Bệnh của Đường Sở Vi, cốc chủ Dược Vương Cốc, Dược tiên cũng không có cách nào trị khỏi trong một tuần.
Ông có tự tin có thể chữa trị, nhưng cần một thời gian dài, thậm chí là ba năm.
“Không được. Thái độ của Đường Sở vị rất cứng rắn, lạnh lùng nói: “Trong vòng một tuần, ông bắt buộc phải trị khỏi cho tôi, bằng không tôi sẽ diệt sạch Dược Vương Cốc”.
“Cho dù là diệt sạch Dược Vương Cốc, giết chết tôi thì cũng không trị được cho người.”
Đường Sở Vị hít sâu một hơi, lắng lại tâm trạng của bản thân, xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng, Dược tiến tôi thật sự không có nhiều thời gian, chỉ có một tuần, sau một tuần, tôi phải lập tức đến Đại Ưng, ông là người có y thuật cao nhất ở Đại Ưng, nếu như ngay cả ông cũng không có cách chữa thì ai có thể trị được đây.”
Vẻ mặt Dược tiên cứng lại.
Trong khoảng thời gian này, có rất lời đồn liên quan đến Thiên Môn. Bên ngoài đầu truyền tại nhau, Thiên Môn là môn phái tà ác.
Nhưng bây giờ phái Thiên Sơn đã quy thuận Thiên Môn rồi. Ông đặc biệt phái người đến phái Thiên sơn tìm hiểu tình hình, được biết Thiên Môn không hề đại khai sát giới ở phái Thiên Sơn, thậm chí ngay cả một người cũng không bị thương. Chỉ là môn chủ Thiên Môn đánh nhau một lần với Trần Thanh sơn.
Nghĩ một lúc, ông nói: “Nội thương trong cơ thể môn chủ, trong một tuần có lẽ có thể trị được, nhưng hàn khí trong cơ thể, thì tôi không có cách”.
Đường Sở Vị rơi vào trầm tư. Bây giờ cô là người vừa bị nội thương vừa bị chân khí hàn lạnh, vì vậy mới không chịu nổi. Nếu có thể trị được nội thương, cho dù không có cách nào trừ khử được triệt để hàn khí lạnh trong cơ thể cô trong thời gian ngắn, chắc cũng không ảnh hưởng đến việc cô phát huy thực lực.
“Vậy thì đa tạ tiền bố Dược Tiên”
Đối với Dược Tiên, Đường Sở Vi rất tôn trọng ông ấy. Đây là tiền bối đức cao vọng trọng của giới cổ võ. Mặc dù thực lực không cao, nhưng uy danh rất lớn, vẫn luôn trị thương cho giới cổ võ.
“Nội thương của môn chủ rất nặng, chữa khỏi cũng rất rắc rối, muốn trị khỏi trong vòng 1 tuần, cần một loại dược liệu.
Đường Sở Vị hỏi: “Dược liệu gì?” Dược Tiên đáp: “Hoa Cửu Diệp” “Đó là cái gì?”
Dược Tiên giải thích: “Đây là một loại dược liệu hiếm thấy, có hiệu quả rất lớn đối việc trị nội thương”
“Ở đâu có?”
“Dược Vương Cốc của tôi có một Hàn Đầm, sâu bên trong Hàn Đầm có hoa Cửu Diệp. Nhưng mà nhiệt độ trong Hàn Đầm rất thấp, cho dù là cường giả siêu cấp cũng không thể đi vào trong đó hái hoa Cửu Diệp.”
“Tôi đi.” Đường Sở Vị đứng lên, nói: “Mời tiền bối dẫn đường” Đây là hi vọng duy nhất để cô hồi phục sức khỏe, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Bây giờ mặc dù cô bị nội thương rất nặng, trong cơ thể còn có một cỗ hàn khí lạnh đang không ngừng phá vỡ thân thể của cô, nhưng đi hái một cây dược liệu chắc không có vấn đề gì.
“Ừ” Dược Tiên đứng dậy, ra dấu mời, nói: “Môn chủ, mời”.
Dược Tiên dẫn đầu đi ra khỏi phòng, bên ngoài đã hội tụ rất nhiều để tử của Dược Vương Cốc. Trong ta những đệ tử này đều cầm vũ khí, hết sức đề phòng.
Nhìn thấy Cốc chủ và môn chủ Thiên Môn đi ra ngoài, những đệ tử kia đều lùi một bước. Dược Tiên phất tay, phân phó nói: “Không sao, lui xuống hết đi.” “Rõ.” Đệ tử của Dược Vương Cốc lúc này mới chịu rời đi.
Sau đó Dược Tiễn đưa Đường Sở V về phía sau núi.
Sau núi Dược Vương Cốc, vực núi sâu thẳm. Ở đây có một Hàn Đầm, nó không to, đường kính hơn trăm mét. Nước ở đây xanh lam tĩnh mịch, nhìn có chút quái dị.
Trên mặt nước còn tản ra sương mù trắng xóa. Dược Tiên chỉ hồ nước phía trước nói: “Đây chính là Hàn Đầm, là cổ thư ghi chép lại của Dược Vương Cốc, độ sâu của Hàn Đầm khoảng hơn 1 vạn mét, nhiệt độ dưới đáy rất thấp, cho dù là cường giả cấp tám, cũng không thể thâm nhập vào, người nghĩ kỹ hay chưa?”.
Cường giả cấp tám cũng không thể thâm nhập?
Vẻ mặt Đường Sở Vị mang theo một tia ngưng trệ. Nghĩ một lúc, cô gật đầu nói: “Thử xem, không được tôi sẽ quay về”.
“Ừ.” Dược Tiên gật đầu, nói: “Hoa Cửu Diệp rất dễ nhận biết, trong sách cổ của Dược Vương Cốc có ghi chép, dược liệu này có màu xanh lam, có chín lá, màu hoa cũng là màu xanh lam…”
Dược Tiên cẩn thận giới thiệu vẻ ngoài của hoa Cửu Diệp.
Ông cũng chưa từng thấy hoa Cửu Diệp, chỉ là trong sách cổ của Dược Vương Cốc có ghi chép, được biết dưới đáy Hàn Đầm có tồn tại hoa Cửu Diệp.
“Ừm” Đường Sở Vi gật đầu. chợt, thân thể lay động, nhảy vào trong Hàn Đầm. Vừa vào liền có một luồng khí lạnh bức người bao quanh lấy thân thể của co.
Tựa như cơ thể đang ở trong bằng đá, cô cảm thấy sự lạnh lẽo khiến bản thân phát run. Mà lúc này, máu tươi trong người cô không tự chủ được sôi trào..
Máu tươi sôi trào, tản ra sức mạnh sáng bạc, cố sức mạnh này đi theo toàn thân, chống đỡ hàn khí thâm nhập vào cơ thể.
Đường Sở Vi không ngừng thâm nhập. Càng thâm nhập nhiệt độ càng lạnh, đồng thời còn có sức ép của nước rất đáng sợ.
Sức ép của nước rất mạnh, cho dù là sức mạnh của máu rùa, cũng khó để chống cự, bây giờ cuối cùng cô cũng biết tại sao Dược Tiên nói, ngay cả cường giả 8 cấp cũng không thể xâm nhập vào.
Sau khi có sử dụng sức mạnh của máu rùa, sức mạnh đang ở cấp tám đỉnh phong, thậm chí còn hơn cả cấp tạm đỉnh phong.
Bây giờ có chút không chịu đựng được sức ép của nước. Lúc đó da thịt của cô mơ hồ đau đớn, giống như bị cái gì châm vào.
“Mình phải kiên trì tới cùng, tìm được hoa Cửu Diệp, trị khỏi vết thương trong cơ thể. Phải đến Đại Ưng, tham gia hội võ thuật quốc tế, giành được hạng nhất, lấy được thần kiếm của chúng thần.
Đường Sở Vi cổ động cho bản thân. Trong lòng dâng lên niềm tin mãnh liệt. Cô thôi động chân khí, sử dụng sức mạnh của máu rùa, không ngừng thâm nhập xuống dưới. Ba nghìn mét, năm nghìn mét, tám nghìn mét. Cô đến độ sau tám nghìn mét của Hàn Đầm.
Sau khi đến được đây, cô không có cách nào tiếp tục được nữa, cũng không thể tiếp tục thâm nhập vào bên trong.
Nhiệt độ ở đây rất thấp, sức ép của nước quá mạnh.
Thêm vào đó cơ thể cô đang bị nội thương, sau khi sử dụng toàn lực, kéo theo thương thế trong cơ thể, lại bị hàn khí trong cơ thể quấy phá, cô cảm thấy toàn thân đau đớn, vẻ mặt cô đau khổ vặn vẹo..
Lúc này, Đường Sở Vi cảm thấy không ổn. Cô lập tức phải rời khỏi đây. Bằng không cô sẽ chết.
Cùng với việc vết thương tái phát, cô có chút hoang mang. Cô không ngừng bơi lên, nhưng ý thức của cô ngày càng mơ hồ không rõ. Lúc này, cô càng căng thẳng. Cô nhanh chóng bơi về phía viên nham thạch, dựa vào trên đó, kéo ra một viên nham thạch.
Mượn sức mạnh của nham thạch, không ngừng bơi lên.
Nhưng, bơi được một lúc, cô liền nhìn thấy một cái động, trong động truyền đến sức hút đáng sợ, kéo cô vào trong đó.
Nháy mắt bị hút vào trong đó, cô càng hoang mang.
Lúc này, cô hoang mang lo sợ. Mà trong động, là một lốc xoáy, thân thể của cô yếu đuối, bị nó cuốn vào trong dòng xoáy, nhanh chóng bị hút xuống dưới đáy, mà đầu óc cô, cũng dần dần rơi vào hôn mê, cuối cùng bất tỉnh.
không biết qua bao lâu. Đường Sở Vị lại tỉnh lại. Mặt nạ của cô đã bị dòng xoáy cuốn đi mất. Cô vừa tỉnh liền cảm nhận được sự lạnh lẽo. Cô mở to mắt, nhìn xung quanh. Xung quanh tối đen như mực, không có bất kì ánh sáng nào.
Cô là cường giả mạnh mẽ, cho dù là ở trong bóng tối, cũng có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một hang động đá vôi nằm dưới đất, xung quanh có nước. Cô bị đẩy lên trên bờ. Cô đứng dậy Vừa đứng dậy cơ thể đã truyền đến một trận đau đớn. “Mình vẫn còn sống?” Trong cơ thể truyền đến sự đau đớn, khiến cho Đường Sở Vi biết, là cô còn sống. Nghĩ lại những việc đã xảy ra vừa nãy, cô liền sợ hãi. Quá nguy hiểm.
May mà cô là võ giả, cho dù là không thở, cũng có thể kiên trì một thời gian, bằng không, cô chắc chắn đã bị chết đuối dưới Hàn Đầm này.
“Đây là nơi nào?”
Sau khi nghỉ một lúc, sự đau đớn trong cơ thể mới giảm bớt, khó khăn đứng dậy, nghi hoặc nhìn xung quanh.