CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Đối với sự căn dặn của Giang Cung Tuấn, Bách Hiểu Sinh rất bất mãn.

Ông ta làm việc tình báo.

Không phải là chân sai vặt của người khác.

“Giang Cung Tuấn, tôi không phải tay sai của cậu, cậu căn dặn tôi làm gì?”

Ông ta nhíu mày nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn liếc ông ta một cái, rồi nói: “Chuyện này đối với ông mà nói, có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ?”

“Thật sự là chuyện nhỏ, thôi được, tôi giúp cậu lần này” Bách Hiểu Sinh lên tiếng, nói xong, chỉ về một tòa nhà cách đó không xa, tiếp tục nói: “Khoảng thời gian này, cậu sống ở đó”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó quay người bước đi.

Sau khi anh rời đi, vẻ mặt Bách Hiểu Sinh mới lộ ra một ý cười, thầm nói: “Nhóc con này, thật sự rất coi trọng bản thân.”

Sau khi Giang Cung Tuấn đến trước nhà mà Bách Hiểu Sinh nói, bước vào phòng.

Bố cục căn phòng rất đơn giản, cũng chỉ có một cái giường, một cái ghế.

Giang Cung Tuấn khoanh chân ngồi xuống giường, lấy kim đan cửu chuyển ra.

Một năm trước, anh từ trong lăng mộ của Thủy Hoàng, mang ra được bảy viên kim đan cửu chuyển.

Anh tự mình uống một viên.

Cho Thiên Nhất một viên.

Bây giờ anh còn lại nằm viện, Hiện tại, anh định dùng thêm một viên nữa.

Thực lực của anh, đạt đến cảnh giới thứ tám của chín tầng thang trời, cách cảnh giới thứ chín cũng chỉ còn một bước.

Thúc đẩy Cửu Tuyệt Chân Kinh, chín luồng chân khí trong nháy mắt sẽ xuất hiện trong máu thịt, nhanh chóng tập trung lại vùng đan điền, biến thành chân khí Thiên Cương cực kỳ kiên cường, lúc đó, hơi thở của anh sẽ nhanh chóng được kéo lên.

Cách đó không xa, Bách Hiểu Sinh và Định Hằng sứ thái ngồi lại với nhau, hai người đang nói chuyện gì đó.

Đột nhiên có một luồng hơi thở cực kỳ mạnh tản ra.

Bách Hiểu Sinh nhìn về ngôi nhà phía trước, nhíu mày, nói: “Thực lực của tên nhóc Giang Cung Tuấn này mạnh thật, đã đạt đến chín tầng thang trời.”

Định Hằng sự thái nói: “Cách đây một năm, cậu ta từ trong lăng mộ của Thủy Hoàng lấy được chín viên kim đan cửu chuyển, trong vòng một năm đó, chắc chắn cậu ta đã dùng một viên, xem dáng vẻ này, cậu ta lại muốn dùng tiếp một viên nữa, muốn đột phá cảnh giới thứ chín, đi giết rồng”

“Đâu có dễ dàng như thế.”

Bách Hiểu Sinh nói: “Cảnh giới thứ chín, sao lại có thể dễ dàng bước vào như vậy, dù cho có kim đan cửu chuyển, cũng chỉ có thể tăng thêm chân khí, thăng thêm công lực mà thôi, cảnh giới thứ chín thật sự, cần phải có cảnh giới, chứ không phải là công lực, lúc công lực của một người đạt đến mức cực hạn, không có cách nào tiếp tục tăng được nữa rồi.”

“Ý của ông là, cậu ta không thể nào bước vào cảnh giới thứ chín?” Định Hằng sự thải hỏi.

Bách Hiểu Sinh nói: “Cái này cũng không phải là tuyệt đối, bà phải nhìn vào nhận thức của cậu ta.”

Lúc này, Giang Cung Tuấn đang thúc đẩy toàn lực.

Anh dốc toàn lực đánh vào cảnh giới cao nhất.

Anh chỉ có thể cảm nhận được, mình xuất hiện ở bên ngoài căn nhà, trước nhà hiện ra một bậc thang kỳ lạ, anh bước từng bước, leo lên thang.

Một bậc, hai bậc, ba bậc… bảy bậc, tám bậc, chín bậc.

Anh leo đến bậc thang trời thứ chín.

Lúc bậc thang tời thứ chín xuất hiện, anh cảm nhận được, không giống với thế giới.

Cảnh vật xung quanh, anh cảm nhận rất rõ ràng.

Anh ngẩng đầu nhìn vào bầu trời.

Bầu trời, có một tầng khí quyển mông lung xám xịt.

Anh muốn bước thêm bước nữa, xuyên qua tầng khí quyển này.

Thế nhưng, anh vừa bước lên, lập tức tầng khí quyển đó biến hóa khôn lường ra một năng lượng rất đáng sợ, cổ năng lượng này nháy mắt đã áp chế anh.

Cả người anh, ngã quỵ ngay bậc thứ chín. Giờ phút này, ngay trong sân nhà.

Giang Cung Tuấn đang ngồi khoanh chân, cả cơ thể của anh khẽ xiêu vẹo, phun ra một ngụm máu tươi.

Rất nhanh sau đó anh đã đứng vững dậy.

Và anh ở bậc thang thứ chín hư ảo, cũng đứng dậy.

Chân khí khắp người đều tập trung vào nắm tay.

“Phá cho tôi.”

“Phá cho tôi.”

Anh mạnh mẽ hết lên.

‘Giơ nắm tay lên, cả cơ thể anh xông lên, nhắm vào tầng khí quyển mông lung xám xịt của bậc thứ chín Thể nhưng, tầng khí quyển này rất cứng rắn, dù cho chân khí của anh là vô song, cũng không.

cách nào đánh tan được.

“Sao lại thể này?”

Giang Cung Tuấn bình tĩnh lại, gắt gao nhìn tầng khí quyển màu xám kia.

“Chẳng lễ công lực của tôi không đủ sao?”

Giang Cung Tuấn cảm thấy như thế.

Lúc này, anh đang khoanh chân ngồi đột nhiên mở mắt ra, lấy một viên kim đan cửu chuyển uống vào.

Trong nháy mắt, năng lượng của kim đan cửu chuyến tràn ngập khắp cơ thể, anh nhanh chóng.

điều động chân khí, hấp thụ, luyện hóa dòng năng lượng này.

Chân khí của anh vô thức tăng lên mà không biết lý do.

Hơi thở cũng mạnh lên không ngừng Lúc hấp thụ năng lượng của Kim đan cửu chuyển, Giang Cung Tuấn cũng đang suy nghĩ, suy.

nghĩ xem làm thê nào để bước vào cảnh giới thứ chín.

Cảnh giới thứ chín, không được ghi chép trong sử sách nào cả.

Từ xưa đến nay, cũng không ai biết làm thể nào để bước vào cảnh giới thứ chín, muốn bước vào, cần bản thân không ngừng suy xét.

Bây giờ, công lực của Giang Cung Tuấn rất mạnh, hấp thụ một viên kim đan cửu chuyển, chỉ cần vỏn vẹn ba ngày, ba ngày sau, chân khí của anh ấy một lần nữa sẽ trở nên mạnh hơn.

Thế nhưng, vẫn y như cũ, không có tác dụng.

Vẫn y như cũ không có cách nào đánh vỡ được vách ngăn cuối cùng của nắc thang trời thứ chín Không có cách nào bước vào cảnh giới thứ chín “Chân khí vẫn không đủ?”

Giang Cung Tuấn nhíu mày.

Anh hơi băn khoăn, do dự.

Sau đó, lại một lần nữa lấy ra viên kim đan cửu chuyển uống vào.

Năng lượng của Kim đan cửu chuyến lại một lần nữa được luyện hóa.

Thử thêm lần nữa, vẫn không được. Tiếp tục uống.

Giang Cung Tuấn bắt đầu bể quan.

Toàn bộ Kim đan cửu chuyển có trong tay anh đều đã được luyện hóa, công lực của anh, cũng đạt đên cấp độ cao trước nay chưa từng có, chân khí của anh, đạt đến mức không có.

cách nào tăng cảnh giới được nữa.

Chính xác mà nói, cơ thể của anh, đã không tiếp nhận thêm được nhiều chân khí nữa.

‘Giống như là một cái chậu nước, đã đỗ đây rồi, tiếp tục đỗ nữa, nước cũng sẽ tràn hết ra ngoài.

Giang Cung Tuấn tiếp tục thử nghiệm.

Hơi thở của anh, đã đạt đến cực hạn Hết lần này đến lần khác công kích vào vách ngăn của nắc thang trời thứ chín.

Thể nhưng đều không có tác dụng gì cả.

‘Vách ngăn nảy rất kiên có, cho dù anh có dùng lực thê nào đi nữa cũng không thể phá vỡ: được, không có cách nào bước vào cảnh giới cuối cùng, không có cách nào đột phá được cảnh giới thứ chín.

“Vì sao?”

“Vì sao lại không được?”

Giang Cung Tuấn hét lên.

Anh cấp bách muốn bước vào cảnh giới thứ chín, đi giết rồng, đi cứu Sở Vĩ.

Thế nhưng, bây giờ anh có nỗ lực thể nào, cũng không thể đột phá được bước cuối cùng này.

Anh có hơi hoảng loạn.

“Không được, không thể nóng vội, không thể nóng vội, tôi phải bình tĩnh lại, nhất định có thể, có.

thể định làm được”

Giang Cung Tuấn hít thở sâu.

Anh điều động Thanh quyết, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, vứt bỏ những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu ra.

“Vì sao không được?”

“Rốt cuộc làm sao mới có thể bước vào cảnh giới thử chín?”

Giang Cung Tuấn không ngừng suy nghĩ, không ngừng tìm cách giải quyết.

Núi Lâm Lang, Sau núi, Bạch Hiểu Sinh ngồi trên một tảng đá.

Ông ta nhìn về phía trước.

Phía trước, xuất hiện một luồng ánh sáng lóa mắt, tựa như một con rồng khổng lồ đang bay lên trời xanh.

Đây là do chân khí của Giang Cung Tuấn tiết ra ngoài hình thành nên.

Tháng này, hơi thở trong người Giang Cung Tuấn ngày càng mạnh hơn.

Còn Bách Hiểu Sinh, cũng nhìn chăm chú trong tháng này.

Ông ta biết, chân khí của Giang Cung Tuấn đã đạt đến cực hạn, cũng không còn cách nào tiến bộ thêm được nữa, nếu như tiến triển lên được, thì chính thức bước vào cảnh giới thứ chín được rồi.

“Tên nhóc này, có thể tìm ra cánh cửa không, có thể bước vào cảnh giới thứ chín không?”

Bách Hiểu Sinh cũng bắt đầu kỳ vọng.

Ông ta ngồi ở bên ngoài cảnh giới cũng đã rất lâu rồi.

Trong những năm tháng dài dằng dặc, ông quá cô độc.

Ông ta cần một người để bầu bạn.

Và Giang Cung Tuấn có khả năng cao là người đó.

Cảnh giới thứ chín, chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói thành lời.

Cho nên, ông ta cũng không có cách nào chỉ Giang Cung Tuấn cái gì được cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi