CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Tiêu Dao Đàm sao có thể dẫn Giang Cung Tuấn cùng đi được, có đánh chết ông ta cũng không thể để chuyện đó xảy ra.

“Không vào?

Giang Cung Tuấn một mặt ý cười rạng rỡ, nói: “Như thế cũng được, vậy đưa bản vẽ cách bố trí cơ quan trong tay ông ra đây, để tôi tự đi.”

Dứt lời, anh hơi ép sát Tiêu Dao Đàm.

Tiêu Dao Đàm hơi lùi lại phía sau.

Xát!

Người của gia tộc Tiêu Dao nhanh chóng rút kiếm ra.

Vào lúc bọn họ rút kiếm ra, cơ thể của Giang Cung Tuần lóe lên trong nháy mắt, giống như một bóng ma, xoay quanh đám người một vòng.

Thời gian chưa đến ba giây, anh đã trở lại vị trí cũ.

Còn mấy người trong tộc Tiêu Dao phía sau Tiêu Dao Đàm đã bị điểm huyệt, đứng yên một chỗ không thể động đậy.

Vẻ mặt Tiêu Dao Đàm trở nên nghiêm túc.

Ông ta biết Giang Cung Tuấn rất mạnh, cho dù ông ta đã nhận được công lực cả đời của lão tổ đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn chìa tay ra: “Giao ra đây, đừng ép tôi phải rút kiếm, tôi mà rút kiếm ra, vậy thì ông chẳng còn cơ hội nữa đâu”

Tiêu Dao Đàm một mặt đưa tang.

Vốn cho rằng nhận được công lực của lão tổ tông là có thể ở trong giới cổ võ xông pha.

Không ngờ vẫn chỉ là thành phần bị treo ngược lên đánh.

“Giang Cung Tuấn, cho dù tôi có đưa cho cậu, cậu cũng không hiểu trận pháp, không thể đi vào được. Chị bằng tôi dẫn theo cậu cùng đi vào”

Cuối cùng, Tiêu Dao Đàm thỏa hiệp.

Bởi vì ông ta biết, nếu như Giang Cung Tuấn muốn cướp bản vẽ cách bố trí cơ quan trong tay ông ta, thì ông ta căn bản cũng không thể bảo vệ được.

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cười, làm một cái thủ hiệu mời: “Việc này không nên chậm trễ, bắt đầu đi.”

Tiêu Diêu Đàm xoay người, đi đến chỗ những người trong tộc, muốn giải huyệt đạo cho bạn họ.

Thế nhưng, cho dù ông ta có dùng sức như thế nào đi chăng nữa, cũng đều vô ích.

Ông tay xoay người nhìn Giang Cung Tuấn, khẩn cầu nói: “Cậu không giải huyệt cho người trong tộc của tôi thì hành động như thế nào?

“Ha ha.”

Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng.

Nhanh chóng đi đến giải huyệt đạo cho những người trong tộc Tiêu Dao.

Sau khi giải huyệt đạo, mấy người này mới có thể cử động lại được.

Tiêu Dao Đàm phân phó nói: “Việc này không nên chậm trễ, lập tức bắt đầu tìm kiếm lối vào”

“Vâng”

Người trong tộc Tiêu Dao bắt đầu hành động.

Cầm la bàn, bản vẽ, bắt đầu làm việc ở trên đỉnh núi.

Giang Cung Tuấn đứng ở một bên quan sát.

Nghe thấy người trong tộc Tiêu Dao nhỏ giọng nghị luận, cái gì mà khôn vị, càn vị, cửa sống, đường chết.

Lộn xộn, anh nghe cũng chẳng hiểu gì cả.

Anh cũng không vội, mà kiên nhẫn quan sát chăm chú.

Anh ngồi cạnh Trần Vân, ném cho Trần Vân một ánh mắt không thèm đếm xỉa đến, hỏi: “Bọn họ thật sự có thể tìm được lối vào sao?”

“Có thể mà” Trần Vân cũng không thèm đếm xỉa đến đáp.

Nhưng, vào đúng lúc này.

“Tìm thấy rồi”

Ở phía xa, truyền đến một tiếng kêu to.

Một lão giả cầm la ban, ngồi xổm xuống đất.

Nhanh chóng bởi lớp đất phía trên ra.

Trên mặt đất hiện ra một phiến đá.

“Tộc trưởng, qua điều tra, chính là chỗ này.”

Nghe vậy, Tiêu Dao Đàm nhanh chóng đi đến.

Giang Cung Tuấn và Trần Vân cũng nhanh chóng đứng lên đi đến.

Một đám người vây quanh một phiến đá.

“Mở như thế nào?” Tiêu Dao Đàm hỏi.

Lão giả cầm la bàn nói: “Đây là cửa vào ẩn, có cơ quan. Chúng ta cần phải dọn sạch đất cát và một chút đá vụn trên mặt đất xung quanh”

Nghe vậy, người tộc Tiêu Dao nhanh chóng bắt tay vào việc.

Đem toàn bộ đất cát, một chút đá vụn, bùn đất dọn sạch sẽ.

Chỉ chốc lát sau, một khoảng đất rộng bằng một cái sân bóng rổ hiện ra.

Trên mặt đất trống trơn, hiện ra những phiến đá màu xanh, mỗi một phiến đá đều có kích thước như nhau.

Lão giả nhìn những phiến đá trên mặt đất, suy nghĩ, một hồi lâu sau, mới đi đến bên cạnh một phiến đá, dùng sức giảm mạnh.

Phiến đá này, trong nháy mắt liền lõm xuống.

Thấy cảnh này, Giang Cung Tuấn cũng vui mừng, liếc Trần Vân, nói: “Có hi vọng”

“Ừm” Trần Vân nhẹ nhàng gật đầu.

Lão giả tộc Tiêu Dao sau khi đạp một phiến đá, đi tiếp ba bước, đến một phiến đá khác phía trước, hơi co chân, một lần nữa đạp xuống.

Khi phiến đá này chìm xuống, thì phiến đá mới đạp lúc trước lại trồi lên.

Lão giả không để ý, tiếp tục đi đến một phiến đá khác.

Ước chừng khoảng mười phút sau:

Két!

Một âm thanh vang vọng.

Khi âm thanh truyền đến, phiến đá ở khu vực chính giữa trong nháy mắt liền biến mất, hiện ra một lối đi có đường kính năm mét.

Nhìn thấy lối đi, trên mặt của Tiêu Dao Đàm ngập tràn vui mừng, vội vàng đi đến.

Giang Cung Tuấn cũng theo sát phía sau.

Đi đến trước cửa vào của lối đi.

Nhìn vào bên trong.

Ở bên trong, có một cầu thang đi sâu xuống lòng đất.

Tiêu Dao Đàm đi trước.

Giang Cung Tuẩn theo sau, tiếp đó đến Trần Vân, sau cùng là những người trong tộc Tiêu Dao.

Nhưng, mới đi được mấy chục mét, lại không có đường đi nữa.

Giang Cung Tuấn nhìn Tiêu Dao Đàm, hỏi: “Tiếp theo phải đi như thế nào?”

Tiêu Dao Đàm lấy ra bản vẽ cách bố trí cơ quan.

Ông ta vừa mới lôi ra đã bị Trần Vân cướp mất.

“Cậu, cậu làm cái gì đấy?” Tiêu Dao Đàm gào thét, khí tức mạnh mẽ bốc lên, vươn tay xuất ra một chưởng, muốn lấy lại bản vẽ về.

Trần Vân cũng đưa tay đánh ra một chưởng.

Chưởng phong của hai người va chạm.

Tiêu Dao Đàm trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, cơ thể đập mạnh vào vách đá.

Vách đá rất cứng, chỉ bị vỡ, không hề đổ sụp xuống.

Tiêu Dao Đàm ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Trần Vân thì cầm lấy bản vẽ cách bố trí cơ quan, xem xét.

Giang Cung Tuấn cũng đi đến nhìn.

Bản vẽ rất lớn, phía trên ghi rất nhiều đường và cách bố trí của một số cơ quan trên đường đi.

Sau khi xem xong, Trần Vận tiện tay ném về phía Tiêu Dao Đàm đang lồm cồm bò dậy.

“Giang huynh, đi theo tôi”

Anh ta đi đến một vách đá phía trước, dùng tay đập vào vách đá.

Lập tức một cánh cửa bí mật nhỏ xuất hiện.

Trần Vân đưa tay vào, giữ yên.

Lúc này, vách đá phía trước từ từ tách ra.

Khi cửa đi mở ra, một làn sương mù màu vàng bay ra.

Trần Vân vội vàng nhắc nhở: Cẩn thận, có kịch độc”

Giang Cung Tuấn lập tức nín thở, đồng thời nhanh chóng lui lại phía sau.

Tốc độ của anh và Trần Vân đều tương đối nhanh, mà một số người trong gia tộc Tiêu Dao chậm, bị làn sương mù màu vàng bao phủ, cơ thể của bọn họ trong nháy mắt bỗng dưng bốc cháy.

Tiêu Dao Đam muốn cứu bọn họ, thế nhưng đã không kịp nữa rồi.

Bọn họ bị đốt rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt, toàn thân đã bốc cháy.

Thời gian chưa đến mười mấy giây, liền đã bị đốt thành tro.

Thấy cảnh này, Giang Cung Tuấn nhịn không được mà hít vào một hơi lạnh.

“Thật là đáng sợ”

Trần Vân nhắc nhở: “Tần Thủy Hoàng là võ giả mạnh nhất trong mấy ngàn năm nay, trước đây ông ấy thống nhất thiên hạ, thủ hạ kỳ tài rất nhiều, các cơ quan trong cái lăng mộ này đều được bố trí một cách cẩn thận, mỗi một cơ quan cũng đều có thể khiến cường giả mạnh nhất mất mạng, nếu như không nhớ rõ cách bố trí của cơ quan mà đi vào chỗ này, chắc chắn sẽ phải chết”

Giang Cung Tuấn nhìn Trần Vân, nói: “Bản đồ cơ quan này có đáng tin không?” Trần Vân gật đầu, nói: “Từ tình huống thực tế xem xét, hẳn là đáng tin”

“Đi thôi.”

Dứt lời, anh ta sải bước đi lên phía trước.

Giang Cung Tuấn cũng đi sát sau anh ta.

Tiêu Dao Đàm cũng không quan tâm đến đám người bị đốt cháy nữa, cũng đi vào theo.

Một đoàn người, tiến vào lăng mộ của Tần Thủy Hoàng.

Sau khi bọn họ đi vào được nửa tiếng, lại có một người xuất hiện ở trên đỉnh núi.

Người vừa đến là Thiên.

Thiên vừa xuất hiện ở đỉnh núi, đã thấy lối đi mở ra, hắn ta không một chút chần chừ, lập tức vọt vào.

Rất nhanh đã đi đến vị trí của cơ quan đầu tiên, nhưng bây giờ cửa đá đã đóng lại, trong tay hắn ta cũng không có bản vẽ cơ quan, không biết cơ quan nằm ở chỗ nào, trong lúc nhất thời, hắn ta bị nhốt ở ngoài, không thể tiến vào trong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi