CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Tiêu Dao Vương thật sự sợ như vậy.

Anh ta rời khỏi phòng làm việc và đi đến nhà của Đường Sở Vi và Giang Vô Song. Ngay sau đó, anh ta xuất hiện ở ngoài cửa và nhẹ nhàng gõ cửa.

Đường Sở Vị vẫn đang thương lượng với Giang Vô Song để tìm ra biện pháp.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Giang Vô Song đứng dậy nói: “Tôi đi mở cửa.

Giang Vô Song đi đến cửa, mở cửa ra thì thấy Tiêu

Dao Vương đang ở bên ngoài. “Cô Vô Song.” Tiêu Dao Vương nở nụ cười nói. “Vào đi.”

Giang Vô Song quay người đi vào nhà. Tiêu Dao Vương đi theo sát phía sau.

Đường Sở Vi nhìn thấy Tiêu Dao Vương, cũng đứng dậy, vẻ mặt cô buồn bực nói: “Tiêu Dao Vương, anh muốn làm cái gì, định nhất chúng ta ở đây đến khi nào?”

Vẻ mặt của Tiêu Dao Vương xấu hổ, nói: “Cô Sở Vị, cô không thể trách tôi, Giang Cung Tuấn đã ra lệnh, tôi không thể để các cô rời đi và đến Thiên Sơn. Tôi cũng không còn cách nào khác.

Giang Vô Song liếc nhìn Tiêu Dao Vương, thản nhiên nói: “Tiêu Dao Vương, anh cũng biết Giang Cung Tuấn đi đến Thiên Sơn nhưng anh có biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Tiêu Dao Vương nói: “Không phải đi Thiên Sơn để tham gia đại hội Thiên Sơn sao?”

Giang Vô Song nói: “Cũng không phải như vậy, Hứa Linh bị người của gia tộc họ Đường bắt đi, đối phương uy hiếp Giang Cung Tuấn phải đi đến Thiên Sơn. Anh ấy đi một mình nên chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nghe vậy, vẻ mặt Tiêu Dao Vương nghiêm túc, nói: “Đây là sự thật ư?”

“Anh mau thả chúng tôi ra đi. Chúng tôi đi đến Thiên

Sơn có lẽ có thể giúp đỡ được Giang Cung Tuấn. Nếu để một mình anh ấy đối mặt với kẻ địch thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì cả.” Giang Vô Song nhìn Tiêu Dao Vương, trên mặt cô lộ ra vẻ cầu xin. Đường Sở Vi cũng mang vẻ mặt lo lắng, chơi trò tình cảm, nói: “Tiêu Dao Vương, anh cũng biết trong khoảng thời gian này Giang Cung Tuấn đã gây ra chuyện quá lớn ở thủ đô, ảnh hưởng đến quyền lợi của rất nhiều người. Lần này, anh ấy đến Thiên Sơn thì chắc chắn phải chết”

Tiêu Dao Vương cảm thấy khó xử.

Sau khi suy nghĩ một chút, anh ta nói: “Nếu nguy hiểm như vậy thì tôi càng không thể để các cô đi được. Nếu như Giang Cung Tuấn trở về, các cô xảy ra chuyện gì, tôi phải báo cáo lại với anh ấy như thế nào đây “Anh..

Đường Sở Vi cực kỳ tức giận.

Cô đã nói nhẹ nhàng nhưng Tiêu Dao Vương vẫn không để các cô đi. “Tiêu Dao Vương, nếu Giang Cung Tuấn chết, Đoan Hùng sẽ hoàn toàn rối tung lên. Anh ấy không thể chết được, cũng không thể xảy ra chuyện gì được. Anh phải suy nghĩ kỹ, bây giờ tất cả mọi người đều muốn anh ấy chết, anh ấy lại không có bất cứ ai giúp đỡ. Chỉ có tôi và Sở Vi mới có thể giúp anh ấy. “Cô, sao các cô cứ làm tôi phải khó xử vậy chứ?”

Vẻ mặt Tiêu Dao Vương khổ sở.

Bấy giờ không cho đi không được mà cho đi cũng không được. “Tiêu Dao Vương, tôi xin anh, để cho tôi đi được không?”

Đường Sở Vi bắt đầu cầu xin.

Giang Vô Song cũng nói theo.

Cuối cùng, Tiêu Dao Vương thỏa hiệp. “Được rồi, vậy các cô đi đi.”

Anh ta thật sự không còn cách nào khác.

Bởi vì anh không giúp được Giang Cung Tuấn, bây giờ người có thể giúp anh cũng chỉ có Đường Sở Vi và Giang Vô Song mà thôi.

Hai người như được đại xá, nhanh chóng rời đi quân

Tiêu Dao Vương đi ra. khu.

Vẻ mặt người chiến sĩ ở ngoài cửa kinh ngạc, nhìn Tiêu Dao Vương, hỏi: “Đại tướng, tại sao ngài lại thả họ đi vậy?”

Tiêu Dao Vương thở dài, nói: “Tình huống bây giờ rất nghiêm trọng, có nói thì các cậu cũng không hiểu đâu. Được rồi, đi nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ giải thích với Thiên Soái sau.”

Những người chiến sĩ lúc này mới rời đi.

Ngay sau khi Đường Sở Vị và Giang Vô Song rời khỏi quân khu, họ lập tức đến sân bay. Đồng thời, Đường Sở Vị bắt đầu triệu tập những người mạnh của Vương Thiên Điện ở khắp nơi trên đất nước. “Ngay lập tức đến môn phái Thiên Sơn và gặp tôi ở trên núi Thiên Sơn. “Vâng.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, những người mạnh của Vương Thiên Điện vội vàng lên đường. Họ từ khắp nơi đi đến núi Thiên Sơn và gặp Đường Sở Vi ở môn phái Thiên Son.

Lúc này, Giang Cung Tuấn đang ở trên đỉnh núi cao nhất của môn phái Thiên Sơn và xin người tiền bối chỉ dạy cho một số vấn đề về võ học. Sau khi trò chuyện, anh đã hiểu ra được rất nhiều điều.

Ông cụ rất hài lòng với Giang Cung Tuấn.

Khả năng lĩnh hội của Giang Cung Tuấn quá cao, ông ta chưa từng thấy người có khả năng lĩnh hội cao như vậy bao giờ, bất cứ vấn đề gì cũng đều có thể một lần là hiểu. Đây là một thiên tài luyện võ cực kỳ hiếm có. “Ha ha, đúng rồi, tên nhóc này thật là hợp ý tôi, vẫn còn vài giọt rượu, cùng uống chung đi. Mặc dù không thể giúp cậu đạt tới đỉnh nhưng vẫn có thể nâng cao rất nhiều chân khí”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn vui mừng khôn xiết. Anh nhanh chóng uống cạn vài giọt rượu còn lại.

Lần này, hiệu quả không tốt như lần đầu tiên.

Anh bắt đầu hấp thu và tu luyện, chỉ cần một giờ là có thể hấp thụ hết năng lượng của rượu Tuyết Liên. “Đúng rồi…

Sau khi hấp thu, Giang Cung Tuấn nhớ ra điều gì đó, nói: “Tiền bối, tôi đang gặp phải vài vấn đề khó khăn, xin hãy cho tôi lời khuyên “Được, cậu nói đi.”

“Một số người bạn của tôi đã bị kẻ địch bắt đi, tôi nghi ngờ là do người của Cổ Môn làm. Họ yêu cầu tôi đến Thiên Sơn và giết người đứng đầu của môn phái Thiên Sơn. Sự việc thành công thì mới thả bạn của tôi ra. Tôi phải làm gì bây giờ?”

Giang Cung Tuấn thật sự bối rối.

Anh biết người đứng đầu môn phái Thiên Sơn chắc chắc không thể giết, nếu như người đó chết thì sẽ xảy ra rắc rối rất lớn.

Nhưng mà nếu không giết thì Hứa Linh, Y Đình Thi, Đan Thiến, Bạch Tâm và người của gia tộc họ Đường sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Ông cụ nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn, nói: “Cậu nghĩ nên làm như thế nào?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu, nói: “Tôi thật sự không biết, tôi rất bối rối và không muốn bị người khác điều khiển. Tôi biết sau khi giết được người đứng đầu môn phái Thiên Sơn thì kẻ địch chắc chắn sẽ còn yêu cầu khác. Nhưng tôi bây giờ không biết bạn bè của mình ở đâu, tôi không có cách nào đi cứu bọn họ. “Đều là sự lựa chọn của cậu.

Ông cụ nhìn về phía xa xăm và nói: “Cuộc đời là một hỏi trắc nghiệm, liên tục phải chọn lựa. Nếu chọn đúng thì con đường dễ đi, nếu chọn sai thì có thể rơi vào chỗ chết. Tôi không thể giúp cậu chuyện này được và cũng không thể cho cậu lời khuyên

Ông cụ có vẻ tinh thông Phật học, mỗi một câu nói của ông đều chứa đựng những triết lý cao siêu.

Giang Cung Tuấn im lặng một lúc.

Sau một lúc lâu, anh chỉ khẽ thở dài. “Tiền bối.

Anh ngẩng đầu lên.

Nhưng không có ai ở trước mặt anh. “Người đầu rồi?”

Vẻ mặt anh vô cùng khó hiểu, vừa rồi còn ở đây, tại sao chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu rồi? “Tiền bối?”

Anh đứng lên và gọi vài tiếng.

Tiếng vang thật lâu không biến mất mà còn vang vọng đến tận chân trời.

Giang Cung Tuấn nhìn xung quanh nhưng người tiền bối cho anh rượu và chỉ dạy anh đã biến mất không thấy bóng dáng như chưa từng xuất hiện. “Thật là một người tiền bối bí ẩn.

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng thì thầm.

Sau đó, anh cũng không ở trên đỉnh núi nữa mà nhảy một cái đến cách đó mấy chục mét.

Anh bắt đầu đi xuống núi và không bao lâu sau đã đến vị trí bây giờ của môn phái Thiên Sơn. “Ai vậy?”

Còn chưa đến gần thì có tiếng nói vang lên.

Ngay sau đó, một số đệ tử của môn phái Thiên Sơn nhanh chóng chạy đến với vẻ mặt đề phòng và bao vây xung quanh Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn mọi người, nói: “Tôi là Giang Cung Tuấn của gia tộc họ Giang. Tôi có việc muốn gặp người đứng đầu của môn phái Thiên Sơn. “Đại hội Thiên Sơn vẫn chưa bắt đầu, bất cứ ai đều bị cấm đến gần Thiên Sơn, mời anh về cho.

Đệ tử của Thiên Sơn nói lời đuổi khách. “Nếu như tôi vẫn muốn đi vào thì sao?”

“Vậy thì phải xem anh có bản lĩnh đấy không.”

Người xung quanh lập tức rút kiếm ra và chĩa về phía Giang Cung Tuấn. “Đúng là đã đánh giá quá cao bản thân rồi.”

Giang Cung Tuấn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên rút thượng hình kiếm ra, thân hình lóe lên và hành động cực nhanh giống như bóng ma.

Các đệ tử của môn phái Thiên Sơn không thể nhìn thấy rõ Giang Cung Tuấn.

Ngay sau đó, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện ở đằng sau bọn họ. Mười mấy đệ tử của môn phái Thiên Sơn đều đờ đẫn tại chỗ.

Keng!

Thanh kiếm trên tay họ đồng thời bị gãy thành hai nửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi