CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Hiện tại vẫn chưa rõ tung tích của Khai Hiểu Đình. Giang Cung Tuần phải tự mình đến châu Âu để điều tra.

Ba kể của cô ta là ông chủ của khoa học công nghệ Tân Lam, cũng là nhân tố then chốt trong chuyện nhà họ Đào.

Các cô cũng biết toàn bộ câu chuyện và cũng biết Giang Cung Tuấn phải đến Châu Âu làm gì. Đường Sở Vị nhìn anh, hỏi: “Phải đi bao lâu?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu, nói: “Không rõ, nếu thuận lợi thì mấy ngày có thể về được, nếu không thuận lợi thì phải trì hoãn lâu hơn, nhưng, nhiều nhất là không qua một tháng anh sẽ trở lại”

Anh nhìn mấy người trong phòng, nói: “Chuyện ở thủ đô, các em phải hao tổn tâm trí nhiều, khoảng thời gian này mọi việc tuyệt đối không thể lộn xộn. Vô Song, cô là tộc trưởng nhà họ Giang, cũng có quyền phát ngôn nhất định ở Cổ Võ Giới, trong lúc tôi không ở đây, cô nhất định phải bảo vệ Sở Vị và Hứa Linh, các cô ấy không thể xảy ra chuyện gì?

Giang Vô Song bĩu môi. Bảo vệ Đường Sở Vi? Bây giờ Đường Sở Vi còn cần người bảo vệ à? Cô không đi tìm người khác gây rắc rối là đã không tệ rồi. Nhưng cô ta vẫn nói: “Ừm, tôi sẽ chú ý nhiều hơn”

“Và..”

Giang Cung Tuấn nói tiếp: “Mộ Dung Xuân đang bế quan ở thủ đô, nếu xảy ra chuyện gì không giải quyết được thì hãy đến tìm anh ta, trước khi anh rời đi sẽ đến chào hỏi anh ta, bảo anh ta trong khoảng thời này để ý nhiều hơn”

“Được.” Mấy người gật đầu. Sau khi Giang Cung Tuấn bàn giao xong thì phở phào một hơi dài.

“Chuyện không nên chậm trễ, anh đến gặp Mộ Dung Xuân trước.”

“Đi đi”.

“Hãy cẩn thận”.

“Chuyện ở thủ đô tạm thời anh có thể yên tâm, còn một khoảng thời gian nữa trước tổng tuyển cử, hơn nữa cho dù tổng tuyển cử tới cũng có thể hoãn lại mà, dù sao tuyển cử cũng không phải nằm trong tay những người tại to mặt các anh”

Ba người lần lượt nói. Giang Cung Tuấn cũng không nói nhiều. Anh xoay người rời đi, đến gặp Mộ Dung Xuân. Anh gặp được Mộ Dung Xuân, trò chuyện rất nhiều với anh ta.

Mộ Dung Xuân thì bảo đảm thề thốt: “Chú em, cậu cứ việc đi đi, có tội trấn giữ ở thủ đô, mấy cô gái đó chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì”.

Giang Cung Tuấn rất yên tâm về khả năng của Mộ Dung Xuân. Dưới tình hình không luyện hóa nội đan thì nói anh ta là số một thế giới cũng không quá đáng. Dù sao anh ta đã leo lên ba bậc thang trời. Thang trời sẽ chỉ xuất hiện sau khi đến đỉnh phong của Bát cảnh. Chỉ có leo lên được chín bậc thang trời thì mới xem như bước vào Cửu cảnh.

Cường giả khác có được nội đan của Linh Quy, cho dù sau khi luyện hóa cũng chưa chắc có thể có được thực lực của Mộ Dung Xuân..

“Đúng rồi.” Giang Cung Tuấn nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: “Anh nghĩ thế nào về Vương của Đại Lan hiện nay?”.

Mộ Dung Xuân sửng sốt, có chút không hiểu ý trong lời nói của Giang Cung Tuấn, không khỏi hỏi anh: “Cậu nói đến phương diện nào?”

Giang Cung Tuấn nói: “Mọi phương diện”

Mộ Dung Xuân khẽ lắc đầu nói: “Chuyện này tôi không rõ lắm, mấy năm nay phần lớn thời gian tôi đều bể quan, rất ít khi đi lại bên ngoài thế giới, cũng biết không nhiều đổi với chuyện thế giới bên ngoài. Nhưng theo tôi Đại Lan phồn thịnh như ngày này cũng có công lao của Vương, nói chung coi như không tệ”.

Giang Thần khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều, anh đổi đề tài, nói: “Làm phiền anh quan tâm lo lắng nhiều hơn chuyện ở thủ đô, tôi đi châu Âu, sau khi tìm được người sẽ lập tức trở về”

“Yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì” Mộ Dung Xuân bảo đảm lần nữa.

“Vậy tôi đi trước” Giang Cung Tuấn không nói nhiều, xoay người rời đi. Sau khi rời khỏi nơi ở của Mộ Dung Xuân, Giang Cung Tuấn đi thẳng đến quân khu. Anh định đưa Ngô Huy đi cùng đến châu Âu.

“Cái gì?”

Ngô Huy nghe xong, sửng sốt nói: “Em đi cùng anh sao? Chuyện này không ổn đâu, nước trong nội bộ Quận Xích Diễm cũng rất sâu, khoảng thời gian này có một số tên nhóc không nghe lời em, nếu em đi thì ai trần giữ Quân Xích Diễm?”

Giang Cung Tuấn cười, nói: “Tôi cũng có tính toán rồi, bây giờ tình hình ở thủ đô không ổn. định, có dấu hiệu xảy ra đại loạn, nếu đã như vậy thì vì sao để nó rối loạn thêm một chút, chúng ta đều rời khỏi đây, qua khoảng thời gian này trở về, rồi bắt đầu dọn dẹp từ Quân Xích Diễm”.

Giang Cung Tuấn muốn xem thử sau khi anh và Ngô Huy rời đi thì những ai trong nội bộ Quân Xích Diễm sẽ nhảy ra quậy phá..

Anh đoán chắc chắn sẽ có người nhân lúc anh không ở đây đưa Đào Văn Hưng ra ng Mà bây giờ Đào Văn Hưng đã không còn giá trị lợi dụng với anh nữa. Anh muốn ra tay thì cũng cần phải có một cơ hội.

Nếu có người đưa Đào Văn Hưng ra ngoài, vậy khi anh thì có thể ra tay một cách quang minh chính đại.

Ngô Huy suy nghĩ một chút, nói: “Đây cũng là một cách không tồi”.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Yên tâm đi, chuyện nội bộ Quận Xích Diễm, trong lòng tôi hiểu rõ, ai có vấn đề, ai không có vấn đề tôi đều có tính toán”.

Trước đó Hướng tướng quân đã đưa cho anh một tập tài liệu, đó đều là những thông tin về các lãnh đạo ở quân khu.

Nhưng Giang Cung Tuấn vẫn chưa hành động. Ngô Huy nói: “Lúc nào đi?” .

||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||

“Không gấp” Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần này tôi không muốn rời đi lén lút, tôi muốn rời đi một cách quang minh chính đại, đợi lát nữa tôi đến tìm Vương, bảo Vương ra

mặt liên lạc với đế quốc Đại Ưng ở châu Âu, để trao đổi chuyện quân sự của hai nước, mà tôi là tổng soái Quận Hắc Long Nam Cương, tổng soái Quận Xích Diễm ở thủ đô, sẽ dẫn theo hai quân tinh nhuệ đến đế quốc Đại Ưng tham gia cuộc gặp gỡ để giao đổi”.

Nếu Giang Cung Tuần lén lút rời đi thì chưa chắc những người khác sẽ hành động.

Chỉ khi anh rời đi một cách quang minh chính đại, thông báo với những người khác anh đã rời khỏi thủ đô.

Như vậy những người đang ẩn giấu trong tôi mới xuất hiện.

“Được, em đi chuẩn bị, liên lạc với Nam Cương rồi chọn ra một số chiến sĩ tinh nhuệ” Ngô Huy gật đầu..

“Vậy thì tôi đi tìm Vương trước đây”. Giang Cung Tuấn lại rời khỏi quân khu. Đến Thiên An Cung. Anh chạy khắp nơi cả ngày hôm nay. Anh cũng cảm thấy hơi mệt. Chẳng bao lâu thì đã đến Thiên Anh Cung, anh tìm gặp Vương nói ra mục đích đến của mình.

“Cái gì, liên lạc với đế quốc Đại Ưng để trao đổi việc quân hai nước?

Vẻ mặt Vương kinh ngạc, hỏi: “Giang Cung Tuấn, bây giờ tình hình thủ đô rất không rõ ràng, lúc này anh rời đi có phải có chút.”

Giang Cung Tuấn khẽ xua tay, cắt đứt lời Vương nói: “Chính bởi vì tình hình bây giờ không ổn. nên tôi mới muốn rời đi, hơn nữa còn phải là rời đi một cách quang minh chính đại, mục đích là nói cho những người trong tôi biết tôi đã rời đi rồi, như vậy bọn họ sẽ hành động, chỉ cần bọn họ hành động thì sau khi tôi quay lại mới có thể thu dọn từng người một”.

“Anh chắc chắn anh có thể khống chế được toàn cục, chắc chắn có thể giải quyết được nhiều loạn xảy ra ở thủ đô, chắc chắn rằng thật sự sẽ không xảy ra nhiễu loạn lớn không?”

Vương nhìn Giang Cung Tuấn hỏi ba câu liên tục.

“Tất cả đều trong tầm kiểm soát” Giang Cung Tuấn lộ ra vẻ tự tin.

Có lời này của Giang Cung Tuấn, Vương yên tâm, anh ta nói: “Anh đã có tự tin như vậy thì tôi sẽ lập tức ra mặt liên lạc với đế quốc Đại Ưng để tiến hành giao lưu học tập việc quan giữa hai nước, chuyện này một ngày hai ngày chắc cũng không thể xong được, anh về trước đi, kiên nhẫn chờ vài ngày”

“Càng nhanh càng tốt, đừng để tôi đợi quá lâu, tôi đợi nổi nhưng tình hình hiện nay không thể đợi nổi”.

Giang Cung Tuấn đứng dậy rời đi.

Sau khi anh rời đi, Vương dựa lên ghế sô pha, vẻ mặt trầm tư, anh ta tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc Giang Cung Tuấn muốn làm gì?”

Vương có chút không nhìn thấy được Giang Cung Tuấn. Đển đế quốc Đại Ưng ngay lúc này? “Ảnh Tử” Vương kêu lên. Ảnh Tử bước vào, cung kính gọi: “Vương”

Vương dặn dò: “Anh đi điều tra ý định thật sự Giang Cung Tuấn đến đế quốc ở châu Âu là gì, tôi cảm thấy anh ta cũng không phải muốn đến để quốc Đại Ưng chỉ để tiến hành trao đổi việc quân thôi, mà là còn có mục đích khác”

“Vâng, tôi lập tức đi điều tra” Ảnh Tử nhận được lệnh xong thì xoay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi