CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

“Giết!”.

Tiếng hét ‘giết” đinh tại nhức óc.

Dưới sự lãnh đạo của Giang Cung Tuấn, mấy chục võ giả xông lên.

Xát!

Người còn chưa lao đến, một luồng kiếm khí đã xuất ra. Trực tiếp phá hỏng camera giám sát ở lối ra vào của cung điện dưới lòng đất. Người đang quan sát camera đột nhiên đứng lên, lớn tiếng kêu: “Nhanh, mau đi bẩm báo, camera bị phá hỏng

rồi”.

Từ giây phút đầu tiên, Âu Dương Lãng đã biết trước được tình hình.

Ông ta lập tức ra lệnh: “Tất cả cùng xông lên, giết chết hết đám người Giang Cung Tuấn. Trong trường hợp thương vong nặng nề, rút lui về sau để bọn chúng hoàn toàn tiến vào bên trong. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bạc. đãi người nhà của mọi người”

Theo lệnh của Âu Dương Lãng, đám người trong cung điện dưới lòng đất đều cầm vũ khí đứng lên. Mới tiến vào, có một số chiến sĩ vũ trang trang bị đầy đủ, cầm súng máy, bắn phá liên tục về phía cửa ra vào. Bum bum bum! Tiếng bùm bùm vang dội, định tại nhức óc. Giang Cung Tuấn dẫn đầu xông lên phía trước, liên tục vung trường kiếm trong tay, kiếm khí đáng sợ xuất ra. Những kiếm khí này như tia laser quét qua, tất cả chiến sĩ vũ trang đều nhanh chóng ngã xuống đất. Không phải gãy tay, thì là gãy chân. Có người còn trực tiếp bị chém ngang lưng. Mà toàn bộ đạn bay đến, đều bị Giang Cung Vũ cản lại. Sau khi một số chiến sĩ không có tu vi chết, đệ tử Cổ Môn đã được phái đến. Thế nhưng, những đệ tử này căn bản cũng không phải là đối thủ của đám người Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn lãnh đạo mấy chục võ giả, thế như chẻ tre, không ngừng tiến vào sâu, đánh cho đệ tử Cổ Môn không còn một manh giáp.

Giang Cung Tuấn đã từng đến cung điện trong lòng đất, cũng đại khái biết chỗ những cường giả cổ võ bị giam giữ.

Mà đệ tử Cổ Môn, chính xác là đang rút lui về phía này.

“Rầm!” Đã hoàn toàn xâm nhập sâu vào bên trong. Phía sau, truyền đến một tiếng vang ầm ầm. Đám người quay lại nhìn. Lối đi phía sau đã bị một tảng đá lớn bịt lại. Không ít người quay lại, dùng sức đẩy mạnh, nhưng tảng đá vẫn không hề nhúc nhích tý nào.

“Chết rồi, trúng kế rồi”. Rất nhiều người biến sắc.

Giang Cung Tuấn cũng nhanh chóng quay lại, đi đến trước tảng đá, vận chân khí, nâng Hình Kiếm trong tay lên chém xuống.

Kiểm khí đáng sợ xuất ra, tấn công vào tảng đá. Thế nhưng, chỉ vẻn vẹn lưu lại một vết tích trên tảng đá, căn bản không thể phá vỡ được.

“Ha ha…” Một tràng cười lớn vang vọng. Đám người nghe thấy liền xoay đầu nhìn lại. Xa xa phía trước, ở một vị trí cao. Xuất hiện hai người.

Một người là Âu Dương Lãng, bên cạnh ông ta còn có một lão già đang đứng, lão giã mặc trường bào màu xanh, phía trên trường bào còn thêu hai chữ ‘Gia Cát lớn.

“Giang Cung Tuấn, tôi chờ cậu đã lâu rồi”.

Âu Dương Lãng hiện thân, nhìn Giang Cung Tuấn cùng đám cường giả cổ võ phía dưới, trên mặt mang theo ý cười nghiền ngẫm.

“Thật sự tôi không nỡ giết cậu, thế nhưng cậu cứ muốn đối nghịch với tôi, lần này thì chẳng thể nào trách tôi được. Tôi sẽ bắt cậu lại trước, sau đó chờ những người khác dẫn xác đến đây, tôi sẽ giết chết cậu, gieo cổ độc vào trong người cậu, cổ độc sẽ kiểm soát thân thể của cậu”

“Âu Dương Lãng.” Giang Cung Tuấn sầm mặt, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi sẽ lấy mạng ông” Anh cầm theo Hình Kiếm bay lên. Tốc độ của anh cực nhanh. Còn Âu Dương Lãng, thì nhanh chóng lùi lại phía sau.

Khi Giang Cung Tuấn xuất hiện ở vị trí Âu Dương Lãng đứng lúc này, Âu Dương Lãng đã biến mất, anh đang muốn đuổi theo, thế nhưng vào đúng lúc này, bốn phía xung quanh lại xảy ra biến hóa dị thường.

Đây là một tòa cung điện. Cung điện tương đối lớn. Ước chừng khoảng một nghìn mét vuông. Bốn bức tường cung điện trong nháy mắt nổi lên một số tấm thép.

“Rầm!”. Ngay lúc Giang Cung Tuấn vẫn còn đang sững sờ, lối đi phía trước bỗng truyền đến một tiếng động vang dội. Giang Cung Tuấn xoay người nhìn. Lối đi trước mặt đã bị một vách đá chặn lại.

“Hỏng rồi”. Bây giờ, Giang Cung Tuấn cảm thấy không ổn. Anh sớm đã đoán được, chỗ này đã bố trí sẵn thiên la địa võng. Thế nhưng vì cứu người, vì tiêu diệt Cổ Môn, anh vẫn đi vào. Anh nhanh chóng lui lại, hợp nhất cùng một chỗ với đám người Trần Phi Hùng. Vẻ mặt Trần Phi Hùng nghiêm trọng, nói: “Đường lui phía sau đã bị bịt kín rồi”

“Két!” Một âm thanh vang vọng.

“Âm thanh gì vậy?”. Tất cả mọi người hốt hoảng nhìn quanh bốn phía. Vào đúng lúc này, trên bốn bức tường thép của cung điện, xuất hiện vài lỗ nhỏ. Một làn khói từ trong lỗ nhỏ bay ra. Sắc mặt Giang Cung Tuấn thay đổi, kêu lên: “Mọi người nín thở, cái này là khói độc” Tất cả mọi người đều không dám hô hấp. Khói độc càng ngày càng nhiều. Rất nhanh đã tràn ngập toàn bộ cung điện. Xát! Một âm thanh xé gió lao đến. Một mũi nỏ bắn mạnh đến. Giang Cung Tuấn bỗng giơ tay lên, vung Hinh Kiếm trong tay, chính xác chém đứt mũi nó vừa bắn ra. Xì xì xì. Một mũi, hai mũi, mười mũi. Càng ngày càng có nhiều mũi nó bay ra từ bốn phương tám hướng. Các võ giả bị nhốt ở trong cung điện nhanh chóng rút kiếm, bắt đầu ngăn cản mũi nỏ.

Tốc độ của nó mặc dù rất nhanh, nhưng những người ở đây cũng là võ giả, hoàn toàn có thể phản ứng kịp, những mũi nỏ này không thể gây sát thương đáng kể cho bọn họ được.

Nhưng đúng một khắc này, một sợi tơ thép rất mảnh từ giữa quét ngang qua. Tơ thép xuất hiện, vách đá bốn phía liên tục xuất ra tơ thép. Từ thép giăng khắp nơi, liên tục quét qua. Hơn nữa, tốc độ quét của tơ thép cực nhanh. Có một võ giả phản ứng chậm một chút, cánh tay đã trực tiếp bị chém đứt.

“Chết tiệt!” Giang Cung Tuấn tức giận mắng. Nâng Hình Kiếm lên, thi triển Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm đến mức cực độ. Thập Tam Kiếm khí xuất ra, liên tục tấn công vào tơ thép, sợi tơ thép lấp lóe không ngừng.

Thế nhưng sợi tơ thép rất chắc, không biết là sử dụng vật liệu gì chế tạo ra, ngay cả Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm khí của Giang Cung Tuấn cũng không thể chặt đứt được.

Trong lúc nhất thời, những cường giả cổ võ Giang Cung Tuấn mang đến đều bị tổn thất nặng nề. Mà lúc này, trong cung điện dưới lòng đất, ở một căn phòng khác.

Âu Dương Lãng nhìn bộ dạng chật vật của đám người Giang Cung Tuấn, cười lớn thành tiếng.

Gia Cát Nhị đứng bên, khẽ vuốt râu, cười nói: “Trận Thiên Cơ biến hóa khôn lường, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, nếu như không hiểu được điểm then chốt trong đó, sẽ bị mắc kẹt trong Trận Thiên Cơ, tươi sống mài đến chết”.

Mỗi lần bị dính lưới, dưới chân anh ta sẽ mở ra một mật đạo, cả người anh ta bị rơi xuống. Sau khi rơi xuống, một đạo lập tức khép lại. Một người, hai người, mười người. Liên tục có người bị dính lưới, sau đó rơi xuống mặt đạo.

“Giang, Giang huynh, cái này là Trần Thiên Cơ” Phía xa truyền đến tiếng kêu của Trần Phi Hùng. Nghe vậy, Giang Cung Tuấn sững sờ, chợt hỏi: “Trận Thiên Cơ là cái gì?”

“Đó là một trận pháp thời Tam quốc, là trận pháp do Gia Cát Lượng sáng tạo ra, chuyên dùng để đối phó với tuyệt thế cao thủ. Nghe nói loại trận pháp này có một nghìn kiểu biến hóa, cho dù là tuyệt thế cường giả bị nhốt ở bên trong, nếu không hiểu được điểm then chốt trong đó, cũng sẽ bị vây chết”

Trong lúc Trần Phi Hùng nói chuyện, anh ta bị phân tâm. Anh ta bất cẩn, bị một tấm lưới chụp xuống. Anh ta là cường giả cảnh giới thứ bảy, thế nhưng huy động toàn lực, lại không thể thoát ra được.

Ngay khi anh ta bị dính lưới, sàn nhà dưới người anh ta lập tức tách ra, xuất hiện một mật đạo, nháy mắt anh ta liền rơi xuống.

“Trần chưởng môn”. Giang Cung Tuấn kêu to, muốn lao đến cứu viện, thế nhưng đã muộn. Lúc này, trong cung điện chỉ còn lại một mình anh. Những người khác, toàn bộ đều đã bị bắt.

“Đáng chết”. Giang Cung Tuấn giận dữ mắng. Anh sớm đã biết nơi này bố trí thiên la địa võng, nhưng không thể ngờ tới lại là Trần Thiên Cơ kinh khủng này.

“Phải làm sao bây giờ?”. Trong lòng Giang Cung Tuấn lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi