CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Đây là sao Bắc Đẩu của Giang Cung Tuấn, chân khí chí cương, chí dương vừa hay ngược nhau.

Đường Sở Vị nghĩ đến Đan Thiển.

Đan Thiến chính là bởi vì chân khí thuần âm mới có thể bổ sung cho Giang Cung Tuấn, mới có thể cùng nhau tu luyện bí tịch tâm pháp trong đó ghi chép Hoa Nguyệt Sơn Cự Đồ..

Mặc dù trong lòng cô không tình nguyện, nhưng vấn đề này cô không giúp được Cung Giang Tuấn.

Nếu như bây giờ cô tu luyện võ công địa sát, tu luyện chân khí địa sát, vậy thì có thể cùn Giang Cung Tuấn học võ công bí tịch tâm pháp trong đó ghi chép Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Sở Vi dâng lên niềm tin mãnh liệt. Cô bắt đầu thử tu luyện võ công địa sát.

Còn đường vận hành của võ công địa sát gần giống với võ công chòm sao bắc đẩu, Đường Sở Vị tu luyện khí công sao bắc đẩu, bây giờ tu luyện khí công địa sát, dễ hơn rất nhiều.

Đường Sở Vi ở trong động, bắt đầu tu luyện địa sát.

Mà Cung Giang Tuấn ở Đại Ưng xa xôi, được biết hai tháng trước Khai Hiểu Đình bị bắt đến giáo đường Thánh An, sau khi tìm đến giáo đường Thánh An, anh liền đưa Ngô Huy, Liên Anh đến đây.

Giáo đường Thánh An, là một giáo đường nhỏ.

Trong tư liệu mà nữ vương Đại Ưng đưa cho anh, quy mô của giáo hội không lớn, tín đồ trong giáo đường cũng không nhiều, tính ra toàn bộ mới được hai mấy vạn.

Mà những tín đồ này, đều là thành viên của tiểu quốc Tây Mông. Giáo hội này, còn chưa phát triển thành một giáo hội xuyên quốc gia. Tiểu quốc Tây Mông là một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô.

Nơi đây là thảo nguyên, trong thảo nguyên này có một kiểu kiến trúc. Kiến trúc là phong cách tòa thành.

Một chiếc xe việt dã đi đến. Ngô Huy lái xe dừng lại ở ngoài thành 1km, chỉ tòa thành: “Lão đại, theo map chỉ, tòa trước mặt kia là tòa thành, là giáo đường Thánh An.

Giang Cung Tuấn nhắm mắt, đang nghĩ chuyện gì đó.

Nghe được giọng nói của Ngô Huy, anh ngồi bên cạnh ghế lái ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy tòa thành phía trước.

“Ừ, tiếp tục đi vào.” Anh biết, giáo hội Thánh An này chắc chắn không phải là một giáo hội bình thường. Đây chắc là một thế lực thần bí, lợi dụng giáo hội để che dấu.

Còn về bên trong giáo hội này có cường giả nào không thì anh không biết, nhưng anh không Sợ.

Bây giờ anh đã vượt qua cảnh giới cấp 8. Thể lực cho dù là cường giả võ cổ Đại Lan, đều là người nổi bật. Thế lực này của Phương Tây, anh không thèm bỏ vào mặt.

Ngô Huy tiếp tục lái xe tiến về phía trước. Rất nhanh đã đến cửa tòa thành.

Cổng tòa thành cao khoảng mười mét, cánh cửa màu đen đóng chặt, xung quanh không có một bóng người, yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Ba người xuống xe. Giang Cung Tuấn đi qua đó, gõ cửa. “Kẽo ket.” Cửa sắt rộng lớn được mở ra.

Người mở cửa là một ông lão, trên người mặc một bộ áo bào màu đỏ, trên đầu đội mũ, vẻ ngoài trang điểm có chút kì dị, hình như là Thuật Thầy.

“Xin hỏi người đến tim ai?” Sau khi ông lão mở cửa, hai tay hợp nhất, vẻ mặt kính trọng hỏi.

Giang Cung Tuấn nói: “Ba người chúng tôi đến du lịch, ban đêm yên tĩnh, không tìm được chỗ. Nhìn thấy ở đây có một giáo đường, không biết có thể ở lại đây một đêm không?”

“Không sao, vào đi”. Ông lão áo bào đỏ đội mũ làm tự thái mời, đưa đám người Giang Cung Tuấn đi vào trong. Ông lão dẫn đầu, ba người Giang Cung Tuấn đi vào giáo đường.

Cảnh vật trong tòa thành không có gì đặc biệt, xung quanh trồng những cây ngô đồng to. Ba người Giang Cung Thần được đưa đến một căn phòng.

Trong phòng, có đồ đệ pha trà. Ba người cùng nhau. “Ba vị, phòng có hạn, đêm nay mọi người chịu chật chội rồi” Ông lão mở miệng nói.

“Được, không sao” Giang Cung Tuần tùy tiện đáp, hỏi: “Đúng rồi, chúng tôi đến từ Đại Lan, chưa từng nghe đến giáo hội Thánh An, tôi rất tò mò với văn hóa nước khác, có thể kể cho tôi nghe lịch sử của giáo hội Thánh An không?”

“Ò, vậy sao, nhưng mà hôm nay trời đã tối rồi, ba vị nghỉ ngơi trước đi, sáng mai, tôi sẽ kể cho ba vị nghe, thế nào?”

“Được.” Giang Cung Tuấn không nói gì nữa. “Ba vị, nghỉ ngơi đi, tôi xin cáo từ.” Ông lão mặc áo bào đỏ, đội mũ, trang điểm kì quái hơi hơi cúi đầu, sau đó xoay người rời đi. Sau khi ông ấy đi, Ngô Huy hỏi: “Lão đại, có phát hiện gì không?” “Có chút bất thường” Giang Cung Tuấn trầm mặc.

“Dị thường?” Vẻ mặt Liên Anh nghi hoặc nhìn Giang Cung Tuấn, cô nhịn không được hỏi: “Dị thường chỗ nào, chỗ này có chỗ nào dị thường?”

Giang Cung Tuấn nhíu mày, nói: “Vừa đi vào tòa thành, tôi đã cảm nhận được có một cỗ âm khí, hình như trong bóng tối, có một thứ gì đó tà ác nhìn tôi, cả người không được tự nhiên, còn có ông lão dẫn đường, mặc dù vẻ mặt là ý cười, rất hoan nghênh chúng ta, nhưng tôi cảm nhận được một cỗ tà khí trên người ông ta.”

” Quỷ dị như vậy sao?” Liên Anh bị dọa cho phát run, không tự chủ mà ngồi gần vào Giang Cung Tuấn, nhịn không được kéo tay anh.

Vẻ mặt trắng toát, ánh mắt sợ hãi nói: “Như anh nói, tôi cảm thấy toàn thân không tự nhiên, chúng ta vẫn nên nhanh đi thôi, tránh khỏi mất mạng”

Giang Cung Tuấn kéo tay Liên Anh ra khỏi tay mình.

Liên Anh cũng cảm nhận được gì đó, vẻ mặt ửng hồng, xê dịch thân thể, giữ khoảng cách với Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn tiếp tục nói: “Giáo đường này chắc chắn không đơn giản, các người ngủ trước đi, tôi nhận cơ hội này điều tra, thăm dò nơi này, xem xem có thể trong bóng tối tìm được Khai Hiểu Đình không. Có thể tìm thấy được thì tốt, không tìm thấy, chỉ có thể đợi sáng ngày mai trực tiếp hỏi chuyện, không hỏi được, thì đánh” . Truyện Full

Giang Cung Tuấn nói, trong ánh mắt mang theo chút trầm mặc. Ngô Huy nhắc nhở nói: “Lão đại, cẩn thận một chút.”

Giang Cung Tuấn cười nhẹ, “Đây không phải là hang hổ hang cọp gì, không cần lo lắng, còn câu, trông Liên Anh, đừng để cô ấy làm loạn”.

“Tôi ngủ rồi” Liên Anh lười không thèm quan tâm Giang Cung Tuấn, ngáp một cái liền đi về phía giường, trực tiếp ngã lên.

Giang Cung Tuấn và Ngô Huy nhẹ giọng nói chuyện.

Ngô Huy hỏi: “Lão đại, anh cảm thấy, người ở trong giáo đường Thánh An là người như thế nào?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu, nói: “Không biết, nhưng từ khí tức có thể thấy, tuyệt đối không phải người tốt, cậu ở trong phòng đừng đi lung tung, tôi ra ngoài xem.”

“Vâng” Ngô Huy gật đầu.

Giang Cung Tuấn đứng dậy đến cửa phòng, cảm nhận cảnh vật bên ngoài cửa. Phát hiện bên ngoài không có người mới mở cửa đi ra ngoài.

Quét mắt xung quanh một lượt, chợt đạp chân lên đất, cơ thể bay lên trời, xuất hiện trên nóc nhà.

Mấy cái lách mình, liền xuất hiện ở nơi cao nhất của tòa thành. Anh đứng ở nơi cao nhất, quan sát tòa thành.

Diện tích của tòa thành cũng coi là lớn, khoảng 10 mẫu đất, tòa thành này có chút cũ kỹ, có thể thấy lịch sử mấy trăm năm.

Giang Cung Thần nhắm mắt, chăm chú cảm nhận tòa thành này. Anh là cường giả cấp tám, lực cảm ứng rất mạnh. Dưới sự cảm nhận của mình, anh đại khái biết được trong tòa thành này có ba nghìn người.

Lúc này hình như anh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương, anh nhíu mày: “Chuyện gì vậy, tại sao lại có tiếng kêu thế này?”.

Anh phân biệt cẩn thận, dưới tòa thành này có mật thất. Giang Cung Tuấn nhíu mày, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi