“Anh Giang, lần này chính là cơ hội của anh, trong Tàng Thư Các của nhà họ Giang lưu trữ rất nhiều võ học, đặc biệt là Thiên Tuyệt Thập tam kiếm, cái này được xưng là thiên hạ đệ nhất kiểm thuật, anh nếu học được, dựa vào trình độ bây giờ của anh, không nói đến thiên hạ vô địch, người có thể thắng anh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trên mặt Giang Vô Song cũng mang theo vui mừng.
Giang Quốc Đạt thật sự rất xem trong Giang Cung Tuấn, biết rõ Giang Cung Tuần đối với ông ta có địch ý, còn để Giang Cung Tuấn đi tầng thư các
Giang Cung Tuấn không phải là lần đầu nghe thấy Thiên Tuyệt Thập tam kiếm.
Anh cũng rất hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc đây là dạng kiểm thuật gì. "Ừ, nhân cơ hội này đi xem thử. “Em dẫn anh đi.
Giang Vô Song đứng lên, làm một cái động tác khoát tay xin moi.
Giang Cung Tuấn đứng dậy, dưới sự dẫn đường của Giang Vô Song, đi sâu vào sân sau.
Chưa đi được bao lâu, liền nhìn thấy một căn nhà gỗ đơn độc. Giang Vô Song hơi dừng một chút, khẽ nói: “Anh Giang, anh nhìn thấy nhà gỗ bên đó không?”
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Ừ, thấy được.
Giang Vô Song nhỏ tiếng giải thích: "Đó là nơi bể quan của lão tổ nhà họ Giang, nơi đây cũng là cấm địa của gia tộc, chưa có sự phân phó của tộc trưởng, bất cứ ai cũng không thể bước vào, nếu tính theo vai về, người ở nơi đây hẳn là ông nội của ông nội, em cũng nghe ông nội từng nói, người này là Giang Phùng, là người có bối phận cao nhất hiện nay của nhà họ Giang, cũng là người có thực lực mạnh nhất "Giang Phùng?”
Giang Cung Tuấn sửng sốt
Tên này anh đã từng nghe qua.
Trước đây lúc ở trong địa lao nhà Tiêu Dao, Tiêu Dao Phong truyền công cho anh từng hỏi anh, Giang Phùng là người thế nào của anh. "Đúng vậy” Giang Vô Song nói: “Ông nội nói, thực lực của lão tổ rất mạnh, mấy mươi năm trước bước đã vào Thất Cảnh, còn bây giờ là cảnh giới thứ mấy, không người nào biết "Ha hả, đang nói lão sao?”
Lúc này, một tràng tiếng cười vang vọng. Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song còn chưa phản ứng lại, một luồng thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Người này là một ông lão.
Ông lão râu tóc bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tựa như một pho tượng lão thần tiên.
Giang Vô Song cũng chưa từng thấy lão tổ nhà họ Giang, nhưng cô biết, đây là Giang Phùng, vẻ mặt cô lập tức tôn kính gọi: "Giang Vô Song ra mắt lão tổ.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn chăm chăm ông lão trước mắt.
Ánh mắt Giang Phùng dừng lại trên người Giang Cung Tuấn, khẽ vuốt chòm râu trắng muốt, cười nói: "Cậu chính là con cháu của Gia Thời nhỉ?"
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Vâng, đó chính là ông nội, ông là lão tổ nhà họ Giang, chuyện ba mươi năm trước ông nhất định biết." “Ba mươi năm trước?
Trên mặt Giang Phùng mang theo hoảng hốt, nói: "Gia môn bất hạnh, là lão tự tay phế bỏ tu vi của Giang Thời, trục xuất khỏi gia tộc” "Vậy ông có biết, ông nội tôi là bị người đánh lén, mới dẫn đến tẩu hỏa nhập ma “Không biết." Giang Phùng lắc đầu
Nghe vậy, Giang Cung Tuần trầm mặc. Xem ra Giang Quốc Đạt không nói dối
Chỉ là anh tin chắc, nhất định có người ra tay đánh lén, ông nội mới tẩu hỏa nhập ma, mà người này có khả năng rất lớn là ở nhà họ Giang. "Nhóc con, cậu tinh thần no đủ, huyệt thái dương phòng lên, tuổi còn trẻ, còn có một thân chân khí hùng hậu, thật sự hiếm có Giang Phùng nhìn chăm chăm Giang Cung Tuấn.
Chợt sắc mặt khế biến. “Chân khí của cậu...
Ông ta bằng nhiên ra tay, một tay túm lấy tay Giang Cung Tuấn, bàn tay theo cánh tay Giang Cung Tuấn nháy mắt trượt tới lông ngực, lại xoay Giang Cung Tuần qua, đặt sau lưng anh, ngay sau đó lại bầm mấy huyệt đạo trên người anh.
Mà Giang Cung Tuấn, chỉ cảm thấy bị một cổ lực lượng cường đại giam cầm, thân thể không cách nào nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, Giang Phùng mới dừng lại, trên mặt mang theo kinh ngạc. "Tuổi còn trẻ, chân khí lại hùng hậu như vậy, hơn nữa trong cơ thể còn phát ra một ít chân khí chưa hoàn toàn hấp thu, nhóc con, chân khí của cậu là ai truyền cho cậu?”
Trong lòng Giang Cung Tuấn cả kinh,
Không hổ là lão tổ nhà họ Giang.
Ngay cả Giang Quốc Đạt cũng không nhìn ra anh có một thân chân khí hùng hậu, Giang Phùng vừa gặp mặt đã nhìn ra manh mối
Đối với lão tổ nhà họ Giang, Giang Cung Tuấn cũng không có che dau.
Hơn nữa, anh cũng nghĩ rằng Giang Phùng nhận biết thấy anh là Tiêu Dao Phong, hình như quan hệ cũng không tệ. “Trước đây bị bắt đến nhà Tiêu Dao, ở trong địa lao nhà Tiêu
Dao gặp được một tiền bối, người này tự xưng là Tiêu Dao Phong, ông ấy gặp phải đại nạn, biết tôi là con cháu nhà họ Giang, còn đả thông kinh mạch toàn thân, lúc này mới truyền thụ một thân chân khí cho tôi." “Thì ra là như vậy.
Giang Phùng bừng tỉnh ngộ ra, cảm thản nói: “Không nghĩ tới, vẫn là ông ta đi trước một bước, chỉ là Tiêu Dao Phong đã chết, vậy cường giả Bắt Cảnh của nhà Tiêu Dao là ai?"
Nghĩ cũng không hiểu ra, ông ta cũng không nghĩ nữa.
Nhìn Giang Cung Tuần, tán thưởng nói: "Nhóc con, rất tốt, nhà họ Giang có người kế nghiệp rồi, đúng rồi, cậu tới đây, là Giang Quốc Đạt cho cậu đến tầng thư các sao? “Ừm. Giang Cung Tuấn gật đầu.
Giang Phùng liếc mắt nhìn Giang Vô Song, hơi vẫy tay, nói: "Cô lui ra truoc di." “Vàng, lão tổ, Vô Song xin lui.
Giang Vô Song lui xuống. “Đi theo lão "
Giang Phùng cũng xoay người đi.
Giang Cung Tuấn đi theo phía sau.
Đi tới trước nhà gỗ.
Hai người ngồi xuống, Giang Phùng nói: "Tuyệt học của nhà họ Giang ta nhiều vô số, nếu luận danh khí, Thiên Tuyệt Thập tam kiếm danh chấn thiên hạ, trong lịch sử chính là tồn tại uy danh hiển hách, nhưng nghìn năm qua, người có thể luyện thành, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thiên phú tu luyện của Giang Quốc Đạt cực cao, nhưng đến bây giờ cũng chỉ là luyện được mười một kiếm”
Nghe vậy, trong lòng Giang Cung Tuấn cả kinh.
Anh chưa nghĩ đến Giang Quốc Đạt đã luyện đến mười một kiếm của Thiên Tuyệt Thập tam kiếm. "Lão tổ, còn ông?” Anh không khỏi nhìn sang Giang Phùng một cái. "Ha ha...
Giang Phùng khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, bật cười. Tiếng cười này, đã cho Giang Cung Tuấn đáp án. Sau tiếng cười, ông ta tiếp tục nói: "Nhưng muốn luận thiên phủ luyện võ, vẫn là Giang Thời nhóc con này mạnh, chỉ tiếc đi lệch đường, bằng không với tư chất của nó, học mười ba kiểm không phải chuyện khó, thậm chí có thể thông hiểu đạo lý, đột phả kiểm thứ mười bốn thiên kinh động địa, quỹ khóc thần sầu" "Như thế nào, còn có kiểm thứ mười bốn? “Đương nhiên"
Giang Phùng gật đầu nói: "Người ngoài chỉ biết Thiên Tuyệt Thập tam kiểm, đó là vì nghìn năm trước lão tổ nhà họ Giang cũng chỉ học được kiểm thứ mười ba, mà kiếm thứ mười bốn, nghìn năm qua chưa ai lĩnh hội được." "Vậy lão tổ học được không?"
Giang Phùng lắc đầu: “Vẫn chưa, cũng chỉ miễn cưỡng lĩnh hội được đến kiếm thứ mười ba
Đang nói, liếc nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Con cháu nhà họ Giang Hồng một ai có tiền đồ, đơn giản cậu xuất hiện rồi, Thiên Tuyệt Thập tam kiểm cũng không thể không có người kế thừa, nếu Giang Quốc Đạt để cậu đến học, mà gần đây lão cũng không có bể quan, nhân cơ hội này chỉ điểm cậu một phen.
Nghe vậy, trên mặt Giang Cung Tuấn mang theo vui mừng, vội vàng nói: “Cảm ơn lão tổ rất nhiều. "Kiếm phổ ở trong này, cậu xem trước một chút, hiểu trước một chút, sau đó có gì không hiểu, lại hỏi lão.
Giang Phùng nói xong, từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sách dày mộc mạc ném cho Giang Cung Tuấn
Giang Cung Tuấn tiếp nhận, nhịn không được mở ra xem. “Kiếm khi tung hoành ba nghìn dặm, một kiếm hàn quang chiếu cửu châu"
Lời mở đầu ghi lại một đoạn như vậy.
Giang Cung Tuấn bị câu này thuyết phục sâu sắc.
Rốt cuộc là dạng kiếm thuật gì, mới có thể có lời mở đầu khí phách như vậy.
Anh tò mò nhìn xuống bên dưới.
Vừa thấy anh đã bị chấn động bởi Thiên Tuyệt Thập tam kiếm. Xem khoảng hai tiếng, anh mới xem xong.
Khép lại kiếm phổ, nhịn không được sợ hãi than "kiếm thuật thật cao thâm, không hổ là thiên hạ đệ nhất kiếm pháp
- ---------------------------