Một chiếc xe quân sự phóng nhanh và dừng lại dưới chân núi.
Một người đàn ông và hai phụ nữ bước ra khỏi xe.
Đó chính là Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi và Giang Vô Song.
Giang Vô Song chỉ vào một biệt viện rộng lớn ở chân núi đằng trước, nói: “Đây là nơi nhà họ Shi sinh sống.”Đây chính là nơi nhà họ Thạch sinh sống”
Giang Cung Tuấn liếc sơ rồi nói: “Đi thôi”
Anh bước lên trước, theo sau là Đường Sở Vi và Giang Vô Song.
Bọn họ nhanh chóng đến nhà họ Thạch.
Vừa định gõ cửa thì một người đàn ông chừng hai mươi tuổi đã bước ra mở cửa, người này là Thạch Thường, đệ tử chính quy của nhà họ Thạch, đồng thời là người theo đuổi Giang Vô Song.
Thạch Thường liên tục nghịch xâu chìa khóa xe trên tay.
Cảm giác có người ở cửa nên đưa mắt nhìn.
Hắn run rẩy như thể nhìn thấy ma, xoay người lao vào sân, hét toáng lên: “Không ổn, không ổn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi, Giang Cung Tuấn đến rồi, Giang Cung Tuấn đến giết chúng ta rồi!”
Chuyện Giang Cung Tuấn phế bỏ người đứng đầu Cửu tộc sáng nay đã lan truyền khắp nơi.
Bây giờ bọn họ đều biết Giang Cung Tuấn có sức mạnh vô song.
Nghe thấy tiếng hét của Thạch Thường, người nhà họ Thạch lần lượt xuất hiện và nhanh chóng tập trung tại cửa, một số người còn chuẩn bị sẵn trường kiếm trong tay, số khác cầm giáo dài, thậm chí có người còn cầm sẵn vũ khí hạng nặng.
“Hắn coi nhà họ Thạch chúng ta là chỗ nào.
chứ?”
Một tiếng gào thét vang lên.
Một người đàn ông mập mạp bước ra.
Anh ta là người đứng đầu nhà họ Thạch, Thạch Chí Bạch.
Anh ta không lớn tuổi lắm, xem chừng 40 tuổi là cùng.
Thạch Chí Bạch đi tới, nhìn về phía Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi và Giang Vô Song ở cửa, khuôn mặt mập mạp trầm mặc, nhìn bọn họ và lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, cậu thật là dũng cảm, không ngờ cậu dám đến nhà Thạch chúng tôi, cậu nghĩ mình là kẻ lợi hại nhất trên đời à?”
Giang Cung Tuấn sửng sốt.
Sao lại có thể suy bụng ta ra bụng người thế chứ?
Anh chỉ đến để hỏi có phải ông Cao là người tiết lộ sức mạnh của anh hay không thôi mà.
“Giang Cung Tuấn, anh… Anh đừng có làm bừa!” Thạch Thường núp sau Thạch Chí Bạch, trong tay đang cầm một thanh trường kiếm, nhưng tay lại run như cầy sấy.
Bởi vì lúc trước ở nhà họ Giang anh ta đã gây thù với Giang Cung Tuấn, anh ta lo sợ Giang Cung Tuấn sẽ trả thù.
Giang Cung Tuấn cảnh giác nhìn trước mặt, như thể nhà họ Thạch là kẻ thù của anh, anh mỉm cười rồi nói: “Anh Thạch, anh làm sao vậy? Tôi chỉ đến để xác minh một chuyện, không có ý muốn đánh nhau. Hơn nữa tôi và nhà họ Thạch không có ân oán gì, không cần thiết phải động tay động chân với nhau đâu: Nghe vậy, Thạch Chí Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Tên nhóc Thạch Thường kia khẽ tằng hắng một tiếng, hắn thật sự cho rằng Giang Cung Tuấn muốn giết cả nhà họ Thạch.
“Là chuyện gì?”
Tuy rằng Thạch Chí Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn rất cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn.
Thực lực của Giang Cung Tuấn lúc này rất mạnh, nếu vài trưởng lão trong gia tộc không ra tay thì không ai trong số người nhà họ Thạch là đối thủ của anh ấy, thậm chí một số trưởng lão trong gia tộc cũng chưa chắc đã là đối thủ của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Tôi muốn biết từ đâu mà anh có được tin tôi đã luyện võ công được ghi trong bốn bức tranh mà bốn gia tộc đang cất giữ, nhờ đó mà sức mạnh mới tăng vọt như vậy.”
Giang Cung Tuấn nói ra câu hỏi khiến anh đau đáu trong lòng, còn Thạch Chí Bạch lại có vẻ trầm ngâm.
Anh ta đang phân vân không biết có nên nói với Giang Cung Tuấn hay không.
Là tộc trưởng của một trong bốn gia tộc lớn, tuy không dính líu vào những chuyện bên ngoài nhưng anh ta cũng có hiểu biết nhất định về tình hình ngoài kia.
Anh ta cũng biết Cao Nghị là đại diện cho một phe đối lập với đức vua.
Còn Giang Cung Tuấn là Long Vương của Nam Cương, nay lại là Thiên Soái, đứng về phe nhà vua, đứng về phe quốc gia.
Sau một lúc suy nghĩ, anh ta nói: “Là Cao Nghị”
Giang Vô Song hỏi: “Cao Nghị là người phục vụ vua đời trước đúng không?”
“Đúng vậy” Thạch Chí Bạch gật đầu.
Nghe vậy, Giang Vô Song liếc nhìn Giang Cung Tuấn, xem ra cô đã nói đúng.
Giang Cung Tuấn hỏi lại: “Anh có thể cung cấp thông tin chỉ tiết về ông Cao cho tôi được không?”
Thạch Chí Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Vào trong nói chuyện.”
Nói xong, anh ta nhìn xung quanh và nói: “Hết chuyện rồi, mọi người giải tán đi”
“Vâng”
Lúc này, các võ sĩ nhà họ Thạch mới thi nhau giải tán.
“Mời vào trong.” Thạch Chí Bạch làm tư thế mời rồi đích thân đón Giang Cung Tuấn đi vào.
Giang Cung Tuấn không ngờ tộc trưởng họ Thạch lại dễ nói chuyện như vậy, anh dự định nếu nhà họ Thạch không nói ra thì sẽ dùng vũ lực uy hiếp anh ta.
Anh theo sau Thạch Chí Bạch bước vào nhà.
Trong phòng khách nhà họ Thạch.
Người nhà họ Thạch pha trà dâng lên.
Giang Cung Tuấn nhìn Thạch Chí Bạch hỏi: “Anh Thạch, bây giờ đã có thể nói chuyện được.
chưa?”
Thạch Chí Bạch không nói mà nhìn chăm chằm Giang Cung Tuấn, vẻ mặt nghỉ ngờ hiện lên trên khuôn mặt mập mạp, không khỏi hỏi: “Trước khi trả lời câu hỏi của cậu, tôi cũng có sự nghỉ ngờ trong lòng mình, mong cậu hấy thành thật trả lời tôi”
“Anh cứ nói” Giang Cung Tuấn đưa tay mời hỏi.
Thạch Chí Bạch hỏi: “Hơn hai tháng trước anh còn rất yếu, sao chỉ trong thời gian ngắn lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy? Những bức tranh ba gia tộc luôn bảo vệ trước giờ đều bị nhà họ Giang lấy cắp sao? Có phải cậu đã giải được bí mật bên trong Tứ Đồ rồi luyện võ công từ đó, mới có thể trong vòng hai tháng đã trở nên mạnh mẽ như vậy?
Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Tôi không biết nhà họ Giang có ăn trộm tranh của ba gia tộc hay không, nhưng tôi có thể chắc chắn với anh rằng tôi chỉ nhìn thấy bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư thôi, chưa từng nhìn thấy tranh của ba gia tộc khác. Chưa từng nhìn thấy thì làm sao có thể luyện võ công từ đó được!”
“Vậy thì tại sao võ công của cậu lại tiến bộ nhanh như vậy?”
“Không giấu gì anh, trước đây tôi đã bị bắt đến nhà Tiêu Dao, lúc trong ngục tôi đã có cơ duyên gặp được một lão tiền bối, ông ấy tên là Tiêu Dao Phong. Lúc đó ông ấy đã không còn nhiều thời giờ, vì không muốn phí hoài chân khí mấy mươi năm của mình nên đã truyền cho tôi đã thông kinh mạch, còn dạy cho tôi Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng nữa”
“Hóa ra là vậy.”
Lúc này, Thạch Chí Bạch mới hiểu ra.
Không có gì ngạc nhiên khi Giang Cung Tuấn người tiền nhiệm của nhà họ Tiêu Dao truyền võ công.
“Không đúng…”
Anh ta lại nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn hỏi: “Võ công gì lại có thể biến cả cơ thể của cậu thành màu đồng?”
“Chuyện này không thể tiết lộ”
Đây là bí mật lớn nhất của Giang Cung Tuấn, đối với anh càng ít người biết càng tốt.
“Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, giờ tôi muốn biết một số thông tin về ông Cao” Giang Cung Tuấn nhìn Thạch Chí Bạch.
Giang Cung Tuấn không muốn nói, Thạch Chí Bạch cũng không ép, khi nói đến Cao Nghị, vẻ mặt của anh cũng nghiêm túc theo.
“Không biết anh đã nghe nói về Cổ Ma chưa?
“Có, tôi có nghe nói tới” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Anh biết thật.
Một thời gian trước, ông của anh ấy đã sử dụng Trùng Ma làm lá chắn, diễn một màn chết giả, còn Giang Quốc Đạt nghe đến Cổ Ma sẽ lập tức sợ đến chết khiếp.
Anh hỏi: “Rốt cuộc thì Cổ Ma là ai?”
Thạch Chí Bạch nói: “Trong cuộc chiến Cổ Môn một trăm năm trước, các võ sĩ Đoan Hùng gần như đều tham gia. Thủ lĩnh của Cổ Môn là Mộ Dung Xuân, có tin đồn ông ta đã biết trước và bố trí thuộc hạ thay thế mình, còn ông ta thì đã bỏ chạy”
“Vậy Cổ Ma là Mộ Dung Xuân?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Thạch Chí Bạch lắc đầu và nói: “Tôi không rõ, Cổ Ma chỉ xuất hiện sau mấy chục năm thành lập nước, sức mạnh ghê gớm, đã từng gây ra mưa máu gió tanh trong giới võ thuật cổ đại, theo lời đồn là đệ tử của Mộ Dung Xuân”
Anh ta thở dài: “Hoặc cũng có thể là Mộ Dung Xuân, nhưng chưa ai nhìn thấy mặt hắn ra sao.
Tôi không biết rốt cuộc ông ta là ai, nhưng chắc chắn rằng cho dù không phải là Mộ Dung Xuân thì cũng là đồ đệ của ông ta. Còn về ông Cao, trước đây tôi nhận được tin báo ông ta là đệ tử của Cổ Ma”
Càng ít người biết, đối với Mộ Dung Xuân và Cổ Môn mà nói càng là chuyện tốt.
Sau khi trải qua cuộc chiến một năm trước, bọn họ đã im ắng hơn rất nhiều.
Giang Cung Tuấn không khỏi thắc mắc: “ Một trăm năm trước Mộ Dung Xung bao nhiêu tuổi?”
Thạch Chí Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Theo những gì tôi được nghe người nhà họ Thạch kể lại thì một trăm năm trước ông ta đã bốn mươi tuổi rồi”
“Vậy sức mạnh của ông ta thì sao?”
“Đạt đến cảnh giới thứ bảy”
“Cái gì?”
Cả ba người Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi và Giang Vô Song đồng thanh thốt lên.
Bốn mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới thứ bảy rồi sao?