CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Thái Nhất tam lão là những người có vai vế cao nhất Thái Nhật giáo hiện tại.

Đây là ba vị Thái Thượng trưởng lão có địa vị cực cao tại Thái Nhất giáo, nghiêm túc mà nói cũng có thể coi như giáo chủ, mọi chuyện đều nghe theo ba vị này.

Có điều ba vị này đã ngồi ở đó nhiều năm, không màng đến chuyện nội bộ giáo phái.

Sau khi thương nghị cùng một vài trưởng lão khác trong giáo, giáo chủ rời khỏi đại điện, đến khu vực sau núi.

Sau núi có một vách đá.. Trên vách đá giữa sườn núi có xây một căn nhà gỗ đơn sơ. Trước nhà có thể mơ hồ nhìn thấy ba pho tượng. Thái Nhất vừa xuất hiện ở vách đá, thất thần đứng nhìn pho tượng. Anh ta còn nhớ, lần cuối cùng tới nơi này là cách đây ba mươi năm. Ba mươi năm cứ thế trôi qua nhanh như chớp mắt.

Đứng nhìn một lúc lâu, cơ thể anh ta bay lên không trung, hướng về phía sườn núi mà bay đi.

Rất nhanh đã tới trước căn nhà gỗ đơn sơ giữa sườn núi. Đến gần mới phát hiện, ba pho tượng kia thật ra là ba người. Là ba lão nhân. Hai nam một nữ.

Quần áo trên người rất cũ nát, trên mặt mọc đầy rêu xanh, xung quanh thân thể còn mọc đầy cỏ dại.

Ở trên đầu còn vương vài chiếc lá rụng.

Rất dễ nhận thấy ba người này đã ngồi yên không động đậy suốt một thời gian dài.

“Đệ tử ra mắt ba vị sư phụ”

Thái Nhất đứng nhìn ba bóng dáng trước mặt mình, sau đó quỳ xuống đất.

Nhưng ba người kia vẫn nhắm chặt đôi mắt, thờ ơ như những pho tượng thật sự.

“Sư phụ, sư phụ…” Thái Nhất đứng dậy gọi vài tiếng. Ngay lúc này, có một vị hơi động đậy, lá khô trên đỉnh đầu ông rơi xuống theo, mở đôi mắt.

Một đôi mắt rất tang thương, mang theo hơi thở của bao năm tháng. “Chân Nhi, lại đây.”

Ông lão vừa mở mắt cất giọng, giọng nói nghe không được liền mạch, cho lắm, như thể đã lâu không nói chuyện, suýt chút nữa đã quên mất cách nói chuyện.

“Đại sư phụ”

Nét vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, Thái Nhất vội vàng nói: “Đệ tử tới thăm các vị đây”

Thái Nhất đại diện cho Thái Nhất giáo. Đời giáo chủ nào cũng được gọi là Thái Nhất. Mà tên thật của giáo chủ đương nhiệm gọi là Thái Chân. Ba người trước mặt này chính là sư phụ của Thái Chân.

“Lần này vị sự ngồi bao lâu rồi?” Ông lão nói, vẻ mặt mù mờ, hiển nhiên không biết đã ngồi ở đây bao nhiêu năm rồi.

Thái Nhất suy nghĩ một chút, nói: “Thưa Đại sư phụ, đã hơn 30 năm rồi ạ. Con nghĩ Khô Mộc thần công của sư phụ đã tăng thêm một bậc”

“Haizz”.

Lão nhân nọ khẽ thở dài một hơi, nói: “Chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, đại hạn của vi sư đã đến từ lâu, ngồi bất động luyện Khô mộc thần công chẳng qua chỉ để kéo dài chút hơi tàn này mà thôi.”

“Sư phụ, lần này đệ tử đến là có chuyện muốn nói với người”

Thái Nhật giáo chủ Thái Chân lên tiếng, nói: “Cách đây vài ngày, tại Áo Lâm Tứ Sơn có tổ chức đại hội giao lưu võ thuật quốc tế.”.

Thái Nhật giáo chủ Thái Chân kể lại những gì đã xảy ra tại Đại hội Võ thuật Quốc tế, còn nói sẽ đưa Giang Cung Tuấn đến Thái Nhất giáo.

“Sư phụ, võ học chân chính của môn phái chúng ta được ghi lại trong động Thánh Hòa. Qua nhiều năm, mặc dù giáo hội của chúng ta phát triển nhanh chóng và có hàng vạn giáo đồ, nhưng thực lực của giáo hội này không chỉ có thể, nó hẳn phải trở thành thiên hạ đệ nhất giáo hội, giáo hội mạnh nhất. Vì để tái hiện những tuyệt học bên trong động Thánh Hòa, ta định đưa người ngoài vào để trao đổi và học hỏi những võ công đỉnh cao được lưu trữ trong đó”.

Nghe vậy, vẻ mặt của ông lão mang theo vẻ ngưng trọng hiếm thấy. Nhìn chằm chằm vẻ mặt hèn mọn của Thái Nhất giáo chủ.

“Chân Nhi, đây không phải trò đùa. Theo quy định, chỉ có giáo chủ mới được quyền đi vào động Thánh Hỏa, bây giờ dẫn người ngoài vào, há chẳng phải là vi phạm quy tắc tổ tiên để lại sao?”

“Đại sư phụ, bây giờ là thời nào rồi mà còn quy với định, lẽ nào những năm tháng cuối đời người không muốn nhìn thấy tuyệt học của giáo hội ta tái xuất thiên hạ sao?”

“Sư phụ, sách cổ ghi lại, năm đó thủy tổ giáo hội chúng ta đến Đoan Hùng Thần Châu, ngoài mặt là đi cầu học nhưng thật ra là thách đấu khắp nơi, đánh bại cường giả nước Đoan Hùng nhưng sau một nghìn năm, cường giả nước Đoan Hùng lại lần lượt xuất hiện, còn tuyệt học phái ta lại biến mất trong lịch sử.”. Ngôn Tình Hay

Thái Nhật giáo chủ, Thái Chân không ngừng thuyết phục. Anh ta nói chuyện về chuyện được mất. Phân tích thế cục. Ông lão chìm vào im lặng.

Một lúc sau, ông lão hỏi: “Giang Cung Tuần này là ai, nhân phẩm ra sao?”

“Thưa Đại sư phụ,anh ta là võ giả của nước Đoan Hùng, tuổi còn trẻ nhưng thực lực rất mạnh, con hoàn toàn không phải là đối thủ, dễ dàng bị đánh bại, nhân phẩm hình như cũng không tệ.

Thái Chân giới thiệu sơ về Giang Cung Tuấn. Ông lão suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, con chỉ cần chú ý là được” Nói xong, ông lão lại nhắm mắt tiếp tục ngồi im bất động. “Dạ, tạ ơn Đại sư phụ”.

Thái Chân vui mừng hiện rõ trên mặt, nhanh chóng rời khỏi vách đá, rời khỏi sườn núi.

Giang Cung Tuấn không biết nội tình của Thái Nhật giáo, nên cũng không hỏi nhiều.

Sau khi đến Thái Nhật giáo, anh lập tức đến một cái trang viên độc lập để chữa thương.

Vết thương của anh gần như đã bình phục, lần này chưa đến vài ngày mà vết thương đã khỏi hẳn.

Thái Nhật giáo chủ cũng chuẩn bị dược liệu làm thuốc giải.

Giang Cung Tuấn bắt đầu bốc thuốc, chế ra thuốc giải sau đó phân phát cho những cường giả quốc tế bị trúng độc trùng.

Đại điện Thái Nhật giáo.. Thái Nhật giáo chủ ngồi ghế chủ tọa. Giang Cung Tuấn ngồi ở vị trí bên dưới. Nhiều trưởng lão khác của Thái Nhất giáo cũng đã có mặt.

Ngoài ra còn một thanh niên khoảng bốn mươi tuổi đang quỳ trên mặt đất.

Thái Nhật giáo chủ ngồi ngay vị trí cao nhất lên tiếng: “Anh Giang, chuyện của anh tôi đã điều tra rõ hết rồi. Cách đây một thời gian, đúng là người của giáo tôi có đến thành Thánh An, đưa theo hai mẹ con người Đoan Hùng, tôi đã kiểm tra qua, đó chính là người anh đang tìm kiếm.”

Nói xong, anh ta chỉ vào người đàn ông đang quỳ trên mặt đất bên dưới.

“Chính là người này, anh ta là đệ tử của giáo tội phụ trách chi nhánh giáo hội, có gì thắc mắc anh cứ hỏi”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đứng dậy, chậm rãi đi về phía người đàn ông trung niên đang quỳ trong đại sảnh.

Người đàn ông quỳ trên mặt đất, thân thể run lên. “Ngẩng đầu lên.” Giang Cung Tuấn đi tới, lạnh lùng nói. Người đàn ông đó nhìn lên.

Anh ta liếc nhìn Giang Cung Tuấn, đối diện với ánh mắt này, thân thể không khỏi run lên, sợ hãi cúi đầu.

“Người đâu?” Giang Cung Tuấn lạnh lùng hỏi. “Người… người… đã được đưa đến Đoan Hùng” “Là ai bảo anh làm? Đưa đến nơi nào của Đoan Hùng?”

“Tôi… Tôi cũng không biết, đó là một người tên Dã Háo Thử đã liên lạc với tôi và cho tôi một khoản tiền để làm việc này.”

“Dã Háo Thử là ai?”

“Tôi thực sự không biết anh ta là ai, tôi chỉ biết rằng anh ta đến từ Đoan Hùng, biệt danh là Dã Háo Thử, còn những thứ khác tôi không biết gì hết.”

Nghe vậy, vẻ mặt Giang Cung Tuấn ngưng trọng.

Anh không ngờ rằng một việc tưởng chừng đơn giản lại phức tạp đến vậy.

Liên quan đến nhiều người như thế.

Anh ta liếc nhìn Giang Cung Tuấn, đối diện với ánh mắt này, thân thể không khỏi run lên, sợ hãi cúi đầu.

“Người đâu?” Giang Cung Tuấn lạnh lùng hỏi. “Người… người… đã được đưa đến Đoan Hùng” “Là ai bảo anh làm? Đưa đến nơi nào của Đoan Hùng?”  “Tôi… Tôi cũng không biết, đó là một người tên Dã Háo Thử đã liên lạc với tôi và cho tôi một khoản tiền để làm việc này”

“Dã Háo Thử là ai?”

“Tôi thực sự không biết anh ta là ai, tôi chỉ biết rằng anh ta đến từ Đoan Hùng, biệt danh là Dã Háo Thử, còn những thứ khác tôi không biết gì hết”.

Nghe vậy, vẻ mặt Giang Cung Tuấn ngưng trọng.

Anh không ngờ rằng một việc tưởng chừng đơn giản lại phức tạp đến vậy.

Liên quan đến nhiều người như thế. Đầu tiên đó là giáo hội Thánh An và bây giờ là Thái Nhật giáo.

Tuy nhiên, hai thế lực hùng mạnh này đều vô tình bị dính líu.

Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Giang Trần, Thái Nhật giáo chủ cười nói: “Anh Giang chở gấp, tôi đã giúp anh điều tra lại lịch của Dã Háo Thử rồi”.

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn anh nhiều.”

“Chúng ta là anh em, nói lời cảm ơn quá khách khí rồi” Thái Nhất cười khà khà.

Một người già một trăm mấy chục tuổi như anh ta xưng anh gọi em với Giang Cung Tuấn mà không có chút xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi