Sức mạnh của Giang Cung Tuấn giờ đây đã không còn là bí mật nữa. Tuy nhiên, vẫn có người gửi chiến thư cho anh chỉ có hai khả năng xảy ra. Thứ nhất là đối thủ rất mạnh và tự tin có thể đánh bại anh. Thứ hai là ẩn bên trong nó là một âm mưu. Giang Cung Tuấn suy đoán, có lẽ là loại thứ hai. Anh có một linh cảm rất mạnh mẽ rằng thủ đô sắp xảy ra chuyện. Đối phương muốn dụ dỗ anh, lôi kéo anh đến Thiên Sơn Quan Nam Cương.
Giang Cung Tuấn biết rõ là như vậy, nhưng anh vẫn không thể không đi, bởi vì anh muốn đánh cược một phen.
“Sở Vi, anh đi tìm Vô Song thương lượng một chút.” Lúc này trong lòng Giang Cung Tuấn có chút bối rối.
Trong ván cờ này, anh quả thực nhìn không thấy thế cục, anh cần phải đi tìm người ngoài, thương lượng một chút mới được.
“Vâng.” Đường Sở Vị không ghen nữa. Giang Cung Tuấn cũng không nán lại lâu, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Sau khi anh rời đi, nụ cười trên mặt Đường Sở Vi liền cứng lại, thay vào đó là vẻ mặt trầm mặc. Cô cầm lấy chiến thu được đặt trên mặt bàn lên, đọc qua nội dung bên trong, sau đó lấy điện thoại gọi cho một người.
“Huy động toàn bộ sức mạnh của Thiên Môn đi điều tra xem người gửi chiến thư cho Cung Tuấn là ai.”
“Tuân lệnh” Người trong điện thoại lập tức lên tiếng đáp. Đường Sở Vị cúp điện thoại. Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi nhà của Đường Sở Vị, liền lên đường đi đến nhà họ Giang.
Anh gọi điện thoại cho Giang Vô Song, bởi vì anh không chắc liệu cô ấy có ở nhà họ Giang hay không.
Nếu như Giang Vô Song không có ở đó, vậy thì Giang Cung Tuấn tốn công tốn sức chạy đến đó rồi.
“Vô Song, em có ở nhà không?” “Em có” “Anh đến gặp em ngay” “Vâng.”
Nói chuyện đơn giản xong, Giang Công Tuấn cúp điện thoại, ngồi vào hàng ghế sau, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc anh đã đến nhà họ Giang. Trong hậu viện nhà họ Giang. Ở dưới hiên nhà.
Ngày hôm qua Giang Vô Song bận rộn đến tận khuya, cô ta ấy vốn muốn ngủ trưa một chút nhưng khi Giang Cung Tuấn gọi điện đến, cô ta lại không ngủ nữa.
Lúc này, Giang Vô Song mặc một bộ đồ ngủ hơi mỏng, hai tay ôm ngực, đứng sang một bên, nhìn Giang Cung Tuấn đang ngồi hút thuốc, liền lên tiếng nhắc nhở: “Hút ít thuốc thôi”.
Giang Vô Song vô cùng xinh đẹp, nhất là sau khi trở thành tộc trưởng, khí chất của cô ta càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Nhưng Giang Cung Tuấn không có tâm trạng để chiêm ngưỡng vẻ đẹp trước mặt. “Vô Song, em nghĩ ai là người gửi chiến thư cho anh?”
Giang Vô Song suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Theo như những lời anh nói lúc này, khái Hiếu Đình đã bị hội trưởng của Thiên Danh Hội bắt đi, như vậy Khải Hiểu Đình đang ở trong tay người đó. Vậy thì người gửi chiến thư cho anh chính là người đó rồi. Chỉ có điều…”
Nói đến đây, cô ta liền ngừng lại một chút.
“Hiện tại em không biết rằng, người tên Dã Thiết này là một thể lực đơn độc hay là thuộc một đội quân nào đó, tuy nhiên, em cho rằng, Dã Thiết chắc hẳn là thuộc một đội quân nào đó.”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Vậy em nghĩ người đó là ai?”
Giang Vô Song khẽ lắc đầu, trầm tư nói: “Chuyện này không thể nói chính xác được, có thể là ông Jersey, cũng có khả năng đó là Âu Dương Lãng, nói không chừng sau lưng còn có những thế lực khác. Anh Giang, anh đừng nghĩ nhiều như vậy, binh đến thì nước chặn, anh không đơn độc một mình”
Giang Vô Song ngồi xuống bên cạnh Giang Cung Tuấn, bất giác nắm lấy bàn tay của anh. Cơ thể Giang Cung Tuấn hơi cứng lại một chút, anh đưa mắt nhìn Giang Vô Song.
Anh nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp vô cùng hoàn hảo, cùng với hàng mi cong cong đang run rẩy.
Sau vài giây, anh mới phản ứng lại, rút lại tay mình khỏi bàn tay của Giang Vô Song. Giang Vô Song bật cười. Hành động của Giang Cung Tuấn vốn đã nằm trong dự đoán của cô ta.
Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu và nói: “Với tình hình hiện tại của thủ đô, anh cảm thấy thủ đô sắp xảy ra chuyện. Anh định đến Thiên Sơn Quận Nam Cương ứng chiến, nhưng anh lại không yên tâm về thủ đô”.
“Đâu có gì phải lo lắng đâu”.
Biểu cảm của Giang Vô Song vô cùng bình tĩnh, nói: “Ở trong ván cờ này, anh đang hoàn toàn mất phương hướng, thủ đô không phải chỉ có một mình anh còn có rất nhiều thể lực khác. Cho dù là ông Jersey hay là Âu Dương Lãng muốn làm gì đó đi chăng nữa thì cũng sẽ có người ra tay ngăn cản họ. Vì vậy anh cứ yên tâm mà lên đường. Cho dù thủ đô có xảy ra bạo loạn đi chăng nữa, thì cũng sẽ có người đứng ra chủ trì đại cục, không chế tình hình”
Lời nói của Giang Vô Song dường như đã thức tỉnh Giang Cung Tuấn. “Vẫn là em thấu đáo nhất. Đúng vậy, anh quả là lo bò trắng răng rồi” Giang Vô Song mỉm cười.
Cô ta bước đến bên Giang Cung Tuấn, không nhịn được dựa vào bờ vai của anh, kéo bàn tay của anh, đặt lên eo cô ta.
Giang Cung Tuấn lập tức rút tay về: “Em… em làm cái trò gì vậy?” Giang Vô Song bật cười trêu ghẹo: “Anh Giang, em có xinh không?”
Giang Cung Tuấn thành thật gật đầu: “Ừm, đẹp như tiên nữ, gọi em là thần tiên cũng không điệu”
“Hay là chúng ta.” Gương mặt Giang Vô Song chợt hiện lên một tia trêu đùa. “Anh… anh về trước đây.” Giang Cung Tuấn có chút luống cuống. Anh không sợ Giang Vô Song nghiêm túc, mà sợ Giang Vô Song không nghiêm túc. Đối mặt với một Giang Vô Song không nghiêm túc, anh thật sự không biết phải làm thế nào. “Ha ha.” Nhìn thấy Giang Cung Tuấn lúng túng rời đi, Giang Vô Song bật cười. Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi nhà họ Giang, anh liền thở phào nhẹ nhõm.
Khi Giang Vô Song quyến rũ anh, trong đầu anh bỗng hiện lên những hình ảnh không được phép xuất hiện, nghĩ đến những điều không được phép nghĩ đến.
Anh lo lắng rằng nếu tiếp tục ở lại sẽ không thể kiểm soát được. Anh đã có lỗi với một cô gái và anh không muốn có lỗi với Giang Vô Song. Anh cũng không muốn làm Đường Sở Vị thất vọng nữa.
Anh không ngừng hít thở không khí, đồng thời thúc giục Thượng Thanh Quyết, lúc này mới có thể đè nén những suy nghĩ rối loạn trong đầu.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Cung Tuấn liền rời đi, nhưng anh không về nhà ngay lập tức.
Thay vào đó, anh đi gặp một số người.
Cách đây một thời gian, khi rời Đoan Hùng đến Đại Ưng, anh đã thông báo cho Độc Bộ Vân và để Độc Bộ Vân đưa một số người từ Hắc Điện đến thủ đô Đoan Hùng.
Cùng lúc đó, Bát Bộ Thiên Long cũng vội vàng quay trở lại.
Ngoài ra, mạng lười tình báo của Qủy Kiển Sầu ở thành phố Tử Đằng cũng đã mở rộng đến thủ đô.
Giang Cung Tuấn đã gặp những người này. Anh dặn dò bọn họ tạm thời án binh bất động, đợi chờ mệnh lệnh của anh. Sau đó, anh mới trở về nhà.
Vừa bước vào sân, chưa kịp bước vào phòng anh đã nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ trong phòng.
Giang Cung Tuấn bước vào bên trong, nhìn thấy trong nhà có thêm một người. Đó là Hứa Linh. Anh hơi ngạc nhiên một chút, đi qua bên đó rồi ngồi xuống, cất tiếng hỏi: “Đến rồi à?”
Hứa Linh liếc nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt mang theo vẻ bất bình, than thở: “Anh giỏi lắm, gọi em đến thủ đô xong bản thân lại chạy đến Đại Ưng, khoảng thời gian này em bận tối tăm mặt mũi, ăn không ngon, ngủ không yên.”
“Vất vả rồi” Gương mặt Giang Cung Tuấn tỏ rõ sự áy náy. “Có thời gian rảnh mời em một bữa cơm là được rồi.” “Đúng rồi, việc tổ chức Thương Hội thế nào rồi?”
Nói đến đây, Hứa Linh liền trở nên nghiêm túc, nói: “À, cũng khá suôn sẻ. Khoảng thời gian gần đây em đã đến rất nhiều nơi ở khắp đất nước, tận dụng mối quan hệ của anh, lôi kéo được không ít doanh nghiệp”.
“Người đầu tiên gia nhập thương hội chính là Đan Chiến ở phía Bắc. Có được sự tham gia của bá chủ phía Bắc Đan Chiến, các doanh nghiệp tham gia Thương Hội càng ngày càng nhiều. Hiện tại Thương Hội đã có được một quy mô nhất định”.
“Tuy nhiên, Thương Hội mới đang đi những bước đi đầu tiên, sau này sẽ còn rất nhiều chuyện phải hoàn thiện. Hơn nữa hiện tại Thương Hội cũng không có lợi ích ràng buộc gì cả, em lo rằng những doanh nghiệp đó sẽ rời khỏi Thương Hội bất cứ lúc này.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau, anh nhìn Hứa Linh, hỏi: “Vậy em nghĩ thế nào?” “Cần có lợi ích”.
Hứa Linh nói: “Công ty khoa học công nghệ Tân Minh vừa nghiên cứu thành công một trang thiết bị mới, trở thành tiêu điểm của toàn thế giới. Nếu như anh có thể có được trang thiết bị này, vậy thì thương hội đã có lợi ích, như vậy có thể lôi kéo thêm càng nhiều các doanh nghiệp gia nhập thương hội.”
Giang Cung Tuấn nghe vậy liền đưa tay lên xoa thái dương. Anh thậm chí không biết Triệu Tuấn bây giờ ở nơi nào, đi đâu để tìm kiếm trang thiết bị đó. Hơn nữa hiện tại có quá nhiều người tìm Triệu Tuân, e là anh chưa chắc đã tìm được ông ta.