CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Giang Cung Tuấn không hề nói dối.

Tuy rằng anh đã mất tích một năm, nhưng bây giờ anh vẫn là Long Vương.

Còn Đường Sở Vị là vợ của anh.

Mặc dù trên danh nghĩa hai người đã ly hôn, thế nhưng vẫn ở cùng với nhau, điều này người Tử Đằng ai ai cũng biết hết.

Có lẽ có một số người không biết Đường Sở Vi, nhưng đa phần đều biết cả, đặc biệt là những nhân vật lớn, bây giờ bất luận Đường Sở Vị đi đến đâu, cũng là đối tượng được người khác kính trọng.

Đường Sở Vi sờ mũi.

Đúng là cô có được cái loại cảm giác này.

Bởi vì khoảng thời gian gần đây, cho dù cô đi đến đâu, người ngoài đối với cô đều rất kính trọng.

Đây cũng là lý do cô muốn hiểu rõ Giang Cung Tuấn. Muốn biết, ký ức mất đi trong mười một năm qua, rốt cuộc là đã xảy ra những chuyện gì.

Cả hai người ngồi tán dóc.

Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy đáy nồi.

Tiêu Dao Vương cũng đã đến rất nhanh.

Tiêu Dao Vương mang lính đến bắt Trần Nhị.

Còn Vương Tiểu Bát bắt đầu thực hiện lời hứa, gọi tất cả bạn bè của cậu ta đến ăn, Giang Cung Tuấn còn chưa kịp đi, quán lẩu gần như đã đầy người.

Lâm Hoàng Minh cười đến không thể khép được miệng.

Giang Cung Tuấn không làm phiền thêm nữa, anh đưa Đường Sở Vi quay về.

Sau khi về đến nhà, đã là tám giờ tối.

Đường Sở Vi vừa về đến nhà, liền đi thẳng lên lầu ba.

Giang Cung Tuấn theo sau cô, nhưng vẫn bị đóng cửa lại, đứng bên ngoài. Anh đứng ngoài gõ cửa.

Đường Sở Vi mở cửa, ló cái đầu ra, nhìn Giang Cung Tuấn, cô hỏi: “Làm sao, sao còn chưa về nữa?”

Giang Cung Tuấn vẻ mặt vô tội, nói: “Anh, anh đã nói với em rồi, anh muốn chuyển đến nhà họ Đường sống không phải sao?”

“Ờ, có sao?”

“Có, anh đã nói rồi”

“Ờ, tùy anh, dù sao biệt thự này cũng lớn, nhiều phòng, bảo ông tôi sắp xếp cho “Ầm”

Giang Cung Tuấn đứng ngoài cửa, vẻ mặt bất lực, gọi thêm lần nữa: “Đường Sở Vi, em là vợ của anh”

Trong phòng.

Khóe miệng Đường Sở Vị cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ, nhưng anh cũng không ép buộc.

Xoay người đi xuống lầu.

Nhờ Đường Thành Lâm sắp xếp cho anh.

Chẳng mấy chốc đã sắp xếp ổn.

Đường Sở Vị đứng cách một gian phòng.

Đêm dài yên tĩnh.

Giang Cung Tuấn ngồi ngoài ban công, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm.

Anh đang nghĩ, nghĩ về chuyện cảnh giới thứ chín.

Nghĩ về lời nói của Bạch Hiểu Sinh.

Cảnh giới thứ chín và những gì trải qua trong cuộc sống có liên hệ gì với nhau?

Luyện võ và đời người có quan hệ gì với nhau?

Thế nhưng, cho dù nghĩ thế nào đi nữa, anh cũng không thể hiểu.

Tối hôm nay, Đường Sở Vi cũng không ngủ được.

Cô nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, vì thế ngồi dậy, đi ra ngoài ban công, cô nhìn thấy Giang Cung Tuấn đứng cách ban công, nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang ngồi ngốc ra nhìn trời đêm, cũng khẽ ngẩn người.

Một lúc sau, mới gọi: “Nè, nghĩ gì vậy?”

Giang Cung Tuấn phản ứng lại, quay phắt người qua, nhìn thấy Đường Sở Vị đang mặc chiếc váy ngủ màu trắng.

Cả người lập tức nhảy lên, xuất hiện bên ban công của Đường Sở Vi.

“A?”

Đường Sở Vị cả kinh, Khoảng cách đến cả mấy mét, thế mà chỉ nhảy một cái là qua rồi?

Cô nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh đã nói với em rồi, anh là võ giả, hơn nữa em cũng vậy, em đã từng rất mạnh, là một trong những người mạnh nhất thế giới này”

Giang Cung Tuấn thực sự đã nói qua rồi.

Nhưng Đường Sở Vi lại không có chút ý niệm gì về những điều này.

Cô nhìn Giang Cung Tuấn, nhịn không được hỏi: “Tôi thực sự cũng là một võ giả sao?”

“Đương nhiên rồi.” Giang Cung Tuấn nhìn không được kéo lầy tay cô.

Đường Sở Vi lập tức rụt tay lại Giang Cung Tuấn cười cười nói: “Anh đã tìm được cách để khôi phục trí nhớ cho em rồi!

“Hỏ, thật không?” Vẻ mặt Đường Sở Vị có vẻ không tin.

*Ừm”.

Giang Cung Tuấn gật đầu: ” Chỉ cần em hỏi phục lại thực lực thì em có thể hồi phục lại ký ức, còn công lực của em hiện giờ, hoàn toàn đã dùng nhập vào máu rồi, hấp thụ năng lượng của máu, chỉ có thể hồi phục lại ký ức, nhưng, anh không kiến nghị em làm như vậy, bởi vì một khi em hồi phục lại ký ức, em sẽ không sống được bao nhiêu ngày nữa đâu.”

Giang Cung Tuấn nói, hít sâu một hơi.

“Anh tin rằng, một năm trước em lựa chọn hóa công, đã suy nghĩ rất kỹ càng, muốn sống tiếp, có lẽ em cũng biết, sẽ làm mắt đi ký ức như thể này.”

“Anh sắp ra nước ngoài, mà lần này anh đi là Huyết Tộc, Huyết Tộc và rồng có liên quan với nhau, chỉ cần giết được rồng, lầy được máu của nó thì dù cho em có lầy lại được thực lực, cũng.

sẽ không chết”

“Anh nhất định sẽ giết được rồng”

Giang Cung Tuấn nói một tràng những lời thâm tình, khiến trái tim Đường Sở Vị cảm thấy lâng lâng hạnh phúc.

“Được tôi, trễ rồi đó, đi ngủ thôi, anh cũng về phòng ngủ ấi.”

săn”

Giang Cung Tuấn gật đầu, thoáng cái đã xuất hiện bên ban công bên ngoài phòng của anh.

Đường Sở Vi đã không còn thấy lạ lẫm với chuyện này nữa.

Cô cười với Giang Cung Tuấn, rồi quay người đi vào phòng.

Xi xào!

Đường Sở Vi vừa mói bước vào phòng, có một bóng hình ở từ phía xa xa đã nhanh chóng bay đến.

“Ha ha, chú em Giang, lâu quá không gặp”

Người đến là một người đàn ông khoảng bồn mươi tuổi, mặc đồ vest, để tóc ngắn, nhìn trông.

rất nhanh nhẹn “Anh Mộ Dung”

Giang Cung Tuấn nhìn thấy người xuất hiện trên ban công của phòng mình, mỉm cười lên tiếng.

“Tên nhóc này, nói đi là đi cả một năm trời, một năm nay, đúng là làm tôi lo chết đi được”

‘Vẻ mặt Giang Cung Tuấn rất bất đắc dĩ: “Tôi cũng không có cách gì, một năm trước đột nhiên Đường Sở Vị mất tích, vì tôi muốn đi tìm cô ấy, tìm cả thể giới, tháng này, cảm ơn ông nhiều đã âm thầm bảo vệ cho Đường Sở Vị”

Mộ Dung Xuân khẽ phất tay, nói: “Chuyên lông gà vỏ tỏi mà thôi, cho dù tôi không có bảo vệ, thì Đường Sở Vi cũng rất an toàn, bởi vì bây giờ cậu đã là người mạnh nhất Đoan Hùng, không ai dám đến làm phiền Đường Sở Vì đâu, gây rắc rối cho Đường Sở Ví, chính là tự đào hồ chôn mình”

Giang Cung Tuấn thở dài: “Thực lực mạnh để làm gì, đền ngay cả người con gái mình yêu thương còn không cứu không nỗi nữa là”

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dung Xuân cũng trở nên nghiêm trọng, nói: “Có chuyện, cậu đã biết chưa?”

“Hửm?”

Giang Cung Tuấn nhìn ông ta, hỏi: “Có chuyện gì?”

Mộ Dung Xuân nói: “Một tháng gần đây, có tin tức liên quan đền rồng được truyền ra, xôn xao.

khắp nơi, còn có cả lại lịch Huyết Tộc, tổ tiên ban đầu của Huyết Tộc, là người đã giết rồng, may mắn lấy được máu rồng, mới có thể tạo nên được Huyết Tộc”

“Máu rồng, có thể khiển con người ra sống lâu”.

“Nghe nói, trong Huyết Tộc có người sống lâu, từ ngàn năm trước đến nay vẫn còn sống, còn Huyết Tộc có một số huyết mạnh chính thống, cũng đã sống được mấy trăm năm, bởi vì bên trong máu bọn họ có gen di truyền có thể sống lâu.”

Những chuyện này, Giang Cung Tuấn sớm đã biết hết rồi.

Nhưng anh chỉ biết bên trong Huyết Tộc có tên sống đến mấy trăm năm, nhưng lại không biết trong Huyết Tộc có người sống lâu.

“Anh Mộ Dung, những điều này ông nghe ai nói?”

Mộ Dung Xuân nói: “Tôi cũng không biết ai truyền ra tin tức này, tôi chỉ lợi dụng mạng lưới tình báo của Cỗ Môn lấy được tin tức, hy vọng tin tức nảy là giả, nêu như là thật, thì Huyết Tộc đó.

thật sự đáng sợ, sống từ ngàn năm đền bây giờ, tôi thật khó tưởng tượng ra nỗi, một người luyện võ cả ngàn năm, công lực của ông ta sẽ mạnh đến cảnh giới nào chứ.”

Mộ Dung Xuân thật sự không dám nghĩ.

Giang Cung Tuấn nghĩ cái gì đó, nói: “A đúng rồi, sắp tới tôi định đến Huyết Tốc một lần”

“Cái gì?”

Vẻ mặt Mộ Dung Xuân thay đổi, kinh ngạc nói: “Chú em Giang à, ở đây mà tiết kiệm thời gian, chút đi, cậu chạy đến Huyết Tộc làm gì?”

Giang Cung Tuấn nói: “Một năm trước, tôi và Thiên đã có một giao dịch với nhau”

Anh nói chuyện đã giao dịch với Thiên cho ông ta nghe.

Nghe xong, Mộ Dung Xuân rơi vào trầm tư, một lúc sau mới nói: “Tôi cũng muốn biết, Huyết Tộc có giống như trong lời đồn hay không, lúc nào đó, tôi đi cùng cậu?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi