CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

: Không thể rời khỏi

Giang Phùng cũng tham gia chiến đấu nên bây giờ có tổng cộng bốn người thực lực đạt đến cảnh giới thứ tám mạnh mẽ đang chiến đấu với rùa thần.

Giang Thời, Trần Thanh Sơn, Tiêu Dao Minh Phàm, Giang Phùng. Bốn người này đều đạt đến cảnh giới thứ tám. Bốn người đứng ở bốn hướng thi triển tuyệt học của mình, bốn luồng chân khí trông như bốn cột ánh sáng công kích thắng vào cơ thể rùa thần. Nhưng xác ngoài của rùa thần cực kỳ cứng, dù thực lực đã ở cảnh giới thứ tám nhưng họ không | làm nó bị xây xước chút nào.

Ấm sành đùng.

Dư lực của các dòng chân khí còn sót lại thổi quét khiến các ngọn núi xung quanh liên tục giải thể. Bên dưới, vô số người đã chết. Vài người thực lực yếu chết vì xung lực của cuộc chiến. Vài người mạnh hơn một chút thì cũng bị thương. Những người đạt đến cảnh giới thứ ba thì nhanh chóng chạy trối chết.

Giang Cung Tuấn đứng phía xa nhìn cuộc chiến ác liệt giữa không trung, biểu cảm nghiêm trọng. Anh phí hết tâm huyết nghĩ cách tiêu diệt tất cả người trong Cổ Môn, không ngờ ông nội Giang Thời của anh lại ngấm ngầm làm nhiều chuyện như vậy, tập hợp tất cả võ giả trong thiên hạ ở chỗ này để giết rùa thần để trường sinh.

Hiện tại, anh nghi ngờ ông nội của mình. Không biết rốt cuộc ông ấy là người như thế nào. Không biết ông nội là người tốt hay người xấu.

Mộ Dung Xuân bị đẩy lui, sau khi hơi điều chỉnh hơi thể thì thương thế đã được ổn định. Thấy nhiều người cùng ra tay với rùa thần như thế, Mộ Dung Xuân không muốn bọn họ nhanh chân đến trước đạt được máu của nó nên vội vọt đến, gia nhập chiến trường. Nhưng lần này ông ta không xuất lực nữa, vì ông bị thương quá nặng, nếu ông dùng toàn lực thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Âu Dương Lãng cau mày quan sát từ xa, thấy càng ngày càng có nhiều người chiến đấu thì cũng tham gia theo.

Ngay sau đó, có rất nhiều người đứng bên dưới cùng gia nhập. Chỉ một lát mà đã có mười mấy người tham gia trận chiến trên bầu trời. Mười mấy người này không phải đang ở cảnh giới thứ tám thì cũng ở cảnh giới thứ bảy. Dòng khí đáng sợ không ngừng bập bềnh mang khí thể hủy thiên | diệt địa. Kể cả Giang Cung Tuấn cũng thấy tim đập nhanh hơn.

“A..” | Khi Giang Cung Tuấn đang xem cảnh chiến đấu của mọi người, ngắm nhìn tuyệt học của nhiều võ giả mạnh mẽ, bỗng có một tiếng hét vang lên. Anh quay mắt nhìn nơi phát ra.

Xa xa, Giang Vô Song bị cuốn vào dư âm của dòng khí chiến đấu, ngã quy trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, máu nhiễm đỏ trang phục màu trắng của cô ta. Cô ta muốn đứng lên, nhưng xung lực của trận chiến này quá mạnh, mạnh đến mặt đất rung núi chuyển, cô ta vừa đứng lên đã ngã quỵ xuống. Giang Cung Tuấn di chuyển, nhanh chóng vọt tới, lôi cô ta dậy, nhanh chóng kéo cô ta rời khỏi nơi này. Sau khi rời xa khu vực chiến đấu mới thả Giang Vô Song ra.

“Sao lại thế này, sao cô không rời khỏi đây?” Anh chất vấn.

“Tôi, tôi muốn ở lại quan sát tình hình” Khuôn mặt của Giang Vô Song trắng xanh, khóe miệng còn vương tia máu.

“Người tham chiến đều ở cảnh giới thứ tám, cô có biết bọn họ mạnh. như thế nào không, chỉ cần khí thể đã đủ giết cô vô số lần, nguy hiểm đến mức độ đó thì quan sát cái gì chứ, quá liều lĩnh, mau rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt” Giang Cung Tuấn quở trách.

Giang Vô Song lấy khăn tay ra, lau tia máu vương ở khóe môi. Sau đó nhìn ra xa. Ở bầu trời phía xa, một đám người đang vây công rùa thần.

“Tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ đây là kế hoạch của Giang Thời, người này quá đáng sợ, giấu mình mấy chục năm chỉ vì ngày hôm nay” Giang Vô Song hít một hơi thật sâu, cô ta nghĩ tới mục đích của Giang Thời, nhưng dù thế nào cũng không ngờ nó lại liên quan đến Tứ đồ.

Giang Cung Tuấn nói: “Tạm thời đừng nhắc đến nó, cô mau rời khỏi đây trước”.

Nhưng đúng lúc này. Những võ giả chạy trốn khỏi đây lại đang trở về.

Tất cả bọn họ đều bị thương, thậm chí có người được nâng trở lại đây. Giang Cung Tuấn nhìn thấy Trần Phi Hùng dẫn đầu với dáng vẻ nhếch nhác, không kìm được hỏi: “Trần chưởng môn, có chuyện gì thế?”

Vẻ mặt của Trần Phi Hùng rất nghiêm trọng, ông ta nói: “Không thể rời khỏi đây, quân đội xuất hiện ngoài phạm vi của phái Tuyết Sơn, họ mang theo pháo lớn, xe tăng, thiết giáp, thậm chí cả máy bay chiến đấu, tôi mang người của các môn phái rời khỏi đây thì bị bọn họ công kích, rất nhiều người đã chết”

“Quân đội?”. Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song đồng thời kêu to. “Phải” Nét mặt của Trần Phi Hùng rất nghiêm trọng. Giang Cung Tuấn hỏi: “Đại đội nào?” Trần Phi Hùng lắc đầu: “Không biết”.

“Còn phải hỏi sao, nhất định là âm mưu của Vương, Vương muốn diệt sát tất cả võ giả có mặt ở phái Thiên Sơn hôm nay”.

“Đáng giận, năm đó tổ tiên của tộc chúng ta chinh chiến dưới trướng của Lão Vương, không có công lao cũng có khổ lao, hiện tại quốc thái dân. an, Tân Vương lo võ giả chúng ta sẽ đe dọa đến quốc gia nên mới dùng kế | ngoan độc như vậy.”

Rất nhiều người buồn bực mở miệng nói.

Giang Cung Tuấn nhíu mày, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, đằng kia là trận chiến ác liệt giữa các lão tổ với rùa thần, chúng ta mà đến chắc chắn sẽ chết, còn bên ngoài thì bị quân đội đang canh giữ, rời khỏi đây thì cũng phải chết?

Trần Phi Hùng nói: “Vậy chỉ còn cách trốn trong mật thất tị nạn dưới lòng đất của phái Thiên Sơn chúng tôi.” | Giang Cung Tuấn nghi ngờ nhìn ông ta.

Trần Phi Hùng giải thích: “Có một mật thất tị nạn nằm dưới đất, đây là công trình tổ sư khai sơn phái Thiên Sơn tạo nên, dù bên ngoài có long trời lở đất thì người ở bên trong cũng không bị nguy hiểm gì”.

Giang Vô Song kịp thời nói: “Không ổn lắm đâu, ông không thấy tình hình chiến đấu dữ dội đến mức nào sao, bao nhiêu ngọn núi sụp rồi, nếu chúng ta mà vào đó thì cuối cùng chắc chắn sẽ bị chôn dưới lòng đất”

“Không còn cách nào khác cả, trước vào đó đã, chúng ta nghĩ cách rời khỏi đó sau”.

Trần Phi Hùng cũng biết, một khi vào mật thất thì với mức độ dữ dội của trận chiến này, ngọn núi của phái Thiên Sơn thể nào cũng bị đánh sụp, bọn họ thể nào cũng bị chôn dưới lòng đất, nhưng hiện tại không vào đó thì tất cả bọn họ chắc chắn đều sẽ chết. | ít nhất nếu vào đó thì bọn họ vẫn còn cơ hội sống sót.

Ông ta nhìn những võ giả còn sống sót ở đây, hỏi: “Mọi người nghĩ như thế nào, đi theo tôi hay ở lại đây?”

“Ở lại làm gì, nếu quân đội mà đến thì chắc chắn chúng ta sẽ chết hết”

“Dù hiện tại quân đội chỉ ở bên ngoài, nhưng trận chiến kinh khủng kia. thể nào cũng lớn đến chỗ chúng ta nhanh thôi.”

“Tị nạn trước đã” Rất nhiều người nói.

Trần Phi Hùng tạm thời là người chỉ huy: “Tiểu Vũ, con mang theo mọi người đến cửa vào mật thất tị nạn, ta ở lại chỗ này, chờ sau khi trận chiến kết thúc, nếu mọi người bị vùi dưới mặt đất thì tôi sẽ nghĩ cách cứu mọi người ra”

“Vâng”. Trần Vũ Yến gật đầu, nhìn mọi người và nói: “Mời các vị đi theo tôi” Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song và nói: “Cô đi theo đi” Giang Vô Song nhìn anh một cái, hỏi: “Vậy còn anh?”.

Giang Cung Tuấn nói: “Tôi đã bước vào cảnh giới thứ bảy, có năng lực tự bảo vệ mình”

“Được.” Giang Vô Song không nói thêm gì, đi theo đám người Trần Vũ Yến.

Chỉ một lát sau, chỗ này chỉ còn Giang Cung Tuấn và Trần Phi Hùng. Giang Cung Tuấn dùng khuôn mặt bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không ngờ chuyện sẽ diễn biến theo hướng này”.

Trần Phi Hùng nhìn cảnh chiến đấu kịch liệt phía xa, nét mặt cực kỳ nghiêm trọng, hỏi: “Lời ông nội cậu nói là thật sao, trong thứ Tứ đại gia tộc bảo vệ thật sự ghi lại chuyện của rùa thần, chuyện máu của rùa thần giúp người ta trường sinh sao?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu.

“Tôi không biết gì về chuyện này cả, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nghi ngờ”.

“Hiện tại quan sát trước đã” Trần Phi Hùng mở miệng nói. Hiện tại bọn họ chỉ có thể đợi. Chờ mọi người đánh chết rùa thần.

Giang Cung Tuấn cũng nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt phía xa, thở dài nói: “Chỉ sợ không thể giải quyết được hậu quả, nếu máu của rùa thần | thật sự có thể giúp người ta trường sinh thì sau khi giết được rùa thần sẽ lại có thêm một trận chiến ác liệt nữa, sợ rằng đến cuối cùng chỉ còn vài người sống sót”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi