CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

: Rùa thần xuất thế

Mộ Dung Xuân trên mặt đeo mặt nạ, phun ra một ngụm máu. Mặc dù ông ta đẩy lui được người đối diện với mình, nhưng bản thân cũng chịu lực ảnh hưởng, cơ thể nhanh chóng ngã ra đất.

Ông ta lập tức ngồi khoanh chân lại, vận chuyển chân khí, áp chế lại nội thương trong cơ thể. Ở đó có hơn mười ngàn người. Thế nhưng hiện trường lúc này lại im thin. thít, ai cũng đều bối rối.

Đang yên đang lành, hai vị trưởng bối đời đầu của Cổ Môn sao lại đánh nhau thế này chứ?

Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, Mộ Dung Xuân chầm chậm tháo mặt nạ quăng xuống đất, ngay lúc này sắc mặt của ông ta trắng bệch, khóe miệng còn dính máu. Ông ta dán mắt nhìn về phía Âu Dương Lãng ở phía xa kia, sắc mặt tối sầm. | “Âu Dương Lãng, tôi không bạc đãi gì ông, nhưng ông, ông lại.”

Trong lòng Mộ Dung Xuân ngập tràn lửa giận thét lên, nhưng vừa mới mở miệng, một ngụm máu tươi từ bên trong đã phun thẳng ra ngoài. “Đúng.”

Âu Dương Lãng chậm rãi cất tiếng: “Ông đối xử với tôi rất tốt, nếu như không có ông cứu tôi, năm đó tôi đã chết rồi. Nhưng mà, nhiều năm trôi qua, ông đã không còn nhiệt huyết muốn thống trị thiên hạ nữa. Suốt mấy năm này ông luôn bế quan, luôn nghiên cứu võ thuật. Nếu như ông còn dã tâm của lúc trước, nước Đoan Hùng sớm đã nằm trong lòng bàn tay của ông rồi”.

Vừa nói, người kia vừa siết chặt tay thành hình nắm đấm.

“Ông nằm trong tay cả một thế lực Cổ Môn còn sót lại, thế nhưng ông lại bỏ mặc không lo. Suốt ngày chỉ quan tâm nghiên cứu ba cái chất độc thượng cổ, rồi hóa công thần bí gì gì đó. Mộ Dung Xuân, đã nhiều năm vậy rồi, đời người có được bao nhiêu cái nhiều năm như thế? Nếu tiếp tục ở yên đó không làm gì, chúng ta rồi cũng sẽ xuống mồ thôi” | “Được, được, được”

Mộ Dung Xuân nói liên tiếp ba chữ “được”. “Ha ha ha…”

Ông ta phẫn nộ cười lớn. Tiếng cười kia vang lên tựa như tiếng sấm | nổ, định tại nhức óc. Lúc này đây, dường như cả mặt đất đều đang rung chuyển.

“Âu Dương Lãng, ông được lắm. Lại còn lẳng lặng mà mua chuộc hết người ở bên cạnh tôi, giáng cho tôi một đòn chí mạng”

“Mộ Dung Xuân, ông thanh thản mà lên đường đi.” Vẻ mặt của Âu. Dương Lãng bình tĩnh, ông ta liếc mắt về phía xung quanh, cao giọng nói: “Giang Thời, ông còn lẩn trốn làm cái gì nữa, nhanh xuất hiện giết Mộ Dung Xuân đi”.

Thế nhưng, xung quanh không có ai đáp lại lời của ông ta. Tất cả những vị tiền bối đời đầu của Cổ Môn đều mang mặt nạ, thậm chí còn đội mũ rộng vành. Âu Dương Lãng cũng không biết rốt cuộc ai là Giang Thời trong đây.

“Giang Thời” “Giang Thời”

Ông ta gọi vài tiếng, giọng mỗi lúc một lớn. Ấy nhưng, xung quanh vốn dĩ không có ai đáp lời lại, cũng không có người nào đi ra.

“Làm trò gì vậy?” Âu Dương Lãng chau mày.

Tên Giang Thời này sao lại có trục trặc vào thời điểm mấu chốt như thế này chứ. Lúc này, Mộ Dung Xuân lại chậm rãi đứng lên, ông ta đưa tay | lau đi máu bên khóe miệng, vẻ mặt tối sầm, lạnh lùng nói: “Âu Dương Lãng, ông cho rằng chỉ với một cây Tỏa Hồn Châm thì có thể phế tôi được sao, ông cũng quá coi thường tôi rồi.”

Âu Dương Lãng lạnh lùng nhìn Mộ Dung Xuân, nói: “Mộ Dung Xuân, ông đừng gắng gượng nữa. Ông đã trúng Tỏa Hồn Châm bị thương nặng | lắm rồi, lại còn bị một chưởng của Bát sứ giả nữa. Cho dù ông hiện tại có

mạnh tới đâu thì cũng đã như ngọn đèn cháy hết dầu rồi, vốn dĩ không vận động nổi chân khí gì đâu”

Âu Dương Lãng rất tự tin nói. Ông ta tin chắc rằng, Mộ Dung Xuân lúc này chỉ là đang cố làm ra vẻ mình vẫn ổn mà thôi.

“Ha ha ha…”

Mộ Dung Xuân ngửa mặt lên trời gào cười một trận. Chợt, tiếng cười im bặt. “Ông thử xem.”

Lời vừa dứt, cả người Mộ Dung Xuân biến thành một cái bóng, thoắt cái đã lướt qua tới trước mặt của Âu Dương Lãng.

“Đây, đây.”

Sắc mặt Âu Dương Lãng thoáng thay đổi, còn chưa kịp phản ứng đã nhìn lấy một luồng khí lực đánh tới. Cả người ông ta nhanh chóng lùi về sau, đồng thời dồn toàn lực mà đón lấy chiêu tấn công của Mộ Dung Xuân. Cả hai người lập tức bay vút lên, lơ lửng giữa không trung cách mặt đất tầm hơn ba mươi mét. | Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Hai chưởng va chạm vào nhau, một nguồn sức mạnh tỏa ra làm không gian rung động, truyền tới từng tiếng nổ vang trời. Dư âm của trận chiến này quá mạnh, đám người ngồi phía dưới võ đài cũng nhanh chóng tránh về khu vực an toàn.

Ngay lập tức, một trận ác chiến nổ ra. Cũng giờ phút này ở hẻm núi xa. xăm trên đỉnh của ngọn núi tuyết, Giang Thời và Trần Thanh Sơn không ngừng đi sâu vào bên trong hang tuyết. Đường đi trong hang tuyết vẫn | kéo dài hun hút, quanh co khúc khuỷu, không nhìn thấy được điểm cuối. Càng đi sâu vào, nhiệt độ bên trong lại càng thấp.

“Sao lại không có nhỉ?” Giang Thời sắc mặt nghiêm túc hỏi. Đã đi được một đoạn đường dài như vậy rồi, thế nhưng không những không nhìn thấy rùa thần, đến cả dấu vết sinh hoạt của rùa thần cũng không phát hiện được.

“Tôi làm sao biết.” Trần Thanh Sơn nhạt giọng đáp.

Mặc dù ông ta biết rõ chỗ bí mật này, thế nhưng chưa từng mở mấy cơ quan này ra, cũng chưa từng đi vào nơi này. | “Vào sâu hơn nữa coi thử”

Giang Thời không tin rùa thần chết như thế được. Trong thông tin mà Lan Vương để lại, rùa thần này sống đã rất nhiều năm. Ngàn năm về trước tính ra cũng đã hơn ba ngàn năm tuổi, cho dù là ngàn năm trước đã bị thương, nhưng cũng sẽ không thể chết dễ dàng như vậy. Hai người vẫn đi sâu vào bên trong hang của núi tuyết, không lâu sau đó đã đi tới nơi sâu nhất trong lòng đất. Ở đây có một cái hồ nước bằng, nước ở bên trong mặt hồ tỏa ra hơi sương màu trắng toát.

Trần Thanh Sơn nhìn xung quanh một cái, nói: “Hết đường rồi.”

Giang Thời gật đầu nhẹ, nhìn về phía hồ nước bằng trước mặt, nói: “Nếu như rùa thần còn sống, như vậy thì sẽ ẩn mình bên trong hồ nước băng này”

Nói xong, ông tay vung tay chưởng một phát, một luồng chân khí huyền ảo bắn ra tới, đánh thẳng về phía hồ nước bằng.

Ngay lập tức, bọt nước văng tung tóe. Chỉ trong chớp mắt, mặt đất chỗ núi tuyết bỗng rung chuyển. Từ trong hồ nước bằng, một con rùa già chậm rãi trồi lên trên mặt nước.

Con rùa này cao hơn mười mét, to khoảng chừng hơn ba mươi mét, mai rùa màu đen, phía trên còn có rất nhiều rêu xanh bám dính. Hai mắt nó y hệt hai cái đèn lồng, một đôi con ngươi màu đỏ như máu, sâu bên trong còn có tia u tối, trông khá là quái dị.

“Rùa, rùa thần…”

Giang Thời nhìn thấy con rùa già này trồi lên trên mặt nước, kích động. nói. Ông ta nhanh chóng ra tay, một luồng khí cực mạnh tập hợp lại thành một trận bão táp vô hình cuốn tới đánh thẳng về phía rùa thần, thế nhưng rùa thần lại chẳng thấy bị ảnh hưởng chút nào.

Chỉ thấy rùa thần đạp nước vung chiếc đuôi to của mình qua, một nguồn sức mạnh không gì địch nổi kéo tới. Giang Thời và Trần Thanh Sơn sắc mặt đều có chút biến đổi, nhanh chóng né đi. Chiếc đuôi to lớn kia quét ngang qua vách đá ở bốn phía, nham thạch trên vách lập tức lăn xuống.

Ầm ầm ầm! Chỗ núi tuyết này bắt đầu rung chuyển như sắp sụp đổ. “Sức mạnh khủng khiếp thật.”

Sắc mặt Giang Thời có chút biến đổi, nhanh chóng rời khỏi. Rùa thân phía bên này lại bị chọc giận thật rồi, chỗ nó đang ngủ say lại bị quấy rầy, dĩ nhiên sẽ đuổi theo tới. Tốc độ rút lui của Giang Thời và Trần Thanh Sơn rất nhanh, nhưng tốc độ của rùa thần lại còn nhanh hơn. Tuy là một thứ khổng lồ to lớn, nhưng rùa thần lúc chạy lại không hề chậm chạp tý nào, suốt quãng đường đấu đá lung tung, xông ra ngoài hang tuyết.

Giang Thời và Trần Thanh Sơn lao ra ngoài hàng tuyết lại nhanh chóng bay thẳng lên phía trên, rùa thần cũng vọt ra tới, con vật vừa xuất hiện bên ngoài vách núi trong khe vực đã rồng một tiếng thật to.

Tiếng gào thét rền vang như sấm, một làn sóng âm mạnh mẽ xông, khối băng ở hai bên vách núi bị đánh nát, sụp xuống. Núi tuyết xa xa kia cũng bị liên lụy, bắt đầu đổ nát.

Phái Thiên Sơn.

Tất cả mọi người còn đang chăm chú vào trận ác chiến giữa Mộ Dung Xuân và Âu Dương Lãng, thế nhưng đúng ngay lúc này lại có hai bóng người nhanh chóng bay tới. Ngay sau đó lại không biết nghe được tiếng dã thú ở đâu gào rú vang trời, mặt đất rung chuyển tức thì, núi tuyết ở phía xa kia đã bắt đầu đổ nát, tạo thành một trận tuyết lở. Mọi người theo mắt nhìn đến, chỉ thấy một con rùa đen to lớn đang bay lơ lửng giữa không trung.

“Đây..” “Ôi trời ạ, đây là quái vật gì vậy?” “Có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?”.

Tất cả mọi người ở đó đều trợn tròn mắt, Giang Cung Tuấn nhìn hai người đang xuất hiện trước mặt, đây chính là Trần Thanh Sơn và Giang Thời..

Anh cũng vô cùng nghi hoặc: “Đây không phải là ông nội và tiền bối phái Thiên Sơn sao? Sao bọn họ lại đi cùng nhau? Còn nữa, con quái vật kia là gì? Làm gì có con rùa mai đen nào lớn đến như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi