CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Con người vốn điên rồ, đặc biệt là những người đã lâm vào bước đường cùng.

Giang Cung Tuấn thực sự lo lắng không biết Đào Văn Hưng sẽ làm gì, vì anh đang ở thủ đô không có thời gian lo chuyện ở thành phố Từ Đăng, sau khi bắt được Đào Văn Hưng, anh lập tức gọi điện cho Đường Sở Vĩ bảo cô cử một cao thủ của Thiên Vương điện âm thầm bảo vệ người nhà họ Đường, cùng với nhóm người Cứu Thế của Hứa Linh. “Giang Cung Tuấn, mày dám bắt tạo, mày có biết tạo là ai không? Mày có biết tạo mạnh mẽ thế nào không?”

Đào Văn Hưng đã được đưa ra ngoài nhưng ông ta vẫn không ngừng la hét.

Nhưng Giang Cung Tuấn không hề máy may chú ý đến.

Giang Cung Tuần nhìn Khai Hiểu Đình bị đánh đến học máu, gương mặt đầy vẻ tội lỗi, nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn rồi. “Không Không sao.

Khai Hiểu Đình vươn tay ôm vầng trán bị thương nói: “Cảm ơn anh Giang đã tới kịp thời, nếu không tôi và mẹ đã Giang Cung Tuấn khẽ phất tay nói: “Đây là chuyện tôi nên làm, tôi đưa cô đi bệnh viện trước, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây tôi sẽ đến thăm cô.”

Ngô Huy lập tức ra lệnh: “Người đầu? Đưa cô đây đến bệnh viện!”

“Da!”

Một toán lính đến đưa Khai Hiểu Đình và mẹ cô đi bệnh viện.

Xe quân sự ngoài cửa vẫn chưa rời đi.

Hơn ba mươi người già trẻ lớn bé nhà họ Đào đều bị bắt sạch.

Trên xe quân sự.

Hai tay Đào Văn Hưng bị còng, mặt tối sâm, lúc này ông ta đang chờ lính đánh thuê đến.

Những người lính đánh thuê này không sợ chết.

Chỉ cần bỏ tiền ra thì có thể yêu cầu bọn họ làm gì cũng được, ông ta tin rằng chỉ cần lính đánh thuế tới kịp, Giang Cung

Tuấn nhất định sẽ băn khoăn, sẽ thả ông ta ra.

Trong thời gian Giang Cung Tuấn ra lệnh bắt người, các bên đã phối hợp nhịp nhàng thu giữ tất cả tài sản của nhà họ Đào. Khu biệt thự Hi Vọng cùng với biệt thự của nhà họ Đào.

Từng món đồ được đưa lên những chiếc xe quân sự. Ngô Huy đến báo cáo: “Bẩm Thiên Soái, toàn bộ người nhà họDdafo đã bị bắt, xin Ngài hãy hạ lệnh”

“Mang về Hình Điện nhất vào ngục, tôi ra lệnh cho tất cả bộ phận hợp tác điều tra nhà họ Đào, đồng thời phát lệnh khen thưởng cho người thu thập chứng cứ phạm tội của nhà họ Đào trong những năm qua, ai cung cấp manh mối có hiệu quả sẽ được trao thưởng hậu hĩnh. “Vâng.”

Ngô Huy hành lễ rồi xoay người ra lệnh: “Thu quân” Xe quân sự khởi động và từ từ rời đi.

Nhưng vẫn chưa ra khỏi khu biệt thự.

Bên ngoài khu biệt thự, một số xe tải lớn phóng nhanh, cửa sau xe được mở ra, một số lính đánh thuê vũ trang đầy đủ nhanh chóng nhảy xuống xe, bao vây toàn bộ khu biệt thự Hi Vọng.

Lính đánh thuê của Dã Lục đã đến.

Nhưng không phải do Dã Lục chỉ huy, mà là một trong những thủ hạ của hắn tên là Thiết Sơn.

Thiết Sơn biết lần này mình phải làm gì.

Hắn biết rằng cơ hội sống sót trở về của mình là bằng không, không chỉ hán mà ngay cả ba mươi ngàn người đến đây đều không có Hi Vọng sống sót trở về,

Nhưng hàn cũng đã đến đâu vì tiền, “Mau bao vây chỗ này, không được để bất cứ ai trốn thoát Thiết Sơn nhảy xuống xe hô to. Hàn tầm bốn mươi tuổi, nước da ngăm đen, trên mặt có vài vết sẹo, trông khá gớm ghiếc đáng sợ.

Giang Cung Tuấn đã bắt tất cả người nhà họ Đạo, thu đội trở về, xe quân đội dừng lại trước cổng khu biệt thự. Một người lính nhanh chóng chạy đến báo

Giang Cung Tuấn xuống xe, hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao lại dừng lại?”

“Bẩm Thiên Soái, có chuyện xảy ra. Hàng ngàn lính đánh thuê được trang bị đầy đủ vũ trang đã xuất hiện bên ngoài, bao quanh khu biệt thự Hi Vọng”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn trầm mặt, tức giận nói: “Ở thủ độ này, trong phạm vi quản lý của quân Hỏa Diễm mà lại có hàng ngàn lính đánh thuê tiến vào, thật là ngang ngược.

Ngô Huy ngồi cạnh cũng cau mày nói: “Thiên Soái, đây là chuyện lớn. Khu biệt thự này là nơi sinh sống của rất nhiều nhân vậy lớn, nếu nơi đây trở thành chiến trường sẽ chết thêm bao nhiêu người nữa?”

Giang Cung Tuấn lấy lại vẻ bình tĩnh, rút điện thoại ra gọi cho quân khu của Triều Dân. “Thiên Soái, có chuyện gì vậy?”

“Toàn quân xuất phát phong tỏa thủ đô cho tôi, phong tỏa cả đường biển, đất liền và trên không. Không có mệnh lệnh của tôi thì nội bất xuất ngoại bất nhập” Triều Dân nghe vậy mặt cũng biến sắc, hỏi: “Thiên Soái, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Giang Cung Tuấn lại ra lệnh một lần nữa: “Ba mươi ngàn lính đánh thuế đã bao vây khu biệt thự Hi Vọng, anh điều động toàn bộ quân đội đến khu biệt thự Hi Vọng để hỗ trợ và phối hợp chiến đấu. Tôi không muốn làm tổn thương người vô tội, nhưng cũng không muốn tha cho bất cứ kẻ thù nào “Me kiep…”

Triều Dân tin này, không khỏi buột miệng chửi thề Anh lập tức hạ lệnh.

Tại sở chỉ huy quân Xích Diễm, một hồi còi báo động chiến đầu tức thì vang lên.

Toàn bộ đội quân Xích Diễm nhanh chóng tập hợp và nhanh chóng hành động. Xe quân sự, xe bọc thép và máy bay trực thăng được điều động nhanh chóng.

Tại khu biệt thự Hi Vọng.

Phòng an ninh bị kiểm soát, nhân viên bảo vệ ở cửa đều bị bắn chết

Một tên mặt sẹo quát: “Giang Cung Tuấn, lập tức thả Đào Văn Hưng ra, rồi chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng. Nếu không tôi sẽ san bằng khu biệt thự Hi Vọng này. “Tự tìm đường chết

Giang Cung Tuấn nghe vậy thở ra một luồng hơi đáng sợ. “Thiên Soái, đừng tuỳ tiến hành động. Ngô Huy lập tức nhắc nhở: “Vẫn chưa biết ngoài kia có bao nhiêu người, cũng không biết bọn họ có vũ khí gì. Nếu tuỳ tiện hành động hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. “Ha ha…

Trên xe quân sự, Đào Văn Hưng bật cười: “Giang Cung Tuấn, tạo đã nói mày chịu không nổi hậu quả rồi, mau thả tạo ra, nếu không những người kia sẽ phải chôn cùng tao đó!” Giang Cung Tuấn chẳng mảy may để ý lời của Đào Văn Hung.

Lúc này, phòng chỉ huy tác chiến đã được thành lập. Một loạt máy bay không người lái đã được điều động đến để khảo sát tình hình bên ngoài. “Thiên Soái, có khoảng ba mươi ngàn người ở bên ngoài, tất cả đều mang theo vũ khí hạng nặng và cả tên lửa cực mạnh. Chúng tôi không chắc sẽ giết hết những tên lính đánh thuê này mà không làm tổn thương những người giàu có trong khu biệt thự. “Thiên Soái, tôi đã điều tra được, đây là lính đánh thuế của Dã Lục luôn hoạt động ở khu vực Bắc Phi, không biết làm sao bọn chúng lại đến thủ đô “Điều tra ra được vũ khí bọn chúng sử dụng là vũ khí của quân đội Đoan Hùng. Chắc là bọn chúng đã có tiếp xúc với quân đội của những nhân vật lớn.

Hết tin này đến tin khác truyền đến tại Giang Cung Tuấn. Nghe xong, vẻ mặt của Giang Cung Tuấn trở nên nghiêm nghị hơn hẳn.

Mọi chuyện nghiêm trọng hơn anh tưởng

Anh có năng lực và sự tự tin để giết những tên lính đánh thuê này, nhưng anh không chắc chắn rằng mình sẽ không làm tổn thương những người khác trong khu biệt thự

Trong phòng chỉ huy tạm thời, gương mặt Giang Cung Tuấn thể hiện rõ sự tập trung. “Thiên Soái, Nguyên Soái quốc phòng gọi đến.”

“Truyền đến tôi.

Giang Cung Tuấn nhấc điện thoại bên cạnh lên. “Giang Cung Tuấn, đừng hành động hấp tấp. Nếu những nhân vật lớn sống trong khu biệt thự Hi Vọng này chết đi sẽ là tổn thất cho đất nước. Hãy đồng ý với bất cứ yêu cầu của bọn chúng.”

Giang Cung Tuấn bình tĩnh cúp điện thoại. “Thiên Soái, có một cuộc gọi từ cục An Ninh.”

“Từ chối nhận…

Giang Cung Tuấn ra lệnh.

Anh biết rằng mấy ông già này gọi đến thuận theo ý bạn chúng, đáp ứng yêu cầu quân địch.

Anh là người chỉ huy trận chiến này, quyền quyết định cuối cùng thuộc về anh.

Ngô Huy ở bên cạnh hỏi: “Thiên Soái, anh định làm gì, có Giang Cung Tuấn đáp: “Không thể hành động hấp tấp, tạm nên thỏa hiệp hay không?” thời đồng ý để kéo dài thời gian và chờ đợi các đội quân lớn đến. Đây là thủ đô của Đoan Hùng, nếu để bọn chúng đưa Đào Văn Hưng đi thì uy quyền của Đoan Hùng ở đâu? Chuyên gia đàm phán đã đến chưa?”

“Vàng, đã đến và hiện đang đàm phán, nhưng đối phương không nói gì, chỉ yêu cầu gặp anh. “Được, tôi sẽ gặp chúng

Giang Cung Tuấn đứng dậy bước ra khỏi phòng chỉ huy tạm thời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi