Giang Cung Tuấn chào tạm biệt từng người một. Cuối cùng, anh đến gặp Mộ Dung Xuân.
Rồi nói lời từ biệt với Mộ Dung Xuân.
Sau đó đến gặp Tiêu Dao Vương. Cùng uống một ly rượu với Tiêu Dao Vương.
Trong vòng một ngày, anh đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Bây giờ đã giải quyết xong xuôi, bỗng cảm thấy nhẹ nhàng cả người.
Từ trước đến giờ anh chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy, cả người nhẹ nhàng, trong lòng cũng vui lên rất nhiều.
Nội Kinh Các.
“Boss”
Ngô Huy cầm lấy hành lý từ trên lầu bước xuống, nở nụ cười chào hỏi với Giang Cung Tuấn đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách hút thuốc, nói: “Anh còn chưa đi, em phải ra ngoài đi du lịch cùng Văn Tâm, à đúng rồi, anh định đi đâu, em và Văn Tâm định đến thành phố Mong ước”
Giang Cung Tuấn nhìn Ngô Huy và Văn Tâm, cười nói: “Tôi còn định ở lại Tử Đằng vài hôm, cậu đi trước đi, còn về chuyện định đến đầu tôi còn chưa nghĩ xong, có lẽ sẽ đi không có mục đích, đến đầu đến đó thôi.”
“Thể được rồi, tạm biệt”
Ngô Huy nhấc vali lên, dắt tay Văn Tâm rời đi.
Sau khi hai người rời đi.
Đường Sở Vị kéo tay Giang Cung Tuấn, nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Bảo anh từ bỏ hết tất cả mọi thứ đang có hiện tại, anh thật sự không tiếc sao?”
Giang Cung Tuấn cười: “Nào có cái gì gọi là tiếc, anh vẫn luôn muốn có cuộc sống như thế này, đến nay cuối cùng cũng đã đạt được rồi, à đúng rồi, em định đi nơi nào?”
Đối với việc đi đâu, Giang Cung Tuấn thật sự không có mục tiêu nào cả.
Đường Sở Vi suy nghĩ một lát, nói: “Anh còn nhớ cái thôn nhỏ mà lần trước chúng ta trú lại không, em định đến đó.”
Lần trước, Giang Cung Tuấn bị phế.
Đường Sở Vi đã mua lại thôn đó, còn mua không ít đất.
Hai người đã ở lại đó một thời gian.
“Ừm, nhớ chứ, thể đi đến đó nhé”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Bây giờ anh đi đâu cũng được.
Bên cạnh có người con gái anh thương thì đi đâu cũng là nhà.
Đường Sở Vi vô cùng vui mừng. Sau đó, Giang Cung Thần đến Nội Cung các vài ngày.
Ba ngày sau.
Giang Thời xuất hiện ở Nội Cung Các.
Đường Sở Vị nhiệt tình chào hỏi Giang Thời, vừa bưng trà, vừa rót nước ra.
Giang Thời khẽ xua tay, nói: “Đường Sở Vi, con thoải mái đi, ngồi xuống trước”
Giang Cung Tuấn nhìn Giang Thời, hỏi: “Ông, ba cháu đâu?”
Giang Thời vỗ tay.
Lúc này, cửa phòng đẩy ra.
Nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi bước ra, ông mặc một bộ đồ vest màu trắng, để tóc húi cua, trông rất nhanh nhẹn.
“Ba.”
Nhìn thấy người đàn ông ấy bước ra, Giang Cung Tuấn lập tức đứng dậy, vẻ mặt thoáng lên một tia kích động.
Từ trước cho đến nay, anh đều tưởng rằng ba đã chết rồi.
Bây giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.
Giang Niên bước đến, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt rất tán thưởng, nói: “Con trai, không tệ.”
“Mặc dù ba không ở Tử Đằng, nhưng mấy năm này, chuyện của con ba đều biết”
Giang Cung Tuấn nhìn Giang Niên, hỏi: “Ba, mấy năm nay, ba ở đâu?”
Giang Niên nói: “Ba ở nước ngoài, từ mười năm trước, sau khi giả chết ở Tử Đằng, ba đã rời đi, đến nước ngoài rồi định cư ở đó, đến hôm nay người nhà họ Giang đều sống tốt, đều ở nước ngoài.”
“Mấy năm nay, ba cũng không rảnh, bố trí và tạo thực lực đáng sợ ở nước ngoài, âm thầm khống chế không ít tập đoàn tài chính.”
“Ha ha.”
Nói xong, ông ấy cười lớn.
“Hiện tại, rồng đã bị giết, thời đại thuộc về nhà họ Giang chúng ta sắp đi đến hồi cuối rồi”
“Ba, cộng thêm con và Đường Sở Vi, nhà họ Giang chúng ta có rất nhiều cao thủ, đây là thời đại thuộc về nhà họ Giang, tương lại sẽ lập nên một thủ đô, tạo nên một triều đại thịnh vượng trường tồn mãi mãi”
Giang Niên vừa xuất hiện, đã nói ra một đống những lời bừng bừng tham vọng.
Những chuyện này, Giang Thời cũng đã nói với anh ít nhiều. Giang Cung Tuấn lại rơi vào yên lặng. Con Đường Sở Vị ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn, không nói câu nào.
Một lúc sau, Giang Cung Tuần mới nhìn về phía Giang Thời và Giang Niên, nói: “Ông nội, ba, con không có hứng thú với những chuyện này, con không không ngăn cản hai người, hai người muốn làm gì thì làm, con muốn cùng Đường Sở Vi đi ẩn cư”.
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Thời xẹt qua một tia thất vọng.
“Giang Cung Tuấn, ông thật sự hy vọng cháu có thể giúp ông, bởi vì bây giờ cháu là người tiếp cận gần nhất với cảnh giới thứ chín, bây giờ nhà họ Giang còn có rất nhiều kẻ thù, Chiêu Tử Vương, Bách Hiểu Sinh và cả cao thủ của Huyết Tộc, thêm cả sau khi giết rồng, có không ít người có được lợi ích, không chừng mấy ngày nữa, thiên hạ sẽ xuất hiện rất nhiều cao thủ, không có cháu giúp đỡ, nhà họ Giang muốn thực hiện được mục tiêu, rất khó.”
Giang Thời khuyên: “Cung Tuấn, ông thật sự hy vọng cháu có thể giúp ông, giúp nhà họ Giang”
“Có sự giúp đỡ của con và Đường Sở Vị, nhà họ Giang quét sạch thiên hạ không phải chuyện khó khăn.”
Giang Thời không ngừng khuyên.
Giang Cung Tuấn làm thinh, không chút động lòng.
Anh nhìn sang Giang Niên, hỏi: “Ba, từ trước đến giờ con chưa từng thấy mẹ, cũng không nghe ai nhắc đến bà ấy, bây giờ con muốn biết, mẹ con là ai?”
Giang Cung Tuấn hỏi thẳng vấn đề mình cần biết. Nghe vậy, Giang Niên yên lặng.
Một lúc sau, mới nói: “Mẹ con rốt cuộc là ai, có lại lịch gì, ba cũng không rõ”
“Năm đó, cón mới hai mươi tuổi, ba ở trước cổng nhà họ Giang, vô tình thấy một người phụ nữ bị thương, ba đưa vào nhà, chăm sóc, giúp bà ấy dưỡng thương, cuối cùng phát sinh quan hệ, nhưng sau khi sinh ra con, bà ấy liền biến mất.”
“Bà ấy rốt cuộc có thân phận gì, ba không biết, bây giờ bà ấy còn sống hay đã chết, ba cũng không thể biết rõ”
“Ba chỉ biết, bà ấy tên là Lan Tâm”
Giang Niên nói ra những chuyện này. Mấy năm qua, ông ấy cũng đang đi tìm Lan Tâm. Thế nhưng, tìm khắp thế giới này rồi, cũng không thấy đâu.
“Là như thế sao?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuần mang theo chút nghi ngờ, chợt hỏi: “Có hình của bà ấy không?”
Giang Niên lật túi ra, từ trong túi lấy ra một tấm ảnh đã ố vàng, đưa cho Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nhận lấy, nhìn xem.
Bức ảnh này đã ố vàng, xem ra đã biết bao nhiêu năm rồi, người trên bức ảnh trông rất xinh đẹp, thuần khiết.
“Đây là mẹ con sao?” Giang Cung Tuấn nhìn bức ảnh, chìm trong suy tư.
Ngay đến cả Đường Sở Vị tiến lại gần, nhìn xem.
Sau đó, Giang Cung Tuấn đưa lại bức ảnh cho Giang Niên.
Tay làm một tư thế mời: “Ông nội, ba, chúng con về đây, con sẽ không giúp hai người đầu”
Vẻ mặt Giang Thời bất đắc dĩ.
Giang Cung Tuấn không giúp đỡ, ông ấy không có cách nào khác.
Đưa Giang Niên rời đi.
Ba ngày sau.
Ở một nơi nào đó của Đoan Hùng.
Đây là một cái thôn nhỏ.
Căn nhà trong thôn này đã đổ sụp rồi.
Phía sau thôn, là một ngọn núi rất lớn.
Một năm một nữ xuất hiện ở đó Hai người trong tay cầm lấy trường kiếm.
Đây là Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị.
Đường Sở Vị thôn bị tàn phá, hủy hoại, nói “Lần trước, chính là nơi này, sau khi em canh tác, trồng trọt ở bên ngoài trở về, bên trong nhìn thấy có vài hài cốt, lúc đó em lập tức mất đi lý trí, trên người toát ra một hơi thở cực kỳ mạnh, hủy hoại của thôn này”
Giang Cung Tuấn cười, nói: “Đúng nha, hơn một năm, đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ cuối cùng cũng không sao rồi.”
“Đi thôi.”
Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn, nói: “Chúng ta chùng đến sau núi, chôn Chân Tà Kiếm và Đệ Nhất Long Kiểm, từ nay về sau, chúng ta sẽ không có bất kỳ mối quan hệ tranh chấp nào với giới cổ võ”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Sau đó, hai người ra sau núi.
Sau núi, có một hồ nước.
Hai người đứng bên hồ nước.
Đường Sở Vị vứt Chân Tà Kiểm xuống hồ trước, Chân Tà Kiểm nhanh chóng chìm xuống đáy hồ. Giang Cung Tuấn cũng ném Đệ Nhất Long Kiếm xuống hồ.
Sau đó, cả hai cùng nắm tay nhau xoay người rời đi.