CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Buổi tối trôi qua lặng lẽ.

Ngày hôm sau.

Hôm nay là ngày Thiên và Bách Hiểu Sinh đấu nhau.

Hai người đều là cảnh giới thứ chín.

Rất nhiều người còn không biết thực lực thật sự của cảnh giới thứ chín.

Do đó, cuộc chiến này thu hút rất nhiều người tới xem.

Người thì nói ra danh hiệu, người thì không, già trẻ cộng lại cũng đạt tới hơn một ngàn người.

Hơn một ngàn người này đều là cao thủ thực thụ.

Mặt trời vừa nhô lên khỏi đường chân trời, Thiên đã xuất hiện.

Ông ta đứng trên đỉnh núi Côn Luân, người mặc đồ vest, hai tay chống sau lưng, vẻ mặt rất bình tĩnh và tự tin.

Nhìn người xuất hiện khắp nơi, khoé miệng của thiên giương lên, phác họa nụ cười nhàn nhạt.

Không ai biết người kế tục của ông ta, không biết sự phụ của ông ta.

Ông ta chọn khiêu chiến với Bách Hiểu Sinh, chứ không phải Chiêu Tử Vương là vì, ông ta muốn sau khi đánh bại Bách Hiểu Sinh, nói Bách Hiểu Sinh là sự phụ của ông ta. Như vậy trong một thời gian ngắn thì danh tiếng của ông ta sẽ tăng lên ở mức cao.

Như vậy, danh tiếng của Thiên Quốc của ông ta cũng vang xa.

Tới lúc đó, dĩ nhiên có không ít võ giả tới nhờ vả ông ta.

“Các người nói xem, Thiên thật sự có thể đánh bại Bách Hiểu Sinh sao?”

“Chuyện này sao có thể. Tin đồn Bách Hiểu Sinh cũng là trường sinh giả, sống và luyện võ hai ngàn năm. Nếu là Thiên, tính đầu ra đấy, cũng mới hai trăm tuổi, số tuổi của hai người cách biệt quá lớn, công lực của Bách Hiểu Sinh chắc chắn đạt cảnh giới khó bề tưởng tượng, sao Thiên có thể là đối thủ của Bách Hiểu Sinh”

“Đúng vậy, tôi cũng không biết, rốt cuộc Thiên lấy đâu ra sức mạnh nữa”

“Mới vào cảnh giới thứ chín, mà dám khiêu chiến cao thủ cảnh giới thứ chín không biết bao nhiêu năm rồi.”

“Thiên thua chắc”

“Chuyện này cũng chưa chắc, nói không chừng Thiên có át chủ bài”

Thiên xuất hiện thì đột nhiên thu hút không ít lời bàn tán.

Không ai coi trọng Thiên.

Đám đông thấy Thiên thua chắc.

Thiên cũng nghe lời bàn tán của các võ giả khắp nơi. Nhưng ông ta không để trong lòng. Điều ông ta muốn chính là hiệu quả như vậy, bây giờ bị coi thường, tiếp theo đánh bại Bách Hiểu Sinh mới có thể gây ra chấn động lớn hơn.

Đánh bại Bách Hiểu Sinh, vậy thì ông ta chính là thiên hạ đệ nhất.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Cũng tới buổi trưa.

Nhưng Bách Hiểu Sinh vẫn chưa xuất hiện.

Đám đông có vẻ không kiên nhẫn nữa.

“Chuyện này là sao, đã tới giờ hẹn quyết đấu rồi, sao Bách Hiểu Sinh còn không xuất hiện, lẽ nào sợ Thiên rồi sao?”

“Chắc không phải đầu, chờ thử xem”

Lúc đám đông không nhẫn nại chờ đợi, Bách Hiểu Sinh xuất hiện.

Ông ta mặc đồ trắng, có mái tóc dài nửa trắng nửa đen.

Ông ta xuất hiện tại đỉnh núi Côn Luân.

Đứng cách Thiên một trăm mét.

Vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Thiên, nói ra từng chữ một: “Ông chỉ vì cái trước mắt, tôi thật không ngờ, ông lại thông báo cho võ giả trong thiên hạ”

Nhiều người xuất hiện tại núi Côn Luân, như vậy, đây là điều Bách Hiểu Sinh không ngờ.

Nếu Thiên thất bại, vậy điều này chính là đả kích rất lớn với ông ta.

“Xuất chiêu đi”

Thiên chắp một tay sau lưng, một tay tạo thư thể mời gọi.

Vẻ mặt của Bách Hiểu Sinh bình tĩnh và nói: “Tôi lớn tuổi hơn, xuất chiêu thì ức hiếp cậu quá, hay là cậu xuất chiêu trước đi.”

“Được.”

Thiên hét to.

Với âm thanh vang dội, ông ta lập tức xuất hiện trước mặt Bách Hiểu Sinh, tốc độ nhanh như chớp, phía xa có tiếng động lớn truyền đến.

“Tốc độ nhanh quá”

“Không hổ là cảnh giới thứ chín, nếu mà ra tay với tôi thì ngay cả động tác của ông ta tôi cũng không nhìn rõ nữa”

Thiên vừa ra tay thì đập liên tục.

Thiên xuất hiện trước mặt Bách Hiểu Sinh, đưa tay tung một chưởng, nhìn thì chưởng này đơn giản nhưng lại ẩn chứa một lực vô cùng lớn, Bách Hiểu Sinh đưa tay đón lấy đòn tấn công của Thiên.

Àm!

Hai người chưởng qua lại.

Trong khoảnh khắc, dư âm của chân khí đáng sợ mịt mù.

Núi Côn Luân bỗng dưng có dấu hiệu tan rã.

Chỉ mỗi chiêu này mà đã khủng khiếp như vậy.

Người xem náo nhiệt xung quanh nhanh chóng lùi ra, rút khỏi núi Côn Luân, xuất hiện ở phía xa, theo dõi kỹ trận chiến có một không hai này.

Giang Cung Tuấn cũng đỡ Đường Sở Vi nhanh chóng lui ra sau.

Vẻ mặt của Đường Sở Vi bất lực, cô lên tiếng: “Sao em lại già mồm như vậy? Núi Côn Luân.

Trận chiến tiếp diễn.

Hết một chưởng, Bách Hiểu Sinh nhanh chóng lùi về sau, còn Thiên đuổi đánh không ngừng.

Chiêu võ của ông ta mạnh mẽ, liên tục tấn công vào chỗ hiểm của Bách Hiểu Sinh, Bách Hiểu Sinh bình tĩnh chống trả, chống lại một loạt các cuộc tấn công của Thiên.

Lúc này, có vài lần ông ta có thể tấn công Thiên, nhưng thời điểm quan trọng, ông ta thu tay lại, không triển khai phản công, chỉ bình tĩnh chống trả.

Ầm ầm.

Hai người đều là cảnh giới thức chín. Bây giờ đánh nhau, khí tức trận chiến quá mạnh, chỉ khí tức thôi đã đánh vỡ núi Côn Luân.

Ngọn núi cao hàng ngàn mét này bỗng dưng trở thành đồng hoang tàn.

“A.”

Thiên gào thét.

Ông ta độ nhiên rút kiếm.

Mũi kiếm trong tay ông ta chạm đất, lao về phía Bách Hiểu Sinh với tốc độ cực nhanh.

Gió cuộn lên, đá vụn vỡ tung tóe, cây cổ thụ lập tức đổ rạp, hóa thành bột.

Kiểm tiếp xúc mặt đất cách Bách Hiểu Sinh trăm mét, bỗng dưng giương lên, đột ngột chém ra, một đạo kiếm loé lên, ép sát Bách Hiểu Sinh.

Bách Hiểu Sinh đưa tay, lòng bàn tay đáng sợ, lòng bàn tay xuất hiện một cỗ lực lượng đáng sợ, chặn đạo kiếm này.

Tuy là chặn được nhưng cơ thể ông ta lại bị đẩy lùi, hơi nghiêng về sau như muốn té, cuối cùng ông ta ngã nhào dưới đất.

Còn chưa chờ ông ta bò dậy từ mặt đất Thiên đã giết tới, kiếm trong tay kể sát cổ của Bách Hiểu Sinh.

“Chuyện này?”

Mọi người đều trừng to mắt.

Trận chiến vừa mới bắt đầu thôi mà, sao lại thất bại rồi? Bách Hiểu Sinh cũng yếu quá chứ.

Không phải Bách Hiểu Sinh quá yếu, Bách Hiểu Sinh rất mạnh, không ai có mặt ở đây là đối thủ của ông ta, là Thiên quá mạnh đi.

Trong chiến trường.

Thiên cúi đầu nhìn xuống còn chưa bò dậy nổi.

“Thầy à, ông thua rồi!

Một tiếng thầy đã thu hút sự ồn ào.

“Chuyện này, Thiên là đồ đệ của Bách Hiểu Sinh sao?”

“Chuyện này, sao có thể như vậy?”

Mọi người đều ngạc nhiên.

Ngay cả Giang Cung Tuấn cũng ngơ ngác.

Thiên từ từ thu kiếm.

Lúc này Bách Hiểu Sinh mới đứng dậy, khoé miệng ông ta chảy ra tia máu, trông dáng vẻ khá nhếch nhác.

Ông ta nhìn Thiên và nhẹ hàng cười: “Cũng không tệ. Trò giỏi hơn thầy, tôi thua rồi”

Thiên không nói nhiều, bèn quay người đi khỏi.

Còn ngoài chiến trường, mọi người nhìn nhau.

Đường Sở Vi kéo tay của Giang Cung Tuấn và nhỏ giọng hỏi: “Chồng à, có gì đó không đúng. Đây là Bách Hiểu Sinh mà, sao có thể thua được?”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu và nói: “Sức mạnh của Thiên quả thật rất mạnh, nhưng cũng không mạnh tới mức thái quá. Đổi lại là anh, anh cũng có thể chống trả. Nhưng Bách Hiểu Sinh lại dễ dàng bị thua trận, lẽ nào thực lực của Bách Hiểu Sinh chỉ vậy thôi sao?”

Giang Cung Tuấn tuyệt đối không tin.

Vì anh từng ray tay với Chiêu Tử Vương.

Chiêu Tử Vương cũng là bước vào cảnh giới thứ chín ngàn năm. Nhưng lúc chiến đấu kịch liệt, thực lực triển khai cũng khủng khiếp hơn Bách Hiểu Sinh.

Anh cũng không tin, thực lực cao thủ hai ngàn năm chỉ có như vậy.

Chỉ có một khả năng.

Đó chính là Bách Hiểu Sinh nhường.

Rất nhiều cao thủ đỉnh cấp nhìn ra vài sơ hở.

Phía xa là khu vực của đám người Chiêu Tử Vương.

Lan Đà nói nhỏ: “Ba, Bách Hiểu Sinh này sao không chịu nổi một chiều, đúng là khó bề tưởng tượng”

Chiêu Tử Vương cũng không tin thực lực của Bách Hiểu Sinh chỉ có vậy.

Chiêu Tử Vương suy nghĩ rồi nói: “Ông ta quả thật đã tiến hành thực lực của cảnh giới thứ chín, nhưng vẫn bị đánh bại. Chuyện này chỉ có một khả năng, ông ta vốn không dốc sức ra tay, mà là cố tình thua Thiên”

“Ông ta làm vậy là có dụng ý gì? Lẽ nào chỉ là vì không muốn để lộ thực lực sao?” Lan Đà hỏi.

Chiêu Tử Vương hơi lắc đầu và nói: “Chuyện này thì ba không biết, ba vốn muốn nhân cơ hội này xem thử thực lực thật của Bách Hiểu Sinh, nhưng không ngờ, ông ta che giấu sâu vậy, chỉ thi triển thực lực của cảnh giới thứ chín, thực lực thật sự lại bị bại lộ thì ngay cả những tuyệt học khác cũng chưa thi triển”

Lúc này, ngay cả Chiêu Tử Vương cũng không hiểu rốt cuộc Bách Hiểu Sinh đang nghĩ gì.

Bách Hiểu Sinh thất bại, một số cao thủ đỉnh cấp đều nhìn thấy sơ hở.

Nhưng kẻ yếu một chút thì không nhìn ra.

Họ biết sức phá hoại của cao thủ cảnh giới thứ chín rất kinh khủng, chỉ biết Thiên quá mạnh, biết Thiên là thiên hạ đệ nhất hiện nay.

Vì đàn bại Bách Hiểu Sinh, vậy Chiêu Tử Vượng tuyệt đối không phải đối thủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi