CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Cùng với tiếng cười vang vọng.

Cửa lớn của biệt thự bị đẩy ra, một ông lão bước vào.

Trên người ông già mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng, tóc húi cua cắt ngắn, màu bạc trắng, trông có vẻ rất già yếu nhưng lại tràn đầy sức sống.

“Ông nội”

Nhìn thấy ông lão, trong nháy mắt Giang Cung Tuấn trở nên kích động, không nhịn được chạy tới, nhìn chằm chằm ông lão đang bước đến, khuôn mặt mang theo vẻ xúc động.

Anh biết là ông nội vẫn chưa chết mà.

Chẳng qua anh lại không biết ông nội đang ở nơi đâu?

Bây giờ, cuối cùng cũng đã gặp lại.

“Tên nhóc này khá lắm.”

Giang Thời vươn tay lên vỗ vai Giang Cung Tuấn, cười nói: “Quả là không tệ, trong thời gian ngắn như vậy mà đã thay đổi mạnh mẽ thế này, cũng sắp tiến vào cảnh giới thứ bảy rồi. Thậm chí đến cả lão già dốt nát Giang Biên cũng bị cháu giết chết.”

Vẻ mặt Giang Thời đầy tán thưởng.

Trong đầu Giang Cung Tuấn có rất nhiều điều thắc mắc.

Ba mươi năm trước, tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?

Mười năm trước, người nhà của anh rốt cuộc có bị chết cháy hay không?

Vì sao ông nội của anh lại ở ẩn, chôn tôn giấu vết suốt mười năm nay?

Vì sao trước đây phải giả chết, ông ấy là đang mê hoặc ai?

“Ông nội..”

Giang Thời hơi thả tay, ngắt lời Giang Cung Tuấn rồi nói: “Nhóc con, ông biết trong lòng cháu có rất nhiều nghi vấn nhưng hiện tại không cần hỏi thêm, về sau tự nhiên cháu sẽ hiểu ra rõ ràng”

“Giang Thời, cuối cùng ông cũng đến rồi” Âu Dương Lãng nhìn Giang Thời, trên khuôn mặt mang đầy ý cười, nói: “Tôi đã đợi ông lâu lắm rồi, mau ngồi đi.”

Giang Thời bước tới, ngồi xuống.

Giang Cung Tuấn cũng ngồi xuống theo.

Thập Nhị Cầm Tinh lại không dám ngồi, cứ thế đứng ở một bên.

Âu Dương Lãng cũng ngồi xuống, hỏi: “Giang Thời, mọi chuyện đang diễn ra như thế này, Mộ Dung Xuân đã đến chưa?”

“Ừm” Giang Thời gật đầu, trả lời: “Đang trên đường tới rồi”

“Thực lực hiện tại của ông ta như thế nào?” Âu Dương Lãng hỏi.

Giang Thời dang hai tay, nói: “Tôi cũng có biết đâu, tôi chưa giao đấu với ông ta bao giờ nhưng mà chắc là vẫn chưa tiến vào cảnh giới thứ chín. Từ xưa đến nay, không ai có thể bước vào cảnh giới này, cho dù là ông ta, Mộ Dung Xuân, chính là thiên tài giữa những thiên tài thì cũng không thể nào chỉ cần vỏn vẹn mấy chục năm ngắn ngủi sau khi tiến vào cảnh giới thứ tảm là đã bước tiếp vào cảnh giới thứ chín được, miễn là ông ta còn chưa tiến vào cảnh giới thứ chín thì vẫn sẽ có khả năng bị giết chết”

Nghe vậy, Âu Dương Lãng trở nên yên tâm hơn hẳn.

“Đừng lo, chỉ cần Mộ Dung Xuân chết đi thì chúng ta sẽ là người trên cùng một con thuyền, cùng nhau bàn bạc kế hoạch to lớn”

Giang Cung Tuấn nghi hoặc.

Không phải là ông nội hợp tác với Mộ Dung Xuân ư?

Tại sao bây giờ lại ở cùng một hội với Âu Dương Lãng?

Ông ấy rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?

“Ông nội, ông…” Anh nhìn Giang Thời, khuôn mặt mang theo vẻ nghi ngờ.

“Giang Cung Tuấn, cháu đi ra ngoài với ông.”

Giang Thời không dừng lại lâu, đã xoay người rời đi, ra khỏi biệt thự.

Giang Cung Tuấn theo sát phía sau.

Bên ngoài biệt thự, trên nền tuyết trắng.

Giang Cung Tuần nhìn ông lão trước mặt mình.

Người này cũng chính là ông nội của anh, là người đã dạy dỗ anh từng li từng tí từ nhỏ.

Thế nhưng, người đang đứng trước mắt anh và ông nội trong trí nhớ tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.

“Cháu muốn hỏi điều gì?” Giang Thời nhìn Giang Cung Tuấn.

“Ba mươi năm trước, nhà họ Giang đã xảy ra chuyện gì?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Giang Thời nói: “Không phải Đường Sở Vi đã nói với cháu rồi sao, lúc ông đang luyện công thì bị đánh lén, chân khi đi ngược chiều xông vào não bộ khiến ông bị tẩu hỏa nhập ma và mất đi lý trí rồi giết không ít người ở nhà họ Giang. Sau cùng, ông bị lão tổ phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi gia tộc”

“Là ai đã đánh lén ông?”

“Ông không biết.”

“Là Giang Biên sao?”

“Chắc là không phải” Giang Thời khẽ lắc đầu, tuy rằng ông ấy không biết là ai đã tấn công mình nhưng về cơ bản vẫn có thể đoán ra được đó không phải Giang Biên, mà là một người khác trong nhà họ Giang.

“Không phải Giang Biên ư?” Giang Cung Tuần thấy khó hiểu.

“Có lẽ là chi thứ trong nhà họ Giang. Nhà họ Giang đường đường là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc cổ xưa, những người mà cháu gặp chẳng qua chỉ là trực hệ của nhà họ Giang mà thôi. Trong nhà họ Giang còn có rất nhiều chi thứ, và cũng không thiếu một vài cao thủ chân chính.”

“Vậy mười năm trước thì sao, vào thời điểm mười năm trước chắc là ông cũng đã khôi phục được tự vi, tại sao lại trơ mắt nhìn người nhà của mình bị thiêu chết chứ?”

“Làm sao có thể có chuyện đó xảy ra được” Giang Thời cười nhạt: “Chỉ là mấy con người bình thường thì sao có thể thiếu chết người của gia tộc chúng ta”

“Những người đó đang ở đâu?”

“Ở nước ngoài, cháu sẽ có thể gặp lại họ sớm thôi.”

“Nói như vậy tức là ba của cháu vẫn chưa chết?”

“Đương nhiên rồi, chỉ là một Tiểu Nhàn Nhã thì đầu có nổi bản lĩnh để làm loạn nhà họ Giang chúng ta đến long trời lở đất.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đã hoàn toàn yên tâm.

“Ông nội, vì sao ông lại giao du với người bên Cổ Môn nhất hệ, rốt cuộc là ông đang muốn làm gì?”

“Chuyện này thì cháu không cần hỏi nhiều”

Giang Thời hơi khựng lại.

Ông ấy lấy ra một cái bình nhỏ rồi đưa qua, nói: “Bên trong có hai viên đạn dược, viên màu đỏ có thể giúp cháu đột phá tụ đỉnh, còn viên màu xanh lam có thể hỗ trợ cháu phá tan huyền quan cuối cùng trong cơ thể. Cháu cầm đi, cố gắng bế quan cho tốt, trước khi đại hội Thiên Sơn bắt đầu, nhất định không thể chịu thua kém, phải bước vào cảnh giới thứ bảy cho bằng được.”

“Cái này?”

Giang Cung Tuấn sửng sốt.

Đạn dược?

Đan dược để tiến vào cảnh giới thứ bảy?

Theo hiểu biết của anh, để vượt qua hai cửa ải cuối cùng là một việc đầy khó khăn, nếu may mắn thì phải cần vài năm mới có thể phá vỡ, còn không thì cho dù dùng cả mấy chục năm cũng chưa chắc đã có thể bước vào.

“Cháu cần phải làm gì thì cứ làm đi, đừng lo lắng nữa” Giang Thời bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời đi.

Qua mấy lần hít thở đã biến mất khỏi tầm mắt của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn bóng lưng ông nội đang rời đi rồi nhìn sang cái bình nhỏ trong tay, vẻ mặt càng lúc càng cứng lại và nặng nề.

Càng ngày anh càng không thể nhìn thấu nổi ông nội mình.

Chẳng biết ông ấy là ai, cũng chẳng biết ông ấy muốn làm gì?

“Haizz!

Sau một hồi, anh thở dài.

Nếu ông nội đã không nói thì anh cũng không nên suy nghĩ nhiều về vấn đề đó nữa.

Chí ít là bây giờ anh đã biết rõ rằng ông nội sẽ không làm hại anh.

Anh nắm chặt bình đựng đan dược rồi quay người bước vào biệt thự.

Khá nhiều người đang tập trung tại sảnh lớn của biệt thự.

Anh vừa bước vào phòng, Âu Dương Lãng đã hỏi ngay: “Cậu Giang, ông của cậu đã nói gì với cậu vậy?”

Giang Cung Tuấn lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì cả, đúng rồi, từ khi nào mà ông và ông nội của tôi lại cùng một hội thế? Ông nội tôi cùng Mộ Dung Xuân đã thỏa thuận hợp tác thành công, giúp Mộ Dung Xuân mưu tính rồi, sau lại thỏa thuận gì với ông vậy?”

Giang Cung Tuấn tò mò.

Âu Dương Lãng rốt cuộc đã lấy ra thứ gì tốt mà có thể khiến ông nội cắt đứt quan hệ với Mộ Dung Xuân.

“A!”

Âu Dương Lãng cười nhạt.

Giang Thời đã nhắc nhở ông ta, đừng nói cho Giang Cung Tuấn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến ông ấy.

Ông ta cũng không nhiều lời mà đổi chủ đề, nói: “Cậu Giang, chỉ còn mấy ngày nữa thôi là sẽ diễn ra đại hội Thiên Sơn rồi. Cậu cứ yên tâm chữa lành vết thương, đợi đến lúc thời cơ đã tới thì tôi sẽ gọi cậu.”

Âu Dương Lãng chẳng muốn nói thêm, Giang Cung Tuấn cũng không dò hỏi, xoay người đi lên lầu.

Ông nội đã đưa đan dược cho anh thì anh nhất định phải nhân cơ hội này tu luyện, đột phá càng sớm càng tốt, bước vào cảnh giới thứ bảy.

Về tới phòng, anh khóa chặt cửa rồi lấy đan dược ra.

Trước tiên, anh lấy ra viên màu đỏ.

Viên đan dược không lớn, cỡ khoảng kích thước một quả nhãn, toàn thân có màu đỏ, khi cầm trên tay còn mơ hồ có cảm giác được nhiệt độ sót lại.

Giang Cung Tuấn cũng không biết đây là loại đạn dược gì nhưng anh hiểu được rằng nó vô cùng quý giá, ông nội của anh hẳn là đã phải tốn rất nhiều tâm huyết để luyện chế ra viên đan dược này.

Quan sát đan dược một lúc lâu, anh mở miệng, bỏ nó vào rồi nuốt xuống.

Ngay khi vừa cho viên đan dược vào miệng, đã xuất hiện một dòng nước ấm áp qua yết hầu truyền đến toàn thân, lan tới khắp cơ thể.

Vào khoảnh khắc này, cơ thể anh không khống chế được nhẹ nhàng nổi lên giữa không trung, có một loại cảm giác như được mọc cánh bay lên.

Thật là một viên đan dược thần kỳ:

Trong lòng Giang Cung Tuấn kinh ngạc.

Ngay lập tức anh thu hồi tâm trí, vận chuyển Thiên Cương Khí Công để hấp thụ sức mạnh của đan dược.

Vào đúng lúc này, chân khí của anh tăng vọt.

Chân khí từ đan điền mạnh mẽ xông lên đỉnh đầu của anh.

Trong chớp mắt, bộ não của anh chợt trở nên sáng tỏ, anh cảm giác được một đạo huyền quan trên đỉnh đầu đã bị mở ra, mà chân khí thì tụ lại trên đỉnh đầu, tạo thành ba đóa hoa chân khí vô hình.

“Đây chính là tụ đỉnh, tam hoa tụ đỉnh, là Ngũ Khí Triều Nguyên sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi