CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

“Chúng Thần Kiếm”

“Đây chính là Chúng Thần Kiếm trong truyền thuyết sao? Truyền thuyết nói rằng chỉ có Hồn Ky Sĩ mới có thể rút Chúng Thần Kiếm ra. Lẽ nào Khải Tâm đã vượt qua Thần Kỵ Sĩ và trở thành một Hồn Kỵ Sĩ?”

“Trời đất ơi, Hồn Kỵ Sĩ, đây là Hồn Kỵ Sĩ”. “Mạnh quá, thật không thể tưởng tượng được”

Khi Khải Tâm rút thanh Chúng Thần Kiếm ra, tất cả nơi này đều trở nên sôi nổi ồn ào.

Tất cả mọi người đều đứng lên, đồng loạt nhìn về phía Khải Tâm đang đứng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn Khải Tâm giống như nhìn một vị thần vậy.

Âu Dương Lãng lặng lẽ nhìn Khải Tâm rút thanh Chúng Thần Kiếm, nhận ra trên người ông ta toát ra làn khí không ổn định.

“Cảnh giới thứ tám..” Vẻ mặt của ông ta không có chút cảm xúc nào.

Dường như ông ta không hề ngạc nhiên về việc Khải Tâm là cao thủ của cảnh giới thứ tám.

Giang Cung Tuấn cũng nhìn thấy cảnh tượng này, anh cũng cảm nhận được hơi thở toát lên từ Khải Tâm ảnh hưởng đến Phong Vân.

Khiến cho chấn động trời đất, đây chính là điều tượng trưng cho cảnh giới thứ tám.

“Lão già này không hề đơn giản chút nào, ông ta vậy mà nhảy ra khỏi cảnh giới thứ tám. Ở phía Tây người ta gọi cảnh giới này là Hồn Kỵ Sĩ sao?”

Giang Cung Tuấn nghe thấy tiếng thốt lên trong đám đông, anh cũng khẽ lẩm bẩm.

Đường Sở Vị cũng nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng trên gương mặt cô không hề toát lên vẻ kinh ngạc sợ hãi gì mà ngược lại còn nở nụ cười khinh thường: “Nhưng cũng chỉ được như vậy”.

Giữa không trung, làn khí trên người Khải Tâm càng ngày càng mạnh hơn.

Cho dù bây giờ ông ta là Hồn Kỵ Sĩ, nhưng đại nạn của ông ta cũng sắp đến rồi. Lần này là đến vì để báo thù nên không ta không thể không dùng tất cả sức mạnh của mình.

Không dùng tất cả sức mạnh, cả đời này ông ta cũng không có cơ hội báo thù.

Ông ta chỉ Chúng Thần Kiếm đang lóe sáng trong tay mình về phía Âu Dương Lãng ở phía dưới.

Vừa chỉ thanh kiếm xuống, kiểm khí được thực thể hóa giáng từ trên trời xuống giống như một dải lụa, cuốn theo sức mạnh cuồn cuộn.

“Âu Dương Lãng, ra tay đi! Nếu không ông không có cơ hội ra tay nữa đâu?

Giọng nói vang dội vang lên. “Ha!” Âu Dương Lãng nở nụ cười thản nhiên. Ông ta đưa tay, vung ống tay áo rộng lên.

Trong ống tay áo chuyển biến thành một sức mạnh vô cùng lớn, chống lại được kiểm khí đang lao đến ở trên bầu trời một cách dễ dàng. Kiểm khí bị vỡ tan tành, biến thành rất nhiều kiếm khí nhỏ tản ra khắp nơi.

Rầm ầm ầm. Cơ thể của ông ta bay bốn phía, lập tức nổ tung. Tạo thành tổn thất vô cùng đáng sợ.

Vào giây phút trời rụng đất chuyển giống như ngày tận thế sắp đến này, nó khiến cho đỉnh núi Olympia cũng rung chuyển.

“Mau lui lai!”

“Đây là trận giao chiến giữa các cao thủ siêu cấp, một khi đã đánh nhau thì cả đỉnh núi Olympia này cũng sẽ sụp đổ”

Rất nhiều người vô cùng hoảng sợ trước sức phá hủy đáng sợ này, bọn họ thi nhau lùi xuống tránh xa trận chiến này, sợ rằng mình sẽ bị và lây.

Âu Dương Lãng nhìn thì vô cùng bình thản, nhưng ông ta lại thể hiện sức mạnh vô cùng đáng sợ và không hề thua kém gì so với Khải Tâm.

“Được lắm”. Khải Tâm hét lên.

“Không hổ danh là người đứng đầu Cổ Môn. Một trăm năm trước tôi thua Mộ Dung Xuân của Cổ Môn, ngày hôm nay tôi sẽ đánh bại ông để chứng minh cho kỵ sĩ, rằng kỵ sĩ mới là bất khả chiến bại. Tôi là Hồn Kỵ Sĩ, tôi đang nắm giữ Chúng Thần Kiếm trong tay”

“Kỵ sĩ vạn tuế, tinh thần của kỵ sĩ không bao giờ suy giảm” Giọng nói của Khải Tâm vang vọng khắp mọi nơi. Ông ta nhìn Chúng Thần Kiếm, chủ động xuất kích.

Chỉ nhìn thấy ánh sáng màu vàng lóa mắt lóe lên, ông ta đã xuất hiện trước mặt Âu Dương Lãng. Thanh Chúng Thần Kiếm lóe lên thứ ánh sáng màu vàng trong tay ông ta đã lao đến và đâm về phía Âu Dương Lãng.

Âu Dương Lãng vô cùng bình tĩnh, cơ thể của ông ta biến mất tại chỗ một cách vô cùng kỳ lạ.

Một giây sau, ông ta đã xuất hiện trên không trung mấy chục mét.

Mà nơi mà ông ta vừa mới đứng lúc trước lại bị công kích bởi thứ ánh kiếm màu vàng đáng sợ.

Âm! Mặt đất rung chuyển, đá sỏi bay tung tóe khắp nơi. “Kiếm…” Âu Dương Lãng hét toáng lên.

Ở nơi xa xa, có một đệ tử ở Cổ Môn đeo mặt nạ ném ra một thanh kiếm lớn.

Thanh kiếm này dài khoảng hơn hai mét, thân kiếm rất rộng và to. Đây là một thanh Trọng Kiếm, là Trọng Kiếm Vô Phong.

Ông ta cầm Trọng Kiếm, nhìn Khải Tâm đang lao về phía mình một lần nữa và nở nụ cười nhạt nhẽo.

Chủ động xuất kích. Râm! Chúng Thần Kiếm và Trọng Kiếm đều lao vào nhau.

Hai sức mạnh đáng sợ lao vào nhau, bầu không khí nổ tung. Dư âm của trận chiến giống như làn sóng gợn trên mặt nước, nhanh chóng lan ra khắp mọi nơi.

Làn khí của trận chiến đã ảnh hưởng đến khu vực này. Ngọn núi không ngừng sụp đổ giống như động đất. Những cao thủ khác ở núi Olympia đều đã rời khỏi nơi đó.

Chỉ có rất ít người tin tưởng vào sức mạnh của mình nên mới ở lại nơi này quan sát theo dõi.

Giang Cung Tuấn là một người trong số đó.

Dư âm cuộc chiến của hai người rất mạnh, nhưng anh cũng là cảnh giới thứ tám nên làn khí này không hề có ảnh hưởng gì đối với anh cả.

Trên không trung diễn ra trận chiến vô cùng kịch liệt.

Âu Dương Lãng cầm Trọng Kiểm trong tay, lao vào cuộc chiến ác liệt với Khải Tâm đang cầm Chúng Thần Kiếm.

Những Trận Kiếm Vô Song rất đáng sợ, mỗi một chiêu của nó đều mang đến sức mạnh tàn phá hủy diệt. Chúng Thần Kiếm bị công kích đã bắt đầu không ngừng lùi xuống, ép Khải Tâm liên tục tháo chạy.

“Đi chết đi!” Tiếng hét của Âu Dương Lãng vang lên.

Chỉ thấy ông ta cầm Trọng Kiếm, xuất hiện phía sau lưng Khải Tâm với tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Trọng Kiểm biến hóa thành hàng trăm ánh kiếm.

Hàng trăm này lập tức xếp chồng lên nhau, nhanh chóng lao đến và công kích ở phía sau Khải Tâm.  Tốc độ phản ứng của Khải Tâm chậm hơn một chút nên bị công kích bởi hàng trăm ánh kiểm xếp chồng lên nhau. Cơ thể của ông ta lập tức. ngã nhào lên phía trước, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, ông ta kịp thời quay người và dùng Chúng Thần Kiếm trong tay vung chém..

Kiếm khí sắc bén bắn ra, lao thẳng vào Âu Dương Lãng.

Nhưng Âu Dương Lãng lại gạt bỏ đòn công kích này một cách dễ dàng.

“Cuộc chiến sắp kết thúc rồi”

Giang Cung Tuấn nhìn thấy cảnh này thì cũng biết kết quả trong trận đấu này.

Khải Tâm rất mạnh, nhưng nếu như so với Âu Dương Lãng thì vẫn là một khoảng cách vô cùng lớn.

Âu Dương Lãng đã bước vào cảnh giới thứ tám từ lâu, bây giờ còn đang hấp thụ nội đan của rùa thân nên sức mạnh của ông ta đã đạt đến cảnh giới siêu việt vô cùng. Chân khí của ông ta rất đáng sợ, đáng sợ đến nỗi Khải Tâm không thể nào chống đỡ được.

Vào lúc này, vẻ mặt của Khải Tâm đã tái nhợt, nơi khóe miệng còn dính cả vết máu đỏ tươi.

Chúng Thần Kiếm trong tay ông ta đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.

Ông ta nhìn Âu Dương Lãng đứng trong không trung ở phía xa xa, vẻ mặt toát lên vẻ khó mà tin được. Ông ta lớn tiếng nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Tôi phải cố gắng lắm mới trở thành Hồn Kỵ Sĩ, lại đã rút được Chúng Thần Kiếm ra. Sao ông có thể có sức mạnh mạnh đến như vậy?”

Ông ta không tin, không ngờ võ giả đến từ Đoan Hùng lại có thể có mạnh mạnh đến như vậy.

“Ha…” Âu Dương Lãng nở nụ cười thản nhiên. Về cơ bản ông ta không hề sử dụng tất cả sức mạnh. “Tiễn ông lên đường”

Ông ta cầm Trọng Kiểm trong tay, chân đạp lên không khí rồi đi từng bước từng bước đến bên Khải Tâm đang bị thương nặng.

Mỗi một bước đi của ông ta đều khiển trong lòng Khải Tâm khẽ run rầy.

Ngoài những võ giả của núi Olympia ra, còn có rất nhiều võ giả trên khắp thế giới cũng xem cảnh tượng này.

Bọn họ đều trợn tròn mắt nhìn. Bọn họ vốn cho rằng đây là một trận đấu ngang tài ngang sức, nhưng không ngờ mới được mấy hiệp mà người đứng thứ hai trong Thiên Bảng là Khải Tâm, là người nắm được Chúng Thần Kiếm trong tay lại bị thương nặng. Nhìn bộ dạng của ông ta, xem ra ông ta không còn sức chiến đấu gì nữa.

“Võ giả của nước Đoan Hùng thật sự mạnh như vậy sao?

“Trước thì có một cậu thanh niên là Giang Cung Tuấn, bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa. Ngay cả Khải Tâm, người rút được Chúng Thần Kiếm ra cũng không phải là đối thủ của ông ta”

“Á, tôi sẽ không thua đâu” “Tinh thần Kỵ sĩ không bao giờ suy tàn” Khải Tâm giơ cao Chúng Thần Kiếm lên.

Tất cả sức mạnh trên người ông ta đều dồn vào trong Chúng Thần Kiếm.

Chúng Thần Kiếm lại sáng chói lên một lần nữa, toát lên làn khí vô cùng đáng sợ.

Làn khí này đã ảnh hưởng đến không gian nơi đây.

Làn khí này đã ảnh hưởng đến núi Plympia, ngọn núi Olympia không ngừng nứt ra và sụp đổ xuống.

“Rầm ầm ầm!”.

Mặt đất rung chuyển dữ dội,bầu trời cũng thay đổi màu sắc, tro bụi nổi lên cuồn cuộn.

“Cơn phẫn nộ của Chúng Thần” Khải Tâm hét vang lên. Theo sau đó Chúng Thần Kiếm lại bắt đầu công kích một lần nữa.

Vào lúc này, dường như ông ta đã biến thành một người khác. Làn khí của ông ta đã trở nên mạnh hơn rất nhiều và đòn công kích cũng sắc bén ác liệt hơn. Chiêu thức trở nên rất kỳ lạ, Âu Dương Lãng liên tục lùi đi.

“Cái người Khải Tâm này đã phát huy tất cả sức mạnh của mình. Sau cuộc chiến này e rằng ông ta sẽ bị tàn phế, cho dù không chết thì cũng chỉ sống được vài ngày là cùng” Giang Cung Tuấn nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi lắc đầu, thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi