CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Bang. Âm thanh thanh thúy phát ra, vang vọng bên tai mọi người. Thấy mọi chuyện xảy ra như vậy, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Một số cô gái đã che mắt lại, không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, các cô ấy mở mắt ra, lại thấy Giang Cung Tuấn đang hoàn hảo không tổn hại gì đứng yên tại chỗ, giữa hai ngón tay anh còn có nửa thanh kiếm hoàng kim..

Còn Khải An, anh cầm nửa thanh kiếm đứng dại ra, khuôn mặt khiếp sợ không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.

Ngô Huy đứng bên cạnh Giang Cung Tuấn, anh muốn cười nhưng phải nhịn xuống, mạnh mẽ kiềm chế không cười ra ngoài.

Khiêu khích Long vương của Đại Lan, đúng là điếc không sợ súng. “Leng keng.”

Giang Cung Tuấn vứt đoạn kiếm trong tay đi, thanh âm thanh thúy lại vang vọng.

Anh nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Khải An, không trào phúng chê cười anh ta, mà tán thưởng: “Không tồi, còn trẻ như vậy mà đã có lực lớn như vậy, đúng là đế quốc Đại Ưng, người tài giỏi ở muôn nơi.

Thật lòng khích lệ. Nhưng mà trong mắt Khải An, là sự mất mặt.

Anh ta phản ứng lại, định mở miệng nói gì đó, nhưng há miệng nửa ngày cũng không nói được gì.

Anh ta vô cùng cao ngạo, lại tự phụ, nhưng Giang Cung Tuấn chỉ cần dùng ngón tay cũng có thể bẻ bội kiếm của anh ta tan thành mây khói.

Lúc này, anh ta mới biết người đàn ông đến từ Đại Lan này mạnh như thế nào.

Về phần mạnh đến mức nào. Anh cũng không rõ.

Có lẽ vĩnh viễn anh ta cũng không thể biết được Giang Cung Tuần lợi hại đến mức nào.

Bởi vì thực lực của anh ta mãi mãi không thể khiến cho Giang Cung Tuấn dùng hết sức mình mà đánh lại được.

Phía sau Giang Cung Tuấn là các tinh anh của quân Hắc Long, quân Xích Diễm.

Nhưng quân nhân này vẫn đứng thẳng tắp, trên mặt là sự nghiêm trang.

Trong lòng bọn họ cũng đang vô cùng tự hào, vô cùng cao ngạo.

Ở một quốc gia khác, tổng soái chỉ cần dùng hai ngón tay đã xóa đi sự vũ nhục của nước bạn, bảo vệ tôn nghiêm của Đại Lan.

“Tốt”.

Một lúc lâu sau, nữ vương mới bật cười, khuôn mặt già nua đem theo ý cười, tán thưởng: “Không hổ là đàn ông đến từ Đại Lan, thực lực mạnh mẽ như vậy.”

Giang Cung Tuấn cười cười. Gương mặt nữ vương nhìn Giang Cung Tuấn đầy sự tán thưởng.

Giang Cung Tuấn vừa ra tay, bà liền biết, Giang Cung Tuấn chính là võ giả của nước Đại Lan.

Khi bà còn chưa thừa kế ngôi vị nữ vương, có nghe từ các thế hệ trước của gia tộc nói rằng, nước Đại Lan là một quốc gia thần bí nhất nhì thế giới, võ giả cổ của Đại Lan là những người cực kì lợi hại trên thế giới.

Khinh thường kẻ nào cũng được, nhưng không thể khinh thường võ giả học môn võ cổ của Đại Lan..

Nhưng mà bà chưa từng nhìn thấy một võ giả học môn võ cổ nào cả. Bà cũng không thể biết được thực lực thực sự của võ giả môn võ cổ.

Bà đi đến trước mặt Giang Cung Tuấn, vẻ mặt kính trọng nói: “Long vương đáng kính trọng của Đại Lan, tôi đã được nghe nói từ rất lâu rồi võ giả của môn võ cổ nước Đại Lan lợi hại vô cùng, hôm nay người làm tôi mở rộng hiểu biết, giúp tôi biết được thế nào là thực lực thật sự của võ giả.”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Chút tài bình thường thôi, không làm xấu hổ là tốt rồi, nhưng mà kỵ sĩ của nước Đại Ưng rất nhanh, không biết lần này đến Đại Ưng, tôi có thể luận bàn về các môn võ với các kỵ sĩ tài giỏi hay không?”

“Không có, không có” Nữ vương cười cười rồi mở miệng nói: “Long Vương đáng kính trọng, lần này người phải ở lại đây một thời gian, tôi đã chuẩn bị tiệc ở tòa thành Phù Tư rồi, chào mừng người đến đây.

Nói xong bà làm ra tư thế mời.

Chỉ dùng ngón tay đã bẻ gãy được thanh kiếm dài của kỵ sĩ hoàng kim, thực lực như vậy, đáng để cho nữ vương kính trọng.

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, nói: ‘Các quân nhân của tôi mong được nữ vương sắp xếp ổn thỏa”

“Đương nhiên rồi” Nữ vương gật đầu. Ngô Huy không nói chuyện, chỉ đi phía sau Giang Cung Tuấn.

Các quý tộc chăm chú nhìn theo nữ vương cùng với Giang cung Tuấn, theo sau là Ngô Huy rời đi.

Còn Liên Anh, bây giờ mới phản ứng lại.

Cô đi về phía của Khải An, nhẹ nhàng kéo tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh Khải An”

Khải An xoay người nhìn Giang Cung Tuấn đang rời đi, không phải trong lòng không có cảm xúc gì, anh không thể ngờ được anh lại thất bại, hơn nữa hoàn toàn thất bại.

Cảm giác giống như những danh tiếng tích lũy bao nhiêu năm qua đã tan thành mây khói.

Anh giống như nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của một số quý tộc cách đó không xa.

Khuôn mặt anh ta trầm hẳn đi, nhìn vào nửa thanh kiếm dài hoàng kim trong tay, cắn răng nói: “Tên nhóc đáng ghét, tôi sẽ không để yên cho anh đâu”

“Leng keng.”

Anh vứt thanh kiếm dài xuống đất, xoay người bước đi, anh cưỡi lên ngựa rồi nhanh chóng rời khỏi.

“Anh Khải An…”

Liên Anh gọi to, nhưng mà Khải An đã mang theo các kỵ sĩ khác rời đi, không chú ý đến cô.

Gương mặt tươi cười của cô mang theo vẻ tủi thân: “Cũng không phải em làm gãy kiếm của anh, sao anh lại không để ý tới em chứ”.

Tự nhủ xong, cô nhanh chóng rời khỏi, chạy theo hướng nữ vương.

Tòa thành Phù Tư chính là tòa thành tượng trưng cho quyền thể của Đại Ưng.

Đây là nơi ở của hoàng tộc Đại Ưng.

Nơi này có canh phòng nghiêm ngặt, còn có thị vệ bảo vệ mạnh nhất của Đại Ưng.

Đương nhiên, đây là những điều mà người ngoài được biết.

Còn chuyện người ngoài không biết chính là, nơi này còn có sự bảo vệ của Kỵ sĩ nước Đại Ưng.

Địa vị của kỵ sĩ nước Đại Ưng cũng tương đương như võ giả môn võ cổ ở Đại Lan vậy, không phải tất cả mọi người đều được biết đến, chỉ có các nhân tài mới được biết mà thôi.

Bên trong tòa thành đã chuẩn bị yến hội xong xuôi.

Tuy rằng đang là buổi sáng, nhưng bữa tiệc được tổ chức vô cùng hoành tráng.

Một chiếc bàn xoay tròn đường kính hơn ba mươi mét, trên bàn đặt rất nhiều món ngon.

Nữ vương ngồi thẳng trên cùng. Con gái bà Liên Anh ngồi ở bên trái.

Bên phải là một ông già tầm sáu mươi tuổi, mặc trang phục dài lộng lẫy, trên người là khí chất quý tộc.

Giang Cung Tuấn ngồi bên cạnh Liên Anh, còn bên cạnh anh chính là Ngô Huy.

Nữ vương mở miệng cười, giới thiệu từng người trong số mấy chục người trên bàn ăn.

Những người này đều là quý tộc của nước Đại Ưng. Đều là người tồn tại trên đỉnh kim tự tháp của Đại Ưng. Từng người một đến mời rượu. Giang Cung Tuấn uống tượng trưng mỗi người một ngụm.

Nói thật, anh chán ghét tiệc rượu như thế này, chán ghét tình huống này.

“Thật xa xỉ”.

Ngô Huy ngồi cạnh anh nhẹ giọng thì thầm, không nhịn được nuốt nước miếng.

Cho dù Ngô Huy là một tướng quân ba sao, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy bữa tiệc xa xỉ như thế này bao giờ.

Trong bữa tiệc, nữ vương vui vẻ hỏi: “Long vương tôn kính, có thể hỏi ngài một vấn đề riêng tư hay không?”

Giang Cung Tuấn buông đũa, nhìn về phía nữ vương, làm tự thể mời hỏi, cũng không kiêu ngạo, không lấy lòng nói: “Nữ vương tôn kính, mời nói”

Nữ vương cười hỏi: “Không biết Long vương đã kết hôn chưa?” Giang Cung Tuấn cười nói: “Tôi đã cưới vợ rồi”

“Ồ, như vậy sao” Khuôn mặt nữ vương hơi thất vọng, chợt cười hỏi: “Không biết là người có quyền nào có thể lọt vào mắt của Long vương?”

“Cũng không phải, vợ của tôi là người bình thường của Đại Lan” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói.

Nếu không phải lần này đại diện cho Đại Lan, anh cũng lười nói lời vô dụng với nữ vương Đại Ưng này.

Nữ vương cười nói: “Nước Đại ưng chúng tôi cố ý hỏi Đại Lan, Long vương có thể xem một chút không?”

Nói xong, bà chỉ vào Liên Anh ngồi cạnh.

“Đây là công chúa của nước Đại Ưng, Louis Anh, dòng máu hoàng tộc thuần khiết, Long vương, ngài thấy thế nào?”

Giang Cung Tuần liếc nhìn Liên Anh, tán thưởng nói: “Dùng cách nói của Đại Lan, công chúa chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, là một người cực đẹp”

“Long vương có suy nghĩ một chút về Liên Anh không?” Giang Cung Tuấn ngây ngẩn cả người.

Anh không ngờ rằng nữ vương Đại Ưng lại nói chuyện trực tiếp như vậy.

“Mẹ ơi… Gương mặt tươi cười của Liên Anh mang theo vẻ u oán, bấn mãn cùng tức giận nói: “Con không lấy chồng đầu, bài tập con còn chưa làm xong nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi