CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

“Nhìn cai gì đấy?" Hải Kiến Công hừ lạnh một tiếng: “Với bộ dạng này của anh, cũng muốn theo đuổi Đình Thi?" “Anh Giang, anh, anh đừng để trong lòng. Y Đình Thi cúi đầu nhỏ giọng nói một câu

Hỗn sự là do một tay mẹ của cô ta xử lý.

Trước đó mẹ của cô ta liền kêu cô ta trở về đính hôn với Hải Kiến Công, thế nhưng cô ta nhất quyết ở lại trong nước, lần này bà nội bệnh nặng, cô ta mới trở về.

Mà trước đó chuyện phát sinh ở trên sông, cũng chỉ có cô ta và ba cô ta biết, người nhà họ Y không ai biết Giang Cung Tuấn dừng lại, nói: "Tôi cũng chỉ đến xem tình hình bệnh nhân, ở trong phòng bệnh đúng không, để tôi vào xem một chút." "Ừm, ở bên trong

Mặt Y Đình Thi vui mừng, nói: "Em đưa anh vào

Người khác không biết thân phận của Giang Cung Tuấn, nhưng Y Đình Thi lại biết, không chỉ là một cổ võ giả, mà còn là một bác sĩ đại tài, nếu Giang Cung Tuấn nguyện ý ra tay giúp đỡ, bà nội của cô ta liền được cứu rồi. “Làm gì vậy?”

Hải Kiến Công ngay lập tức đứng ra, chặn lại nói: "Đình Thi, em làm cái gì vậy, đây là phòng bệnh đặc biệt, ngoại trừ bác sĩ chủ trì bên ngoài, ngay cả người nhà cũng không thể tiến vào, bây giờ em muốn dẫn một người ngoài vào sao?”

Y Đình Thi nhỏ giọng nói: “Giang, anh Giang là bác sĩ. "Vậy cũng không được." Hải Kiến Công ngay lập tức lên giọng, lớn tiếng nói, “Bác sĩ bệnh viện nào vậy, là bệnh viện Vĩ Quý sao? Cho dù là vậy, cũng không có tư cách đi vào, mà anh ta. "

Hải Kiện Công nhìn kĩ Giang Cung Tuấn, thấy anh không giống bác sĩ một chút nào. “Anh ta có bác sĩ gì chứ?”

Mẹ Y Đình Thi đứng dậy, chỉ trích nói. "Đình Thi, con bé này chuyện gì xảy ra thế, bạn bè gì cũng kết giao, con chuẩn bị định hôn với cậu chủ Hải, mẹ cảnh cáo con, đừng có tiếp xúc với những người không đứng đắn này. "Me, con..."

Y Đình Thi mở miệng, thế nhưng lại nói không ra lời.

Y Trung đứng ra, nói: "Cậu ấy đúng là bác sĩ, để cậu ấy vào xem một chút đi, nếu như ngay cả ấy cũng không cứu được mẹ, thì mẹ thật không cứu nổi nữa.

Y Trung biết thân phận của Giang Cung Tuấn, biết trình độ y thuật của anh.

Y thuật của anh có một không hai trên đời.

Thế nhưng lại chưa từng chữa bệnh cho người ngoài. Hiện tại Giang Cung Tuấn có thể xem bệnh cho bà, đây là vinh hạnh của nhà họ Y. “Chú." Hải Kiến Công ngay lập tức nói: “Buổi chiều chuyên gia đã đến xem, bây giờ ngàn vạn lần không thể xảy ra việc ngoài ý muốn, nếu anh ta đi vào làm rối tung lên, bệnh tình của bà nội chuyển biến xấu, đây không phải là thêm phiền phức cho chuyên gia sao, chú yên tâm, chuyên gia vừa đến kiểm tra rồi, liền có thể phẫu thuật, mà con đã liên hệ người hiến gan, rất nhanh có thể tìm được lá gan phù hợp. “Việc này. "

Y Trung cũng do dự.

Giang Cung Tuấn là y học cổ truyền.

Mà bệnh tinh của mẹ ông, cần phải làm phẫu thuật.

Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: "Cậu Giang, có, có năm chắc không?”

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, nói: "Không biết, cháu muốn xem bệnh nhân trước, hiểu rõ tình huống thân thể thì mới biết được, nhưng mà, nếu như ngay cả cháu cũng cứu không được, thì không ai có thể cứu

Giang Cung Tuấn không chắc chắn mình có thể cứu hay không. Nhưng mà anh đối với y thuật của mình rất có lòng tin. "Tốt, vậy thử một chút xem. Y Trung gật đầu.

Giữa Hải Kiến Công với Giang Cung Tuấn, ông ta lựa chọn tin tưởng Giang Cung Tuấn. “Làm cái gì đấy?”

Ngay lúc này, bác sĩ trưởng khoa Vương đi tới, nhìn đám người đứng ở cửa phòng bệnh nói chuyện, quát lên: "Đây là bệnh viện, cần yên tĩnh, muốn nói chuyện, thì ra ngoài. "Bác sĩ Vương" Hải Kiến Công đứng ra, chỉ trích Giang Cung

Tuấn: "Người này, anh ta là bác sĩ, muốn đi vào xem bệnh tinh, tôi chính là đang ngăn cản anh ta

Nghe vậy, bác sĩ Vương nhìn Giang Cung Tuấn, nhíu mày lại, hỏi: "Bác sĩ, bác sĩ của bệnh viện nào?”

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: "Còn không có tư cách biết." "A..."

Bác sĩ Vương ngay lập tức vui vẻ.

Ông ta là bác sĩ trưởng khoa bệnh viện Vĩ Quý, là chuyên gia nổi tiếng, cho dù là trên quốc tế, cũng có tiếng nói nhất định, bây giờ lại bị một tên nhóc xem thường. "Tôi còn không có tư cách biết, giọng điệu thật lớn nha? Nhóc con, ở nước ngoài tốt nghiệp viện y học ở đâu, giáo sư hướng dẫn là ai?"

Bác sĩ Vương thường xuyên tham gia giao lưu học thuật, nói ra tên của giáo sư y khoa quốc tế ông ta ít nhiều đã nghe qua.

Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn, mặt đầy vẻ khinh bỉ nói: "Nói không nên lời phải không, tôi nhìn cũng biết là tốt nghiệp một viện y học rác rưởi?”

Giang Cung Tuấn nhíu mày.

Y Trung cũng lo sợ tức giận Giang Cung Tuấn, vội vàng đứng ra, nói: "Bác sĩ Vương, để cậu ấy nhìn một chút đi “Nhìn cái gì mà nhìn?" Bác sĩ Vương quát lên: "Nếu xảy ra chuyện, ai chịu trách nhiệm, ông đến phụ trách sao?" “Tôi phụ trách." Giang Cung Tuấn mở miệng. "Cậu là cải thá gì? Cậu có thể phụ trách sao, cậu lấy cái gì phụ trách? Bác sĩ Vương nhìn Giang Cung Tuấn, mắng: "Đừng ở chỗ này gây phiền phức cho tôi, lập tức ra khỏi đây"

Y Trung bất đắc dĩ nhìn Giang Cung Tuấn.

Y Đình Thi nhỏ giọng khẩn cầu nói: "Anh Giang, anh nhất định phải cứu bà nội.

Giang Cung Tuấn an ủi: “Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Giang Cung Tuần im lặng suy nghĩ một chút. Ở thủ đô anh xác thực không biết giáo sư y khoa nào cũng không biết đại nhân vật trong giới y học là ai.

Hiện tại bác sĩ trưởng không cho anh vào xem bệnh nhân, anh đúng là không có cách nào, cũng không thể lợi dụng đặc quyền, dân một chi quân đội từ quân khu ra niêm phong bệnh viện. "Gọi viện trưởng các người tới đây "

Suy nghĩ một hồi Giang Cung Tuấn nói ra một câu như vậy.

Lời này vừa nói ra, không ít người nhà họ Y đều bật cười. “Đình Thi, người bạn này của em có chút ngạo mạn nha, mở miệng liền muốn gọi viên trưởng, chẳng lẽ anh ta không biết, bệnh viện Vĩ Quý là bệnh viện tư nhân tốt nhất thủ đô, chuyên môn phục vụ quý tộc sao, chẳng lẽ anh ta không biết, viện trưởng là chuyên gia nổi tiếng trong nước à?” "Đúng vậy, lần này nếu không phải có cậu Hải đây, chỉ bằng người họ Y nhà chúng ta, không có cách nào vào được bệnh viện Vĩ Quý đầu.

Nghe thấy những lời nói nịnh bợ của người nhà họ Y, Hải Kiến Công đắc ý, nhếch miệng, nở nụ cười thản nhiên. "Được rồi, đừng nói nữa." Y Trung ngắt lời nói. "Bố, bố hồ đồ rồi, em rể Hải mời chuyên gia đến đây nhanh chút, hiện tại chúng ta kiên nhẫn chờ ở đây được, làm sao ba lại đi theo tên này chuốc thêm phiền phức" Anh trai Y Bình Nguyên của Y Đình Thi mở miệng, nói xong lại nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt khinh bỉ: “Còn muốn gọi viện trưởng, gọi viện trưởng tới làm gì, đừng nói với tôi là, anh biết viện trưởng sao?"

Giang Cung Tuấn lắc đầu

Anh xác thực không biết viện trưởng là ai.

Nhưng bây giờ phải vào phòng bệnh, cũng chỉ có thể để viện trưởng cho phép.

Giang Cung Tuấn không lên tiếng đi qua một bên, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Ảnh Tử.

Ở thủ đô, có quan hệ không tệ với anh, cũng chỉ có cận vệ của

Vương là Ảnh Tử

Rất nhanh điện thoại liên đánh thông. "Là tôi, Giang Cung Tuần, tôi bệnh viện Vĩ Quý ở thủ đô, tôi muốn đi xem bệnh cho một bệnh nhân, thế nhưng bác sĩ trưởng không cho tôi vào phòng bệnh, anh nghĩ biện pháp bảo tin cho viện trưởng bệnh viện Vĩ Quý, năm phút nữa, để viện trưởng xuất hiện ở khu nội trú lầu ba, phòng bệnh đặc biệt số 18.

Ảnh Tử nghe Giang Cung Tuấn nói qua điện thoại, liền dở khóc dở cười. “Giang Cung Tuấn, anh tốt xấu cũng là một bác sĩ đại tài, người nào không có mắt, dám cản đường anh thế" "Bớt nói nhiều lời

Giang Cung Tuấn trực tiếp cúp điện thoại.

Giang Cung Tuấn gọi điện thoại, sau đó đứng một bên chờ

Mà bên này người nhà họ Y với Hải Kiến Công, còn có bác sĩ Vương, bật cười, như là nghe được chuyện gì rất khôi hài. "Ha ha, chết cười tôi rồi, còn trong năm phút để viện trưởng xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta cho rằng mình là ai vậy?” "Đúng đấy, cũng không tự đi mà soi mặt vào nước tiểu xem mình là dáng vẻ gi

Đám ngư trêu tức chế giễu. Giang Cung Tuấn chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm để ý tới.

Nếu không phải bệnh nhân là bà nội Y Đình Thi, anh mới không muốn đến đây quan tâm, cho anh bao nhiêu tiền, anh cũng chưa chắc sẽ ra tay cứu giúp.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi