Giang Cung Tuấn không có lựa chọn nào khác. Vì mấy người Hứa Linh, vì người nhà họ Đường, anh nhất định phải ra tay đánh bại Trần Phi Hùng để đổi lấy sự an toàn cho mọi người.
Sắc mặt anh trầm xuống, dẫn theo kiếm mà đạp trong hư không, bay về phía Trần Phi Hùng.
Trần Phi Hùng siết chặt kiếm Hàn Băng, khí thế trên người như cơn sóng giữ, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Giang Cung Tuấn xuất hiện trước mặt ông ta chỉ trong vài giây.
Ông ta nâng kiếm Hàn Băng lên ngăn cản.
Hai kiếm va chạm vào nhau tạo nên một luồng sóng không khí chấn động vô cùng đáng sợ, khuếch tán ra khắp bốn phương.
Giang Cung Tuấn cảm thấy như có một lực lượng vô cùng mạnh mẽ cuốn lấy hình kiếm, khiến cho cánh tay của anh có chút run lên.
Giang Cung Tuấn còn chưa kịp phản ứng thì Trần Phi Hùng đã tiếp tục ra chiêu, kiếm Hàn Băng trượt theo hình kiếm mà đánh thẳng vào tay anh.
Giang Cung Tuấn vội vàng đưa kiếm ngăn cản, sau đó nhanh chóng quay người, hình kiểm trong tay anh lắc một cái, một luồng kiếm khí hóa thành thực chất bắn thẳng về phía Trần Phi Hùng.
Luồng kiếm khí này hiện lên màu vàng sáng, vô cùng chói mắt trong mảnh đất toàn là màu trắng của tuyết này.
Một kiếm này của Giang Cung Tuấn cũng đã làm những đệ tử và trưởng lão của phái Thiên Sơn. “Kiếm khí này bén nhọn quá.” “Chàng trai này còn trẻ tuổi, nhưng chân khí lại vô cùng hùng hậu. Đến cùng là cậu ta luyện võ công gì thế chứ?”
Trưởng lão của phái Thiên Sơn đều vô cùng kinh ngạc. Mà Trần Phi Hùng cũng vội vàng lùi lại.
“Tuyết bay đầy trời.” Đột nhiên ông ta hét lên một tiếng rồi đâm thanh kiếm trong tay xuống đất, những bông hoa tuyết bay từ trên bầu trời xuống tạo thành một cơn bão tuyết rồi di chuyển thẳng về phía kiếm khí của Giang Cung Tuấn.
Cơn bão tuyết bị đánh tan trong nháy mắt.
Mà trong giây phút đó, khắp bầu trời đều là những bông tuyết này, chúng bay về phía Giang Cung Tuấn mà công kích anh.
Giang Cung Tuấn đành phải liên tục lùi về phía sau, sau đó thi triển Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm, tốc độ xuất kiếm của anh nhanh tới cực hạn, ngăn cản toàn bộ những bông tuyết bắn tới người mình.
Đám người xung quanh chỉ thấy được bọn họ đang không ngừng di chuyển trên không trung mà thôi.
Mắt của bọn họ đã không theo kịp tốc độ của Giang Cung Tuấn và Trần Phi Hùng nữa rồi.
Giang Cung Tuấn thi triển ra cảnh giới thứ nhất của Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm, anh ra kiểm nhanh như tia chớp.
Trần Phi Hùng cũng không yếu, kiếm thuật Thiên Sơn của ông ta vô cùng tinh vi, đánh với Giang Cung Tuấn cũng khó mà phân thắng bại. Hai người đánh từ dưới đất lên tới bầu trời, đánh từ ngọn núi này sang ngọn núi khác.
Bọn họ đánh nhau hơn cả ngàn chiêu rồi nhưng lại chẳng thể làm gì được nhau cả.
Sau cuộc đánh nhau này thì Giang Cung Tuấn vô cùng bất ngờ.
Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm chính là kiếm pháp nổi tiếng khắp thiên hạ, ra kiếm nhanh như chớp, chiêu thức thay đổi không cố định khiến cho kẻ địch khó mà suy nghĩ.
Vậy mà bây giờ anh lại không thể đánh bại Trần Phi Hùng.
Thanh kiếm Hàn Băng trong tay Trần Phi Hùng cũng rất thần kỳ, trong thân kiếm tự mang theo một luồng hơi lạnh, mỗi lần ra chiêu thì hơi lạnh đó đều sẽ ảnh hưởng tới Giang Cung Tuấn, tốc độ của anh cũng vì thế mà trở nên chậm chạp.
Keng!
Hai thanh kiếm lại đối đầu với nhau một lần nữa.
Sức mạnh đáng sợ khiến cho băng tuyết khắp nơi rung chuyển.
Giang Cung Tuấn vội vàng lùi về phía sau mãi tận một trăm mét phía xa mới không cảm nhận được hơi lạnh đó nữa.
Vẻ mặt của Trần Phi Hùng cũng âm trầm một cách đáng sợ. “Thiên Tuyệt Thập Tam Kiểm đúng là không tầm thường, chỉ tiếc rằng anh mới chỉ tu luyện được cảnh giới thứ nhất, dựa vào thực lực của anh bây giờ là không thể nào đánh bại được tôi”
Giang Cung Tuấn rất mạnh nhưng Trần Phi Hùng cũng không hề yếu.
Ông ta đứng lơ lửng trong không trung, cách mặt đất hai mươi ba mươi mét, cây kiểm Hàn Băng trong tay ông tỏa ra khí thể đáng sợ.
Khí thể đó của ông ta ảnh hưởng tới những không tuyết đang bay trong bầu trời.
Chúng tụ lại một chỗ rồi tạo thành từng thanh kiếm băng.
Chỉ một lát mà đã có hơn trăm thanh kiếm băng treo lơ lửng trên bầu trời.
Ở dãy núi nơi xa, trưởng lão của phái Thiên Sơn nhìn thấy cảnh này thì nở một nụ cười vui mừng. “Ha ha, Hàn Băng Vạn Kiếm Quyết, cuối cùng chưởng môn cũng đã luyện Hàn Băng Vạn Kiếm Quyết tới cực hạn.” “Thằng nhóc Giang Cung Tuấn này đúng là không biết tự lượng sức mình gì cả mà.”
Hàn Băng Vạn Kiếm Quyết vừa xuất hiện, Giang Cung Tuấn chắc chắn sẽ thua. Khí thế trên người ông ta quá mạnh, thanh kiếm trong tay lại vô cùng kỳ quái. Hơi lạnh của thanh kiếm này trực tiếp ảnh hưởng tới bông tuyết ở đây. Những bông tuyết đó
Anh nhìn chằm chằm vào Trần Phi Hùng ở nơi xa. liên kết lại với nhau kết thành từng thanh kiếm bằng treo lơ lửng trong không trung. “Đi.” Trần Phi Hùng khẽ nghiêng thanh kiếm Hàn Băng trong tay.
Hơn một trăm thanh kiếm lao tới phía Giang Cung Tuấn, mang theo khí thế phá trời phá đất.
Vẻ mặt của anh thay đổi, anh vội vàng lùi về phía sau, nhưng tốc độ của những thanh kiếm đó quá nhanh! Giang Cung Tuấn giơ kiểm lên để chống đỡ. Keng!
Một thanh kiếm băng đã bị bể nát biến thành vô số mảnh băng vụn.
Giờ đây, những thanh kiếm băng khác đã bay tới rồi xếp thành một vòng tròn bao vây Giang Cung Tuấn lại. Giang Cung Tuấn chỉ cần hơi chủ quan một chút là sẽ bị đánh trúng.
Đau tới nỗi anh còn không thể cầm kiếm lên được nữa.
Giang Cung Tuấn thôi động khí công trong cơ thể lên tới mức cực hạn, chân khí chảy vào cơ thể anh. Da thịt của anh thay đổi thành màu đồng, anh trở thành một người đồng trong nháy mắt. “Đây, đây là?” Ở ngọn núi nơi xa, Trần Vũ Yến nhìn thấy Giang Cung Tuấn biến thành người đồng thì không kiềm được mà hô lên với vẻ kinh ngạc: “Là anh ta, chính là người đã đánh bại Tiêu Diêu Đàm ngày hôm đó.”
Hôm đó Trần Vũ Yến cũng có mặt ở nói đó.
Sau khi trở về thì cô ta đã điều tra thân phận của ông già này, nhưng không thể nào tra ra được.
Cô ta không ngờ rằng ông già đó lại là Giang Cung Tuấn.
Anh sử dụng thần công Kim Cương Bất Hoại, cả người biến thành màu đồng, trở thành một người đồng.
Keng keng keng!
Kiếm bằng băng không ngừng đánh vào người anh, nhưng anh lại không bị bất cứ ngoại thương nào. “Cái gì?” Trần Phi Hùng vô cùng kinh ngạc.
Thứ ông ta luyện là Hàn Băng Vạn Kiếm Quyết, lại còn cầm kiếm Hàn Bằng trong tay, uy lực của Hàn Băng Vạn Kiểm Quyết lại nâng cao hơn một bước, vậy mà không thể làm Giang Cung Tuấn bị thương được. “Đây là võ công gì chứ?”
Giang Cung Tuấn đạp gió đi tới, anh dẫn theo hình kiếm mà lao về phía Trần Phi Hùng. Mấy giây sau anh đã xuất hiện trước mặt ông ta rồi nâng hình kiếm lên mà chém xuống.
Trần Phi Hùng vội vàng giơ kiếm hàn băng trong tay lên mà chống cự. Cơ thể của ông ta không ngừng sụt xuống đất.
Cuối cùng chôn vùi dưới lớp băng dày cộp.
Trưởng lão phái Thiên Sơn nhìn thấy chưởng môn của mình bị thua thì không nhịn được nữa mà rút kiếm bay tới.
Giang Cung Tuấn cũng nhận ra được điều này, anh quay đầu lại nhìn mấy chục người phía xa mà lộ ra vẻ ngưng trọng.
Giang Cung Tuấn chỉ muốn mạng của nhà cầm đầu phái Thiên Sơn, chứ không muốn đánh nhau với những người khác trong phái.
Đùng!
Một bóng người bay vọt lên không trung, máu me đầy người, bộ dạng vô cùng thảm hại. “Đi ra ngoài.” Trần Phi Hùng hét lên một tiếng lớn.
Giang Cung Tuấn quá mạnh, ngay cả mình cũng không phải là đối thủ, nếu những trưởng lão này ra tay thì chỉ có một con đường chết. “Ba ơi.” Trần Vũ Yến chạy tới, cô ta nhìn thấy cả người
Trần Phi Hùng toàn là máu thì không kìm chế được hét lên. Giang Cung Tuấn cũng đáp xuống đất.