CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Người phụ nữ trên sân khấu là Khai Hiểu Đình.

Cô là con gái của Khai tướng quân ở Nam Cương và là một minh tinh.

Trong trí nhớ của Giang Cung Tuấn, hình như cô ấy rất nổi tiếng, trong giới giải trí cũng tiếng †ăm lừng lẫy.

Anh không hiểu tại sao Khai Hiểu Đình lại phải đến quán bar hát.

“Sao thế, anh biết à?” Giang Vô Song nhìn thấy cô gái xinh đẹp gợi cảm bước lên sân khấu, lại nhìn vẻ mặt của Giang Cung Tuấn, không khỏi thắc mắc.

“Ừ, tôi đã từng gặp cô ấy” Giang Cung Tuấn đáp: “Cô ấy là con gái của một vị tướng ở Nam Cương, trong một lần làm nhiệm vụ tướng quân đã hi sinh”

“Ra vậy”

Giang Vô Song khẽ đáp.

Khai Hiểu Đình bước lên sân khấu.

Cô mặc một chiếc váy xẻ tà thấp, bộ váy rất mỏng, để lộ rõ làn da trắng nõn, có thể nhìn thấy cả chiếc áo lót ren màu trắng bên trong.

Sau khi cô ấy lên sân khấu, mọi người đều hoan hô.

“Khai Hiểu Đình!”

“Khai Hiểu Đình!”

“Thể hiện sự gợi cảm của em nào!”

Những tiếng la hét, hò hét và những âm thanh không lọt tai vang lên khiến bầu không khí của quán bar ngay lập tức bị đẩy lên đỉnh điểm.

Khai Hiểu Đình nở một nụ cười tươi.

Cô ấy bắt đầu hát.

Tiếng hát của cô ấy rất hay và dịu dàng.

Hát xong bài hát cô chuẩn bị rời sân khấu.

Đúng lúc này, một người đàn ông trạc ba mươi bước lên sân khấu.

Trên tay anh ta cầm một chiếc bóp da, anh ta mở bóp rồi lấy ra một xấp giấy bạc ra, sau đó mở cổ váy của Khai Hiểu Đình rồi nhét tiền vào. Vừa nhét anh ta vừa nói: “Cởi ra thì chỗ tiền này sẽ là của emli Sau đó anh ta mở bóp rồi dốc ngược chiếc bóp xuống.

Soạt soạt soạt!

Từng tấm tiền thi nhau rơi xuống đất, vung vãi khắp sàn.

Người dưới sân khấu cũng sôi động hẳn.

“Cởi”

“Cởi đi!”

Tiếng la hét không ngừng dâng cao, càng lúc càng lớn tiếng.

“Thưa ngài, tôi chỉ hát thôi” Khai Hiểu Đình cười nói.

Nói xong cô quay lưng bỏ đi.

Nhưng cô lập tức bị người đàn ông kéo lại.

“Bốp!”

Người đàn ông tát vào khuôn mặt trắng bệch của cô một cách không thương tiếc, mắng: “Con điếm này, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cô có biết tôi là ai không? Tôi bảo cô cởi thì cô phải cởi, bằng không, cô đừng hòng rời khỏi quán bar này?”

“Anh Hải ngầu thật!”

“Anh Hải Hạo quả thật rất có khí phách!”

“Nếu hôm nay anh có thể bắt cô ta cởi đồ, tôi sẽ uống một chậu nước tiểu!”

“Mau lên, điện thoại đã sẵn sàng, chuẩn bị quay rồi đây!”

Những kẻ bên dưới cùng hùa theo.

Bọn họ thường xuyên tụ tập ở quán bar này, không ai không biết danh tính của người đàn ông trên sân khấu, anh ta là một tay nhà giàu ở thủ đô, chơi người nổi tiếng như chơi đồ chơi vậy”

Nhiều giọng nói vang lên nhưng Khai Hiểu Đình không hề tức giận, trên mặt cô vẫn treo một nụ cười, nói: “Anh Hạo, em uống một ly với anh nhé, được không?”

Tên Hạo đó nhìn những người bên dưới rồi hét lên: “Các anh em có đồng ý không?”

“Không đồng ý”

Bọn họ đồng thanh lớn tiếng đáp.

Hải Hạo lại quét mắt sang người Khai Hiểu Đình rồi cười nói: “Em nghe rồi đó, bọn họ đều không đồng ý, em nhìn anh giống thiếu tiền sao?

Cởi đi, cởi rồi anh cho em 1 tỷ rưỡi nhé!”

“Anh Hạo…”

“giý”

“Anh Hạo, em…”

“1Stỷ!”

“Anh..”

“Bốp!”

Hải Hạo tức giận lại tát cô.

Cái tát này tương đối mạnh, cô xoay một vòng rồi ngã ra sàn, nhưng cô sợ bọn họ thừa cơ nên túm chặt lấy váy mình.

“Ha ha…”

Tiếng cười vang vọng khắp phía dưới sân khấu.

Giang Cung Tuấn ngồi trên tầng hai nhìn thấy cảnh tượng đó khẽ cau mày.

Anh ấy đến đây để gặp Cao Mẫn Ngọc.

Cuộc gặp gỡ này rất có thể là sự hợp tác với ông Cao, nếu anh xuất hiện thì tung tích của anh sẽ bị vạch trần, nhưng nếu anh không xuất hiện thì phải để Khai Hiểu Đình chịu thiệt rồi.

“Đi đi” Giang Vô Song nhìn thấy Giang Cung Tuấn do dự, liền nói: “Chúng ta có thể dời lại chuyện thương lượng cho vụ hợp tác.”

Giang Vô Song nhìn thấu suy nghĩ của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, nói: “Xem thêm chút nữa Gặp Cao Mãn Ngọc là chuyện lớn, anh không thể trì hoãn việc trọng đại như vậy vì chuyện này.

Trên sân khấu, sau khi Khai Hiểu Đình bị đánh, cô nhanh chóng đứng dậy rồi liên tục cúi đầu xin lỗi.

Nhưng tên Hải Hạo kia hoàn toàn không xem cô ra gì, dường như thứ hắn muốn là bầu không khí như thế này.

Khai Hiểu Đình càng nhún nhường bao nhiêu thì những người trong quán bar càng hét to bấy nhiêu.

Hải Lăng trực tiếp đưa tay ra kéo váy của Khai Hiểu Đình.

“Soạt!”

Chiếc váy của Khai Hiểu Đình bị xé toạc trong tích tắc, để lộ làn da trắng nõn, cô hoảng sợ lập tức lấy tay cha lại.

“Ha ha…”

“Dáng đẹp thật, nước da trắng trẻo!”

Thấy vậy, Giang Cung Tuấn không nhịn nổi nữa.

Anh thoắt cái đã nhảy từ tầng hai xuống, đứng trên sân khấu một cách vững vàng.

Anh giậm chân lên nền đất.

Mặt đất khẽ rung chuyển.

“Gì thế này?”

Hàng trăm người trong quán đều trố mắt nhìn.

Chuyện gì thế này?

Từ tầng hai nhảy xuống đây sao?

Hôm nay Giang Cung Tuấn mặc một chiếc áo khoác rộng, đội chiếc nón kết màu đen, mục đích là để che giấu hành tung đi gặp Cao Mãn Ngọc.

Tên Hạo nhìn thấy anh nhảy ra từ căn phòng sang trọng trên tầng hai thì ngây người ra, sau đó hoàn hồn lại, lạnh lùng nói: “Tên nhóc kia, định làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Cũng phải xem là đang đối đầu với ai đã chứ…”

Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị Giang Cung Tuấn đá một cú.

Hải Hạo bị đá văng khỏi sân khấu mấy mét.

Giang Cung Tuấn xoay người lại nhìn Khai Hiểu Đình đang cố gắng che chắn thân mình, bèn cởi áo khoác khoác lên người cô.

“Cám… Cám ơn anh, anh mau đi đi, hắn cũng không dễ dàng đối phó..”

Khai Hiểu Đình định bảo Giang Cung Tuấn rời đi, nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy khuôn mặt của Giang Cung Tuấn.

“Anh…”

Cô sửng sốt, không khỏi kêu lên: “Giang…

Giang Cung Tuấn?”

Giang Cung Tuấn cau mày nói: “Lần trước khi tôi ở Nam Cương, không phải tôi để lại số điện thoại của mình để khi cô gặp khó khăn có thể tìm đến tôi rồi sao. Sao lại đến quán bar hát?”

“Tôi,Z Khai Hiểu Đình cúi đầu không nói gì.

“Thằng nhóc kia, tìm chết à?”

Tiếng chửi măng đầy thù hận vang lên từ bên dưới sân khấu.

Tên Hải Hạo đã bò dậy hét lên, hàng chục bảo vệ lao đến theo lệnh của hắn ta.

Những người bên dưới đều tự động tránh ra.

Các nhân viên bảo vệ này đã cầm roi điện và bao vây sân khấu.

Hải Hạo lại bước lên sân khấu, chỉ tay xuống đất và hét lên: “Nhóc con, có biết chỗ này là đâu không? Chỗ này là địa bàn của tao, có là rồng thì cũng phải dè dặt chứ đừng nói. Mày quỳ xuống cho ông đây đánh gãy hai chân coi như xong chuyện, bằng không…”

“Nếu không thì sao?”

Giang Cung Tuấn bỏ mũ xuống.

Đèn trong quán bar vốn đã mờ lại còn lập lòe đủ màu sắc.

Giờ đây đã sáng bừng lên.

Mà Giang Cung Tuấn lại cởi mũ ra.

Nên Hải Hạo nhận ra anh ngay.

“Mẹ ơi..”

Hắn sợ hãi đến rụng rời chân tay, lập tức ngã quy xuống đất, lăn đến sân khấu.

Các nhân viên bảo vệ xung quanh đều tái mặt và run rẩy.

Ở thủ đô này có ai không biết Giang Cung Tuấn chứ?

Anh ấy chính là Long Vương của Nam Cương, là tổng soái của quân đội Xích Diệm, là Thiên Soái, là người đàn ông có quyền lực nhất Đoan Hùng hiện nay.

Cả quán bar im lặng như tờ.

Mọi người đều trố mắt nhìn.

Thiên Soái?

Thiên Soái sao lại có thể đến quán bar, sao anh ấy lại xuất hiện ở những nơi như thế này?

Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, ra lệnh: “Kiểm tra xem có vấn đề gì không.

Nếu có vấn đề gì, hãy lập tức phong tỏa cho tôi.

Đừng bỏ sót bất kỳ người nào có liên quan đến”

Nghe đến đây, Hải Hạo như chết lặng.

Mở quán bar làm sao mà trong sạch được chứ?

Hắn ta quỳ gối lê người tới trước sân khấu”

“Thiên… Thiên Soái, tôi sai rồi, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi không biết cô ấy là bạn của anh, nếu tôi biết được, dù có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám làm chuyện này.”

Anh ta giống như một con chó chết, không ngừng cầu xin sự thương xót.

Trong bóng tối còn có một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp khác.

Cô ta chính là Cao Mãn Ngọc, cô ta đã đến từ lâu, chỉ là vẫn luôn quan sát tình hình để tránh bị theo dõi.

‘Thấy cảnh tượng đó cô ta còn không thèm quay đầu nhìn lại đã bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi