CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Cảnh giới thứ bảy so với cảnh giới thứ sáu mạnh hơn không chỉ là một hai điểm trên sức mạnh của chân khí.

Giang Cung Tuấn có tự tin trong lúc vẫn chưa xuất hiện cảnh giới thứ tám thì anh chính là vô địch.

Cơ thể anh bay xuống và ổn định đáp xuống mặt đất.

Ở phía xa có một đám người đang đi đến.

Người đứng đầu chính là Âu Dương Lãng.

Anh ta cười sảng khoái nói: “Haha, anh Giang, chúc mừng chúc mừng, còn trẻ tuổi thể đã bước vào cảnh giới thứ bảy rồi, đây là người đầu tiên trong vòng mấy trăm năm qua, cũng có thể là một ngàn năm qua nữa”

Giang Cung Tuần nhìn Âu Dương Lãng một cái và khẽ nhếch môi để lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Lúc ông nội tặng anh viên đan dược còn dặn dò thêm một câu.

Thích làm vì cứ làm, không nên có bất cứ nghi ngại hay trách nhiệm gì cả.

Nụ cười của Giang Cung Tuấn khiến trong lòng Âu Dương Lãng có chút sởn tóc gáy, anh ta không nắm bắt được rốt cuộc Giang Cung Tuấn đang nở nụ cười vì chuyện gì.

Tể Tổ cũng mở lời chúc mừng: “Chúc mừng”

“Thật sự quá mạnh rồi, còn chưa đến ba mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới thứ bảy rồi, mấy chục năm trôi qua nữa anh chính là thiên hạ vô địch đấy.”

“Thật sự là sức mạnh không ai có thể địch nổi”

Những người của Thập Nhị Cầm Tinh cũng lên tiếng.

Giang Cung Tuấn chỉ bình thản hỏi: “Cách đại hội Thiên Sơn còn mấy ngày thế?”

Âu Dương Lãng bình tĩnh trở lại và nói: “Vẫn còn ba ngày, bây giờ những cường giả trên bảng xếp hạng theo lời của cổ võ giả Đoan Hùng nói hầu như đều hội tụ ở phái Thiên Sơn rồi.”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Kế hoạch tiếp theo của anh là gì?”

Âu Dương Lãng nói: “Trong thời gian anh bế quan thì cổ ma có đến tìm tôi nói Đại thủ lĩnh đã đến phái Thiên Sơn rồi và muốn chúng ta đến tập hợp với Đại thủ lĩnh ở phái Thiên Sơn”

Giang Cung Tuấn nghe thể bèn chau mày hỏi: “Mộ Dung Xuân cứ thế lên phái Thiên Sơn không sợ bị bao vây sao?”

Âu Dương Lãng cười nói: “Điều này khônh thể nào, đây là đại hội của cả cái cổ võ giả nên không hề phân biệt thiện ác, trước khi đại hội bắt đầu cũng không ai dám ra tay trước, vả lại cũng không có ai biết thân phận thật sự của Đại thủ lĩnh, trước giờ ông đều đeo mặt nạ”

“Ừ?”

Giang Cung Tuấn ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Nếu đã như thế thì chúng ta cũng đến phái Thiên Sơn nào nhưng tôi cứ thế đi có khi nào bị bao vây không?”

Giang Cung Tuấn có chút lo lắng.

Trước kia anh đã từng giết nhiều người như thế.

Mặc dù chỉ là diễn kịch thôi nhưng đệ tử dưới trướng những gia tộc và môn phái đó lại không hề biết gì cả.

Nếu anh lên phái Thiên Sơn e rằng sẽ tạo lên làn sóng tức giận của mọi người.

“Tôi đã chuẩn bị mặt nạ cho anh sẵn rồi đấy” Âu Dương Lãng cười nói, sau đó anh ta đã vỗ vỗ tay.

Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều cùng đi đến.

Hai người nhìn Giang Cung Tuấn, trên khuôn mặt tỏ vẻ sùng bái vô cùng.

Một người trong đó mang đến cho anh một cái mặt nạ màu đen.

Giang Cung Tuấn đón lấy và nói: “Đi thôi.”

Sau đó anh đã quay người đi về phía phái Thiên Sơn.

Âu Dương Lãng, Tề Hải, Thập Nhị Cầm Tinh cùng với đàn em của Âu Dương Lãng cũng đi theo phía sau.

Trên đường đi về phía phải Thiên Sơn thì Âu Dương Lãng nói: “Anh Giang, địa hội Thiên Sơn lần này có ý nghĩa rất lớn, đây là lần đầu tiên các cổ võ giả ở Đoan Hùng tụ họp lại trong vòng một trăm năm qua. Một trăm năm qua, sự mâu thuẫn giữa các cổ võ giả không ngừng diễn ra, đầu tiên là ân oán giữa cổ môn và các môn phái khác, gần đây là ân oán với tứ đại cổ tộc, đại hội Thiên Sơn lần này chắc chắn sẽ diễn ra những trận chiến rất khốc liệt”

Giang Cung Tuấn không bận tâm lắm đến những thứ này.

Bây giờ anh chỉ muốn biết có những cường giả nào sẽ xuất hiện thôi.

“Có những cường giả nào sẽ xuất hiện ở phái Thiên Sơn hả?”

Anh mang nghi vấn trong lòng hỏi ra.

Âu Dương Lãng nói: “Điều này tôi cũng không rõ lắm, trận chiến của cổ môn một trăm năm trước khiển những cường giả của giới cổ võ giả gần như chết hết, còn có bao nhiêu cường giả xuất hiện trong vòng một trăm năm nay thì không ai biết cả, những người có thể nói tên chính là Tiêu Dao Dạ Thiên của nhà Tiêu Dao, còn có những nhân vật bô lão của tứ đại cổ tộc nữa, những người này đều là cảnh giới thứ bảy cả, hoặc là.”

Anh ta nói rồi lại dừng lại một chút.

“Hoặc là khai quốc vương của Đoan Hùng vẫn còn sống”

“Vẫn còn sống sao?” Giang Cung Tuấn kinh ngạc.

“Đúng vậy, khai quốc vương của Đoan Hùng tên là Jersey, khi đảm nhận chức vị vương đầu tiên của Đoan Hùng thì mới có năm tuổi thôi, lúc đó đã là cảnh giới thứ năm rồi, mấy chục năm gần đây kỹ thuật bùng phát nên việc muốn kéo dài tuổi thọ thật sự quá đơn giản, nếu như không có gì bất ngờ thì năm nay anh ta mới khoảng một trăm năm mươi tuổi thôi nên có khả năng cao vẫn còn sống, nếu như anh ta vẫn còn sống thì với đẳng cấp của mình, việc bước vào cảnh giới thứ bảy cũng không phải là việc khó khăn, có khi còn bước vào cảnh giới thứ tám rồi đấy”

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu.

Đối với vị vương của một trăm năm trước anh chưa bao giờ chú ý đến.

Bây giờ điều anh quan tâm chính là thiên địa phong lôi tứ tôn cường giả bèn n cạnh cựu vương một trăm năm trước thôi.

Theo sự hiểu biết của anh thì một trăm năm trước bốn người này đã là cảnh giới thứ bảy rồi, cũng nhờ có sự yểm trợ của bốn người này Đoan Hùng mới có thể lập quốc.

Còn ông Long sau lưng vương chính là đệ tử của trời.

Theo anh biết thì cổ võ giả vẫn có sự hạn chế về tuổi thọ.

Nhưng trong tình huống bình thường thì sau khi bước vào cảnh giới thứ bảy cho dù tuổi tác có lớn hơn nữa cũng không thể tùy tiện tiết lộ chân khí, chỉ cần chân khí không bị tiêu hao quá nhiều thì việc dùng những cách khác để kéo dài tuổi thọ là chuyện khá dễ dàng.

Những người này rất có khả năng vẫn còn đang sống sót.

Nếu như họ còn sống thì sau một trăm năm chắc chắn đã bước vào cảnh giới thứ tám rồi.

“Bao nhiêu năm qua anh có nghe nói đến thiên địa phong lôi tứ đại cường giả bên cạnh Jersey không?”

Âu Dương Lãng khẽ lắc đầu nói: “Chuyện này thì không có nghe nói đến, bốn người này năm xưa giết chết không ít đệ tử của cổ môn, sau trận chiến với cổ môn đã mất hết tung tích, có lẽ là bị thương nặng nên bế quan trị thương rồi, một trăm năm trôi qua chắc cũng là chết từ lâu rồi”

Giang Cung Tuấn nghe thể thì không hỏi thêm điều gì nữa.

Một đám người hướng về phía phái Thiên Sơn, họ đi qua khe núi Nhất Tuyến sâu thẳm và đi bộ lên núi.

Vẫn còn chưa đi đến đỉnh núi thì Giang Cung Tuấn đã nhìn thấy một cô gái đứng ở một tảng đá phía lưng núi.

Cô gái mặc bộ trang phục màu trắng, mái tóc đen dài tung bay trong gió, cô ấy ăn mặc khá mỏng manh đứng dưới tuyết và cơn gió buốt lạnh, cả đoàn người của Giang Cung Tuấn đứng lại khi thấy có người phía trước.

Cô gái chầm chậm quay người qua.

Cô sở hữu một nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt đó đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải động lòng.

Cô chính là Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi nhìn thấy những người trước mặt những ánh mắt chỉ tập trung vào người đàn ông đang đeo mặt nạ, cô biết đó chính là Giang Cung Tuấn.

Cô ở đây chính là vì muốn đợi Giang Cung Tuấn.

Trước đó Giang Cung Tuấn đại khai sat giới ở khe núi Nhất Tuyết và giết chết rất nhiều chưởng môn của các môn phái cổ võ và tộc trưởng của gia tộc cổ võ giả.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không dám tin tưởng.

“Giang Cung Tuấn..”

Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông đeo mặt nạ màu đen: “Em biết là anh”

Giang Cung Tuần nhìn thấy Đường Sở Vi nhưng lại không nói gì cả.

Khóe mắt Đường Sở Vi đỏ hoe cả lên.

“Mười năm trước lẽ ra em không nên cứu anh”

“Em cứu anh nhưng lại hại người của thiên hạ, do em bắt đầu thì hãy do em kết thúc vậy”

Chíu!

Cô mạnh mẽ rút kiếm ra.

Mũi kiếm chỉ thẳng về phía Giang Cung Tuấn.

“Ra tay đi, hôm nay anh không giết em thì em sẽ giết anh đấy”

Âm thanh của Đường Sở Vị thánh thót vang lên.

Âu Dương Lãng, Tề Hải, Thập Nhị Cầm Tinh bọn họ đều nhìn nhau.

Âu Dương Lãng nhìn Giang Cung Tuấn một cái rồi nói: “Chuyện của anh anh hãy tự giải quyết đi, tôi lên núi trước đây”

Nói rồi họ vòng qua người Giang Cung Tuấn bỏ đi.

Phù phù…

Gió lạnh thổi phù phù, tuyết rơi dày đặc.

Giang Cung Tuấn đứng ở lưng núi nhìn Đường Sở Vi bằng ánh mắt tức giận, khuôn mặt phía sau lớp mặt nạ cũng rất bất lực.

Cái cô Đường Sở Vị này đang làm gì thế?

Đây chẳng phải đang cố tình gây phiền phức cho anh sao?

Sau khi đám người của Âu Dương Lãng rời khỏi, trên núi lại có một người đi xuống.

Cô ta chính là Giang Vô Song.

Giang Vô Song đứng cách đó khoảng mấy trăm mét và nhìn Đường Sở Vi đang rút kiếm ở phía dưới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi