy nhận lấy tuyệt chiêu”
Sau khi Tiêu Dao Đàm hơi sững sờ, cười lạnh một tiếng, thân thể cấp tốc nhảy lên, giơ tay một chưởng bổ xuống.
Kình lực mạnh mẽ biến ảo, bay thẳng đến chỗ Giang Cung Tuấn.
“Tiêu Dao Phách Sơn”
Trong nháy mắt Giang Cung Tuấn nhận ra được, đây là chiêu thứ nhất trong Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng.
Anh không dám khinh thường.
Cấp tốc né tránh.
Chưởng lực đáng sợ bao phủ trên đất.
Âm! Nền đá trên đất lập tức bị đánh nát, có mấy viên đá còn bay lên trên.
Giang Cung Tuấn xuất hiện cách xa mười mấy mét phạm vị chưởng lực, cười to một tiếng: “Ha ha, Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, cũng chỉ đến như thế, hơn nữa, cũng không chỉ có ông mới biết”
Theo tiếng cười vang vọng.
Mọi người chỉ thấy thân thể Giang Cung Tuấn ở giữa không trung lấp lóe, không ngừng xuất chưởng, bốn phía xung quanh Tiêu Dao Đàm, trong nháy mắt xuất hiện mấy chục chưởng ấn hư ảo.
Những chưởng ấn này, che ngợp bầu trời công kích về phía ông ta.
“A! Tiêu Dao Đàm ngẩng lên trời gào thét, cả người bùng nổ ra khí tức đáng sợ, chân khí cường đại tụ hộp cùng một chõ, hình thành một vòng bảo vệ chân thực.
Keng keng keng.