Giang Cung Tuấn mơ hồ nhớ tới, khi anh ở nhà họ Giang ở Thủ Đô, ông của anh đã đề cập đến Tuyết Ngân, nói rằng họ không nên đe dọa ông bằng Tuyết Ngân. Về phần chuyện gì đã xảy ra, Giang Cung Tuấn không biết.
Tần Nam rơi vào im lặng.
Một lúc sau, ông ta nói: “Cậu nên đợi sự phụ đích thân nói cho cậu chuyện này. Tôi không tiện nói” Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Nghe giọng điệu của Tần Nam, anh thật sự biết chuyện đã xảy ra ba mươi năm trước. Vì không muốn nói, Giang Cung Tuấn cũng không ép buộc.
“Ông có biết ai đã bắt cóc Tần Tương không?”
Tần Nam lắc đầu nói: “Không biết, tối hôm qua ngủ không yên. Tỉnh lại đã gần trưa rồi, không thấy Tần Tượng đầu, tôi tưởng nó đi ra ngoài. Nếu không phải thiếu gia, chạy tới nói cho tôi. Tôi còn chưa biết.”
Tần Nam không biết chuyện này, Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều.
Bây giờ, anh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi. Những người đã bắt cóc Hứa Linh, Tần Tượng và những người khác chắc chắn sẽ gọi lại. Chờ đợi này là hơn một giờ. Điện thoại Giang Cung Tuấn lại vang lên.
Anh đã thông báo cho Tiêu Dao Vương, khóa điện thoại di động và theo dõi tất cả các số đã gọi cho anh. Anh trả lời điện thoại, có một giọng nói khàn khàn truyền đến.
“Giang Cung Tuấn, cậu đã thông báo cho Giang Thời chưa?”
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: “Anh không cần thông báo cho ông nội tôi. Nếu anh muốn viên nội đan. Tôi có thể đưa cho anh, trong tay tôi có một viên. Nhưng nếu bọn họ rụng một sợi tóc, nội đan vĩnh viễn các người không lấy được”.
Đó là Lang Hải, đại ca của Tam Lang Nhân đã gọi điện.
Anh ta cũng đoán được Giang Thời có được nội đan, nhưng là không liên lạc được với Giang Thời, không ngờ Giang Cung Tuấn cũng có một cái trong tay.
Với niềm vui trên khuôn mặt, anh ta hào hứng nói: “Đừng lo lắng, tôi chỉ muốn nội đan tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương họ”.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Giao dịch ở đâu?”
“Đừng lo lắng, chờ thông báo của tôi” Lang Hải cúp điện thoại.
Ngay khi cúp điện thoại, Tiêu Dao Vương đã gọi điện cho Giang Cung Tuấn và nói: “Giang Cung Tuấn, bên kia sử dụng điện thoại internet đặc biệt. Địa chỉ IP bị ẩn không thể truy ra vị trí cụ thể.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Giang Cung Tuấn cúp điện thoại. Tần Nam hỏi: “Thiếu gia, chuyện gì xảy ra tình huống thế nào?”
Giang Cung Tuấn lấy ra nội đan, nhìn về nội đan, nói: “Bọn họ đến vì nội đan, hiện tại tôi phải lấy nội đan ra để cứu người”
Mộ Dung Xuân hơi nhíu mày, nói: “Chỉ lấy nội đan đi cứu người? Cái này không thích hợp, hay là tiếp tục trì hoãn thời gian. Chờ Sở Vị đi đến Thiên Sơn Quan xin cứu viện trở về rồi sắp xếp chi tiết”.
Giang Cung Tuấn nói: “Bọn họ lại gọi điện thoại, nếu như Sở Vị không đến được vậy tôi đành phải tiếp tục cuộc hẹn.” Tần Nam cũng nhìn chằm chằm viên nội đan bên trong trong tay Giang Cung Tuấn.
Mặc dù không tham dự Hội nghị Thiên Sơn Quan, nhưng ông ta biết chuyện xảy ra ở Hội nghị Thiên Sơn Quan. Không ngờ rằng Giang Cung Tuấn cũng sẽ có một mảnh nội đan trong tay.
“Thiếu gia, tôi đi cùng cậu” Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Tần Nam hỏi: “Tần quản gia, ông cũng là võ giả đúng không? Ông ở bậc nào?”
Tần Nam cười nói: “Tôi đúng thật là người có võ công, những cảnh giới không cao. Tôi vừa vặn tiến vào tứ cảnh”
Với một quản gia, như vậy đã là rất mạnh. Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Nếu Sở Vi không kịp trở về, phiền lão Tần đi với tôi”.
Mộ Dung Xuân vội vàng hỏi: “Cậu thật sự muốn lấy ra nội đan để cứu người sao? Nội đan này có thể gia tăng kỹ năng, cho phép cậu tiến vào cảnh giới thứ tám. Thậm chí có thể đạt tới cảnh giới cao hơn.”
Trên mặt lộ ra vẻ bất lực, Giang Cung Tuấn nói: “Tôi cũng đành chịu, nhưng tính mạng quan trọng hơn nội đan. Vẫn không biết ai đã bắt cóc Hứa Linh và những người khác”.
Mộ Dung Xuân không nói thêm gì nữa, ông biết tình cảm với Giang Cung Tuấn rất quan trọng. Đừng nói đến nội đan, cho dù là tiên dược, có lẽ cậu ấy sẽ dùng nó để cứu người.
Tiếp theo, Giang Cung Tuấn kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng đợi hơn một tiếng đồng hồ, đầu dây bên kia không gọi lại.
Vào lúc này, Đường Sở Vị đã xuất hiện ở ngoại ô Thiên Sơn Qua, cách Thiên Sơn Quan không xa. Cô nhìn vài người lính đi theo sau mình, ra lệnh: “Chỉ cần đợi tôi ở đây”.
“Vâng.” Vài người lính gật đầu.
Đường Sở Vi cầm lấy Tà Kiếm ngẩng đầu nhìn ngọn núi tuyết xa xa. Hai ngày trước, tại khu vực này đã xảy ra một trận chiến ác liệt máy bay chiến đấu bắn phá, nhưng tuyết rơi dày đặc trong hai ngày qua. Lớp tuyết dày đã tích tụ trên mặt đất. Một khoảng trắng mênh mông ở phía xa. Đường Sở Vi đi về phía những ngọn núi phủ tuyết trắng xa xăm. Cô muốn đi bộ lên núi, tuy nhiên, còn hàng chục cây số phải đi, nếu đi bộ thì không thể đi được trong một ngày.
Thành phố Tử Đằng tình thế cấp bách, lo lắng kẻ bắt cóc gọi Giang Cung Tuấn đến, Giang Cung Tuấn sẽ mạo hiểm để cứu Hứa Linh và mọi người.
Bây giờ thân thể Giang Cung Tuấn rất yếu, nếu đi nhất định sẽ càng thêm xui xẻo.
Sau khi suy nghĩ, cô kích hoạt chân khí.
Ngay khi Chân Khí được kích hoạt, máu trong cơ thể sôi trào một luồng hơi thở mạnh mẽ bộc phát ra khỏi cơ thể. Hơi thở này ảnh hưởng đến tâm trí cô.
Cô cảm thấy trong đầu dường như có vô số bóng ma đang gầm thét, cô có chút bồn chồn lại có chút buồn bực. Tại thời điểm này, cô có mong muốn giết người. Cô thúc giục tâm quyết kìm nén mong muốn giết người này. Sau khi tỉnh táo một chút, cô nhanh chóng tiến về phía trước. Chẳng bao lâu, cô đã đến địa điểm của Thiên Sơn Quan. Khu vực này đã bị phá hủy thành đống đổ nát, nhiều đệ tử của Thiên Sơn Quan đang xây dựng lại nơi này.
“Ai?”
Sự xuất hiện của Đường Sở Vị ngay lập tức khơi dậy đề phòng của các đệ tử Thiên Sơn Quan. Hiện tại, mười mấy đệ tử từ Thiên Sơn Quan tới vây quanh cô.
Nhìn thấy người, ý muốn giết người của Đường Sở Vị càng lúc càng mạnh, cô mất đi chân khí, lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất, thúc giục tâm quyết.
“Mau, báo cáo thủ trưởng môn” Vài đệ tử nhanh chóng rời đi để thông báo.
Không lâu sau, Trần Phi Hùng xuất hiện. Ông ta nhìn Đường Sở Vi. đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt hơi nhắm lại, vẻ mặt đau khổ. Không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Tại sao Đường Sở Vi lại đến Thiên Sơn Quan?”
Khoảng mười phút trôi qua. Đường Sở Vi đứng lên. Trần Phi Hùng hỏi: “Sở Vi, tại sao cô lại ở chỗ này?”
Đường Sở Vi nói: “Tiền bối Trần, có chuyện xảy ra ở Thành phố Tử Đằng. Hiện giờ Giang Cung Tuấn đang bị thương không thể sử dụng chân. khí, nên đặc biệt yêu cầu tối đến nhờ hỗ trợ”. Nghe vậy Trần Phi Hùng sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Sở Vi nói: “Tôi không biết đó là ai. Để lấy được nội đan của con rùa, anh ta đã bắt một số bạn bè của Giang Cung Tuấn và buộc Giang. Cung Tuấn phải đưa nội đan. Tình hình lúc này rất khẩn cấp, nhờ ông có thể hỗ trợ”
“Được” Trần Phi Hùng gật đầu nói: “Cũng không muộn, chúng ta lập tức khởi hành”
Đường Sở Vi nói: “Có một chiếc trực thăng ở dưới núi, vì vậy nó có thể đưa người trở lại Thành phố Tử Đằng. Số điện thoại của Giang Cung Tuấn là 133 *** Sau khi tiền bối đến Tử Đằng, tiền bối có thể liên lạc trực tiếp với Giang Cung Tuấn” Nghe vậy, Trần Phi Hùng cau mày hỏi: “Sao cô không quay về?”
“Không, tôi còn có chuyện quan trọng khác cần giải quyết”
Trần Phi Hùng không do dự. Sau khi dặn giò vài lời, ông ta dẫn theo một vài đệ tử từ Thiên Sơn Quan rời đi.
Còn Đường Sở Vị cũng rời khỏi Thiên Sơn quan, nhưng cô không đi đâu xa mà chỉ lang thang ở gần đó. Mục đích cô quay lại lần này không chỉ là để báo tin cho Trần Phi Hùng để ông đi hỗ trợ.
Quan trọng hơn là Tà Kiểm quyết ở sâu trong động tuyết.